CHƯƠNG 193: MẤT TÍCH
Hàng lông mày của Hoàng Mạnh cau có , thậm chí đến anh cũng không đẻ ý đến rõ ràng điện thoại đã tắt mà anh lại vẫn tiếp tục giữ động tác nghe điện thoại đến vài phút.
Phan Vân Lam mang Hà Ngân đi đâu?
Sắc mặt của Hoàng Mạnh càng lúc càng trầm, càng lúc càng tối .
Mặc dù Phan Vân Lam yêu Hà Ngân, Hà Ngân cũng tin Phan Vân Lam sẽ không làm ra mấy chuyện cưỡng ép Hà Ngân, nhưng tầm ngầm dường như có thứ gì đó đã vượt qua mong đợi, xảy ra theo hướng không muốn.
“Cô vừa rồi gọi điện thoại cho ai?” Lê Hùng đặt chiếc điện thoại xuống bỗng nhiên nghe thấy đằng sau có người nói chuyện.
Lê Hùng nghe thấy giọng nói, lập tức giật mình như dòng điện thế cao vậy, toàn thân run rẩy.
Bởi vì bọn trẻ ngủ cả rồi nên Lê Hùng không bật đèn, ánh trăng đêm nay rất sáng, thậm chí có thể dựa vào ánh trăng như nước mà có thể đi lại được trong phòng, còn bay giờ, cả căn phòng trống trải bỗng nhiên có thêm một người.
Mà người này không ai khác chính là Phan Vân Lam người mà cô luôn liên lạc.
“Hà Ngân đâu?” trái tim Lê Hùng vẫn đang đập thình thịch, cô vừa sợ vừa căng thẳng, thần bí như vậy khó mà nhìn ra tâm tư của Phan Vân Lam, dường như muốn cùng với sắc đêm hòa thành một, tối om khiến trái tim người ta run rẩy.
Đây hoàn toàn không phải là Phan Vân Lam đã từng quen.
“Vừa rồi có phải cô gọi điện cho Hoàng Mạnh?” giọng nói của Phan Vân Lam rất lạnh, nếu tỉ mỉ phân biệt thậm chí có thể chú ý đến trong ngữ điệu của anh ta ngầm ý sự chết chóc vậy.
Ngầm ý chết chóc này khiến thần sắc Lê Hùng như một tảng băng, lạnh cóng, không biết từ lúc nào khí chất của Phan Vân Lam đã luyện đến mức này khiến người t sợ hãi: “Không có, tôi chỉ là đang tìm Hoàng Mạnh.”
Lê Hùng không tự giác được mà lùi về sau một bước, đây là biểu hiện của tâm lý hoảng loạn.
Cô nghe thấy Phan Vân Lam ngồi trên safa cười lạnh lùng thành tiếng, mang sự mạnh mẽ trớ trêu và kiểm soát, tiếng cười này là sự miệt thị khi con người đấu tranh với kiến vậy.
“Đừng phí tâm tư nữa, Hà Ngân rất nhanh sẽ yêu tôi thôi.” Phan Vân Lam đứng dậy, căn phòng tráng lệ mà trống trải này chỉ trong chớp lại có cảm giác chặt chội.
Lê Hùng lại cảm thấy căn phòng to như vậy mà không có cách nào để hít thở mà tất cả sự uy hiếp đó đều đến từ ánh mắt của người đàn ông vô cùng quen thuộc kia.
“Anh điên rồi.” mấy chữ này là từ những khe hở của răng mà thốt ra: “Anh đem Hà Ngân đi đâu rồi.”
Phan Vân Lam quay người, một luồng sáng như nước từ cửa sổ sát đất chiếu vào, chỉ thoáng qua , chiếu trên đôi ngươi rậm rạp đó.
“Cô ấy rất tốt.” Phan Vân Lam chỉnh lại bộ vest: “ Nể tình Hà Ngân, tôi sẽ không làm gì cô, nhưng tôi khuyên cô tốt nhất thành thật một chút, hạn chế tiếp xúc với Hoàng Mạnh, đây là cảnh cáo của tôi.”
Anh xoa xoa một vài vết nhăn cuối cùng trên cổ áo, bừng tỉnh nhìn cô gái bình tĩnh mạnh mẽ dưới ánh trăng: “Bây giờ gọi điện cho Hoàng Mạnh , nói với hắn, Hà Ngân đã về nhà rồi.”
Phan Vân Lam đã đi đến trước mặt cô, từ đằng sau cô rút lấy điện thoại cô vừa dùng, bên trên vẫn mang chút hơi ấm.
Lê Hùng từ trong mắt Phan Vân Lam cảm nhận thấy sự uy hiếp bao trùm.
Trong phòng tiếng trẻ em lảnh lót phá tan cả sự yên tĩnh của ban đêm.
Phan Vân Lam cản đường cô, cứ như vậy không nói lời nào yên tĩnh nhìn cô, giữ thái độ đưa điện thoại cho cô.
Lê Hùng nhận lấy điện thoại, cái tên điên Phan Vân Lam này, không biết liệu hắn có làm ra chuyện tổn thương bọn trẻ không nữa.
Hoàng Mạnh ngồi bất động trên giường, suy nghĩ sâu sắc thứ gì đó.
Nhìn thấy là điện thoại của Lê Hùng, trong nháy mắt từ giường bật dậy: “Hà Ngân đâu?”
Lê Hùng nhìn lướt qua Phan Vân Lam, nói: “Hà Ngân đã về nhà rồi, anh không cần lo lắng.” Hoàng Mạnh bên đầu dây bên kia dường như đã thở phào nhẹ nhõm.
“Hà Ngân bây giờ đang tắm, nhìn có vẻ rất mệt, đã muộn lắm rồi, có truyện gì đợi ngày mai hãy nó nhé.” Lê Hùng nói trong một hơi rồi tắt điện thoại.
Phan Vân Lam cho tôi biểu cảm rất hài lòng.
“Không muốn hai đứa nhỏ kia có chuyện thì giấu chuyện này cho tôi, ba ngày, chỉ ba ngày thôi.” Phan Vân Lam giơ lên ba đầu ngón tay, dưới sắc đêm càng tăng thêm sự trống trải.
Phan Vân Lam muốn làm gì? Lê Hùng nghĩ không thông.
Mạnh Biên tỉnh giấc từ nửa đêm, thứ cảm giác đó giống như là một người bóp chặt cổ họng ông , thắt chặt mạch máu của ông vậy.
Trên trán của ông có những giọt mồ hôi to đùng, sau khi tuổi ông đã lớn, tâm tình ổn định hơn rất nhiều, dã rất lâu rồi không có tình trạng đột nhiên bất an như vậy.
Ông lau lau mồ hôi trên trán, cửa sổ chưa đóng kín, có tia sáng từ bên ngoài rọi vào, chiếu trên đồng hồ lắc đang lắc lư trong phòng, con lắc không ngừng chuyển vòng, một vòng lại một vòng.
Căn phòng này rất rộng cũng rất lạnh.
Là từ lúc nào phát hiện ra Phan Vân Lam không thoái mái như trước vậy? Mạnh Biên nghĩ lại ánh mắt lần đó sau khi Phan Vân Lam tỉnh dậy.
Người đã từng trải qua cái chết, đều sẽ trở nên đáng sợ biết nhường nào, bởi vì gặp qua thế nào là địa ngục thật sự.
Hoàng Mạnh nhận được điện thoại của Lê Hùng nhưng lại không hề an tâm, không ngừng đi lại suy nghĩ trong phòng về tất cả mọi manh mối của sự việc.
Hà Dung nhìn thấy đèn phòng Hoàng Mạnh vẫn sáng, gõ gõ cửa rồi đẩy cửa đi vào: “Em thấy anh còn chưa ngủ bèn pha cho anh cốc sữa.
Hoàng Mạnh nhìn cốc sữa trên đĩa, nhìn Hà Dung lạnh lùng nói: “Không phải đang mang thai sao? Những chuyện thế này để người hầu làm là được rồi, cô đi nghỉ ngơi đi.”
Nhưng Hà Dung không hề có ý rời đi mà lại từng bước từng bước lại gần chiếc giường: “Hoàng Mạnh, thật sự cuống cuồng đuổi em đi vậy sao?”
Tâm trạng của Hoàng Mạnh không tốt, thậm chí đối mặt với người con gái mưu mô thì sự nhẫn lại tất nhiên không thể đi được đến đâu.
“Cô không đi, được, vậy tôi hỏi cô một truyện, Phan Vân Lam mua chuộc bác sĩ Qusy bằng cách nào?” Đôi mắt buồn ngủ của Hà Dung rất nhanh liền hoảng loạn.
Hoàng Mạnh lại không muốn tốn thời gian với cô, manh mối phía bác sĩ Quý anh đã để ý từ rất lâu nhưng đều không phát hiện ra bất kỳ manh mối bị mua chuộc nào, thậm chí có đủ lỗ hổng bị mua chuộc.
Bác sĩ Lý không thiếu quyền thế, không thiếu địa vị, thậm chí tuổi cao như vậy thứ mong muốn cũng chỉ là danh vọng, cho nên anh nghĩ không ra, Phan Vân Lam dựa vào gì để mua chuộc được một người coi trọng danh vọng như bác sĩ Lỹ.
“Muốn yên ổn tiếp tục sống tại Hoàng gia thì tốt nhất nên trả lời câu hỏi của tôi.” Hoàng Mạnh lạnh lùng nhìn vầng trán đang hoảng loạn, nhìn Hà Dung không dám nhìn thẳng vào mắt anh mà nói.
Hà Dung cắn cắn môi, hỏi ngược lại: “Cho nên đoạn tuyệt giữa anh và Hà Ngân đều là diễn sao? Anh sớm đã biết truyện này rồi?”
Vốn định tiếp tục diễn, nếu không phải truyện ngoài ý muốn hôm nay Hoàng Mạnh cũng chẳng để lộ làm gì.
Hoàng Mặ gật gật đầu, coi như thừa nhận: “Cô đánh giá cao sự tín nhiệm của tôi với bác sĩ Quý, cũng đáng giá thấp sự tin tường của tôi dành cho Hà Ngân.”
Hà Dung thất bại nhìn về hướng khác: “ Tôi chỉ biết bác sĩ Quý không phải bị mua chuộc, còn những thứ khác tôi không biết.”
Hoàng Mạnh nhíu mày, nhìn về phía bụng của Hà Dung: “Chỉ cần cô ngoan ngoãn, không lừa gạt tôi, đứa bé trong bụng cô sẽ không thể mất được, nhưng điều kiện trước cô không lừa tôi, yên tâm ở lại Hoàng gia đi.”