Sủng Ái Của Bọn Quyền Thế

Chương 29: CHƯƠNG 29 QUYẾT TÂM CỦA HOÀNG MẠNH




CHƯƠNG 29: QUYẾT TÂM CỦA HOÀNG MẠNH

Hà Dung thấy Hoàng Mạnh thì có hơi bối rối, lại vì Hoàng Mạnh nghe thấy những lời mà chị ta vừa nói nên còn có thêm một chút chột dạ.

Bà Hoàng nghe thấy giọng của Hoàng Mạnh thì đứng lên hỏi: “Sao mà giờ con mới về?”

Hoàng Mạnh không nói gì mà đi thẳng đến chỗ Hà Dung rồi chất vấn: “Cô khẳng định những lời mà cô vừa nói là sự thật sao?”

“Anh không tin em sao?” Hà Dung ngạc nhiên nhìn Hoàng Mạnh, sau đó lại bắt đầu rơm rớm nước mắt, dáng vẻ vô cùng đáng thương, Hoàng Mạnh ném cho chị ta một ánh mắt ghét bỏ sau đó quay sang nói với bà Hoàng: “Con biết rất rõ con người của Hà Ngân, nhưng cô ta...” Sau đó chỉ vào Hà Dung: “Con không biết con người thật của cô ta như thế nào cả.”

Anh hiểu Hà Ngân, cho dù cô có vẻ vô tình nhưng bản chất không xấu, thuộc kiểu người nếu anh không động đến tôi thì tôi cũng sẽ không động đến anh.

“Mẹ cũng không biết Hà Ngân là hạng người gì cả.” Bà Hoàng kiên quyết nói, sau đó bà đi đến bên cạnh Hà Dung rồi nói: “Con ngoan, đừng khóc.”

Hà Dung đau lòng nhìn về phía Hoàng Mạnh rồi quay sang nói với bà Hoàng: “Bác gái, hôm nay con đến đây là vì muốn giúp bác, không ngờ lại làm cho mọi người không thoải mái, nhưng mà những gì con nói đều là thật, nếu bác không tin thì có thể hỏi người giúp việc nhà con.”

Bà Hoàng thương tiếc nhìn Hà Dung.

Chị ta cầm lấy túi xách định đi nhưng lại bị Hoàng Mạnh giữ lại, Hà Dung quay đầu lại nhìn Hoàng Mạnh, trong lòng thì cho rằng anh đã nghĩ lại, chị ta lau nước mắt trên mặt rồi cười hỏi: “Sao vậy?”

Nhưng mà Hoàng Mạnh lại lên tiếng cảnh cáo chị ta: “Khả năng nhẫn nhịn của tôi cũng có giới hạn nên cô đừng có gây chuyện nữa.” Hà Dung nghe vậy thì đứng ngây ra, chị ta vẫn đang đắm chìm trong những lời mà Hoàng Mạnh vừa nói.

“Anh đang cảnh cáo em sao?” Hà Dung đau lòng muốn chết, chị ta không ngờ Hoàng Mạnh lại là một người như vậy, anh và Hà Ngân mới quen biết bao lâu mà giờ anh lại giúp đỡ cô.

Hoàng Mạnh cũng không trả lời chị ta mà xoay người rời khỏi, bà Hoàng tức giận gọi anh lại: “Mau xin lỗi Hà Dung đi, con bé làm như vậy là để giúp con, còn con đã làm gì vậy.”

“Giúp con? Cô ta làm tất cả chỉ là vì muốn trả thù mà thôi.” Hoàng Mạnh khinh thường nói, anh đã điều tra ra việc chị ta cho người đến đập phá nhà của Hà Ngân, nhưng mà anh vẫn chưa vạch ra kế hoạch cụ thể.

“Cho dù thế nào thì mẹ cũng sẽ không chấp nhận Hà Ngân.” Bà Hoàng kiên quyết nói, bà không thể nào chấp nhận việc một đứa con gái làm ở quán bar bước chân vào nhà của bà, nếu vậy thì nhà họ Hoàng sẽ trở thành trò cười trong mắt người khác, huống hồ trong suy nghĩ của bà thì những người phụ nữ làm việc ở quán bar đều không phải là người trong sạch.

“Con đồng ý là được.” Hoàng Mạnh chống đối.

Bà Hoàng bị thái độ của Hoàng Mạnh tức đến lên cơn tăng xông, Hà Dung thấy vậy thì lập tức chạy lại đỡ bà Hoàng, quan tâm nói: “Bác gái, bác không sao chứ ạ, bác đừng tức giận.”

Hoàng Mạnh ngăn Hà Dung lại sau đó tự mình đỡ lấy bà Hoàng, Hà Dung ngạc nhiên nhìn anh, xem ra anh càng lúc càng thờ ơ với mình rồi, Hoàng Mạnh nói với Hà Dung: “Mẹ của tôi thì để tôi đỡ, không cần làm phiền người ngoài.”

“Cô ta quan trọng đến mức đó sao? Anh mới biết cô ta được bao lâu chứ, vậy mà anh lại vì cô ta mà đối xử với em như vậy.” Hà Dung đau lòng mà gào lên, nước mắt của chị ta cũng không ngừng chảy xuống, nhưng mà Hoàng Mạnh cũng không thèm để ý.

Anh muốn đỡ bà Hoàng về phòng, ai ngờ lại bị bà đẩy ra, bà Hoàng đau lòng nói: “Con thật sự muốn ở bên người phụ nữ lẳng lơ kia?”

“Con không biết, hôm nay chúng ta đừng bàn việc này nữa, mẹ về phòng để nghỉ ngơi trước đi.” Hoàng Mạnh xuống nước.

“Mẹ muốn bàn, hôm nay con phải quyết định, con muốn người phụ nữ kia hay là mẹ, con chọn đi.” Bà Hoàng tức giận đến mức thở hổn hể, người giúp việc ở bên cạnh vội vàng vỗ nhẹ vào lưng để giúp cho bà Hoàng có thể thoải mái một chút.

Tinh.

Hoàng Mạnh lấy điện thoại ra thì thấy người gọi là một số điện thoại lạ, nhưng mà anh vẫn nghe, bởi vì như thế ít nhất anh cũng rời xa được hai người này.

“Ai vậy.” Hoàng Mạnh trực tiếp hỏi.

“Tôi là Phan Vân Lam.” Phan Vân Lam cũng trực tiếp giới thiệu.

Hoàng Mạnh nghe vậy thì biết đây là trợ lý của Hà Ngân, sau đó cả người đều trở nên nghiêm túc hơn, bởi vì Hà Ngân và người trợ lý này rất thân thiết.

“Có chuyện gì sao?” Hoàng Mạnh vẫn không nhịn được nghi ngờ ở trong lòng, bởi vì anh cảm thấy cuộc gọi này cũng không phải là chuyện tốt gì, vì mấy tiếng trước anh còn bị Phan Vân Lam đánh.

Việc này khiến cho ấn tượng của Hoàng Mạnh dành cho Phan Vân Lam cũng kém hơn, cho nên giọng nói của hai người trong điện thoại cũng không thân thiện, giống như là bọn họ vẫn luôn sẵn sàng ôm đối phương cùng chết bất cứ lúc nào vậy.

“Sau này anh hãy cách Hà Ngân xa một chút.” Phan Vân Lam cảnh cáo anh, anh ấy không muốn nhìn thấy Hà Ngân phải đau khổ, và anh ấy tin là thời gian sẽ giúp cho cô quên hết mọi thứ, cho nên Phan Vân Lam quyết định sẽ cố gắng bảo vệ cô, sẽ không để cho Hoàng Mạnh làm cô bị thương nữa.

Hoàng Mạnh nghe Phan Vân Lam nói vậy thì không nhịn được cười, sau đó khinh thường nói: “Anh cho rằng anh là ai mà có gan cảnh cáo tôi.”

“Anh cũng không cần viết tôi là ai, nếu muốn thì anh có thể đi điều tra, dù sao thì thông tin về Hà Ngân đều được đăng lên mạng hết rồi không phải sao?” Phan Vân Lam châm chọc, bởi vì anh ấy tin việc thông tin của Hà Ngân bị đưa ra có liên quan đến Hoàng Mạnh.

“Tôi đã nói là tôi không làm chuyện đó.” Hoàng Mạnh cau mày, có lẽ anh cũng đang rất tức giận vì không có ai tin mình cả.

Anh đi đến bên ghế sô pha rồi cầm chai rượu vang ở trên bàn lên, khẽ lắc nhẹ chất lỏng ở bên trong, cười nguy hiểm: “Anh nhớ cẩn thận một chút, bởi vì Hà Ngân chỉ có thể ở bên tôi.”

Hà Dung nghe thấy tên của Hà Ngân thì cả người đều trở nên khẩn trương, chị ta nắm chặt lấy tay áo của bà Hoàng, bởi vì câu nói vừa rồi đã tỏ rõ quyết tâm của Hoàng Mạnh. Bà Hoàng thấy Hà Dung khẩn trương như vậy thì vỗ tay chị ta, tỏ ý khuyên chị ta yên tâm.

“Hừ, của anh? Anh làm tổn thương cô ấy nhiều như vậy, giờ còn không thể đi đến quán bar.” Phan Vân Lam khinh thường nói: “Tóm lại là cho dù thế nào thì sau này anh hãy cách Hà Ngân xa một chút, hãy chăm sóc cho tốt cái cô Hà Dung của anh đi, còn Hà Ngân đã có tôi rồi.” Phan Vân Lam nói xong liền cúp máy, Hoàng Mạnh thấy vậy thì tức giận đến mức ném điện thoại xuống đất.

“Anh vẫn muốn ở bên Hà Ngân sao?” Hà Dung đau lòng hỏi, câu nói vừa rồi của anh đã làm cho trái tim chị ta vỡ vụn, bây giờ chị ta chỉ cảm thấy trái tim của mình rất đau, rất đau.

“Tôi ở bên ai không có quan hệ gì với cô cả, tôi không thích có người ngoài ở trong nhà của mình, thím Trịnh, thím tiễn cô ta về đi.” Hoàng Mạnh lạnh lùng nói, từ đầu đến đuôi anh không thèm liếc nhìn Hà Dung lấy một lần.

“Ai dám? Nếu muốn đuổi Hà Dung đi thì cũng đuổi luôn tôi đi đi.” Bà Hoàng kiên quyết nói, thái độ của Hoàng Mạnh càng làm cho bà quyết tâm không nhận Hà Ngân làm con dâu.

“Con trai, mẹ hỏi con một lần cuối, My My là con ruột của con sao?” Bà Hoàng nói ra nghi ngờ trong lòng, bà biết là mình không nên hỏi câu này nhưng vẫn không nhịn được mà nghi ngờ, bà rất thích My My, nhưng bà sẽ không để người không phải là người họ Hoàng đến ở trong nhà họ Hoàng.

“Phải.” Hoàng Mạnh trả lời một cách quả quyết, chuyện mà anh lo lắng cũng đã thành hiện thực, bây giờ thì anh chỉ nghĩ cách để ngăn cản hành động của bà Hoàng, phòng ngừa mọi chuyện lại trở nên xấu hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.