CHƯƠNG 171: ĐÁM CƯỚI CỦA HOÀNG MẠNH PHẦN 2
Hoàng Mạnh nghi ngờ nhìn Giang Việt Nhượt, Hoàng Mạnh cuối cùng cũng không nói tiếng nói, chỉ để lại bóng lưng.
Cô ấy không chắc chắn, vì cô ấy luôn theo dõi Mạnh Biên, mà những ngày mà Hà Ngân xảy ra chuyện, thì Mạnh Biên lại đến Mỹ một chuyến
Lúc Đó thành phố Nhiễu không hề bình yên chút nào, trong lúc bận trăm công nghìn việc thì Mạnh Biên lại rảnh rỗi đi sang Mỹ, là tại sao?
Lời nói của Giang Việt Nhượt giống một hạt giống vậy, chôn vùi sâu vào tận cùng trái tim Hoàng Mạnh
Nếu như Hà Ngân vẫn chưa chết, sao lại thế được, cái xác ấy rõ ràng chính là…
Công tác chuẩn bị cho đám cưới rất nhanh, Hà Dung gọi điện thoại đến nói là muốn cùng đi chụp ảnh cưới, Hoàng Mạnh mới chợt nhớ lại khung cảnh lúc đi chụp ảnh cưới với Hà Ngân vào một ngày của một năm trước đây.
Nếu không phải vì Hà Ngân tự tử, nếu không vì sự xuất hiện đột ngột của Phan Vân Lam, nếu anh không thách đấu một mình với Phan Vân Lam, nếu Phan Vân Lam không hôn mê, thì bây giờ người ở bên cạnh anh có phải chính là người con gái mà bản thân anh không thể nào quên được không.
Thế nhưng không có hai từ nếu như.
Hoàng Mạnh nắm chặt phần áo chỗ ngực, mỗi lần chỉ cần vừa nhớ đến người con gái ấy, thì chỗ này sẽ đau đớn như phát điên lên vậy, hàng ngàn con dao từng nhát từng nhát từng nhát xiên qua, để lại những vết thương vẫn đang rỉ máu.
Hóa ra, thời gian không phải là vạn năng.
Một năm rồi, tại sao anh vẫn không thể quên Hà Ngân thậm chí vừa mới nhớ đến thì lại càng đau khổ hơn.
Hoàng Mạnh lau mồ hôi trên trán, rồi lại lấy lại cái vẻ tự kiềm chế lạnh lùng vốn có.
Một năm nay, anh ấy càng trầm lắng hơn trong mắt mọi người, sâu đến nỗi không thể đo được, càng thêm không thích nói cười, cả con người lạnh lùng đến nỗi dường như có thể đông cứng người ta được vậy.
Hà Dung ngồi trong tiệm váy cưới khuôn mặt e thẹn đợi chờ chú rể tương lai của mình.
Hà Ngân chết rồi, Giang Vũ Như người phụ nữ ấy cũng không biết đang ở đâu, Hoàng Mạnh bây giờ cuối cùng hoàn toàn là của mình rồi, nguyện vọng của mình cuối cùng cũng đạt được rồi.
Hai người chụp ảnh cưới rất nhanh, Hoàng Mạnh nhìn bóng hình mặc váy cưới của Hà Dung, có nhưng giây phút đã tưởng thành Hà Ngân, nếu như Hà Ngân mặc lên người bộ váy cười thì nhất định sẽ đẹp hơn Hà Dung nhiều, thê nhưng bản thân không nhìn thấy được nữa rồi.
Hà Dung quay đầu lại nhìn thấy nỗi đau trong mắt Hoàng Mạnh, biết rằng anh ấy có thể đang thông qua mình mà nhớ đến Hà Ngân, nhưng không sao, tương lai còn dài như vậy, cô nhất định sẽ khiến Hoàng Mạnh toàn tâm toàn ý mà yêu mình.
Lúc đó, bọn họ sẽ có con với nhau, thậm chí cô sẽ danh chính ngôn thuận ở bên cạnh anh, sinh thật nhiều đứa con.
Nhưng thực ra lúc hạnh phúc vẫn chưa tới, thật đáng tiếc, Hà Ngân à, cô vạn lần cũng không nghĩ ra, cô vô dụng giống người mẹ đó của cô, đều là kẻ thua cuộc dưới tay tôi và mẹ tôi mà thôi, người cười đến cuối cùng mới là thành công.
Hà Ngân gần đây đều cảm thấy rất bất an, bao gồm cả Đồng Đồng, dạo gần đây đều rất hay khóc, phải biết rằng Đồng Đồng vẫn ăn rất ngoan.
Một dự cảm không lành đang bủa vây trong lòng không có cách nào thoát ra được, vì biết, Phan Vân Lam đã tình lại, Đồng Đồng đang ở bên, Lí Giai cũng ở bên cạnh, những người mà mình quan tâm đều sống tốt, tại sao bản thân lại bất an như vậy chứu?
Lẽ ra phải vui mừng phải hạnh phúc chứ?
Hà Ngân nhăn mày lại, nhìn ra bầu trời trong xanh bên ngoài.
Có cơn gió thổi quá, mang theo không khí trong lành ở bên ngoài vào, thấm vào lòng người.
Hà Ngân hít một hơi thật sâu, thầm nhắc nhở do bản thân nghĩ nhiều quá rồi, Mạnh Biên thấy Phan Vân Lam đã đỡ lên nhiều, tất nhiên là sẽ về thành phố Nhiễu rồi, hiện tại vẫn chưa phải lúc lật bộ mặt của nhà họ Phan.
Hà Ngân đột nhiên nhớ đến Mạnh Biên nhìn vào ánh mắt mình lúc Phan Vân Lam tỉnh lại, dường như muốn nói gì đấy nhưng lại thôi.
Lẽ nào có…liên quan đến Hoàng Mạnh?
Đồng Đồng đột nhiên khóc òa lên, khuôn mặt Lí Giai bất lực không biết làm gì nhìn Đồng Đồng gần đây rất không nghe lời, khuôn mặt buồn phiền nhăn mày lại.
Tại sao dỗ rồi mà cũng không có tác dụng, Lí Giai và Hà Ngân cố gắng toát hết mồ hôi mà không có cách.
“Có phải con nhớ bố không?” Lí Giai ngạc nhiên nhìn Hà Ngân, đây là lần đầu tiên, Hà Ngân nhắc đến tên người này.
Thằng bé dường như nghe hiểu lời Hà Ngân nói, lập tức nín khóc, ngước khuôn mặt đầy giọt nước mắ ngước lên nhìn Hà Ngân, nước mắt vẫn chưa khô, nhìn trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Hà Ngân cuối cùng thở ra một hơi nói: “Bây giờ anh Vân Lam cũng tỉnh lại rồi, tớ muốn về thành phố Nhiễu thăm mẹ tớ.”
Lí Giai nhìn Hà Ngân, hiểu được thăm mẹ chỉ là cái cớ, mà cái quan trọng nhất thực ra là thăm Hoàng Mạnh.
“Được.” Lí Giai gật đầu, Hoàng Mạnh và Hà Ngân đã có con rồi, hơn nữa Phan Vân Lam cũng tỉnh rồi, hai người còn rất yêu nhau, thì không cần phải giận dỗi mà làm tổn thương nhau như thế, mỗi người chỉ có một đời người, gặp được người mình yêu là một chuyện khó khăn nhường nào.
Hà Ngân mỉm cười nhìn Lí Giai nói: “Cảm ơn cậu, cậu lúc nào cũng đều ủng hộ tớ”
Lí Giai cũng mỉm cười đáp: “Cậu là chị em duy nhất của tớ mà! À đúng rồi thực ra chuyện quan trọng nhất là…anh Vân Lam đó, tớ biết, anh ấy thực ra vẫn thích cậu.”
Hà Ngân nghe đến Phan Vân Lam, hơi chau mày, Phan Vân Lam vì cô mà làm mọi việc, cô rất cảm động cũng rất cảm kích, nhưng cảm động chỉ là cảm động mà thôi, không phải là yêu, cho dù không có Hoàng Mạnh, cô cũng không thể đến với Phan Vân Lam được, Phan Vân Lam là một người đàn ông tốt, thế nhưng tình yêu này là một chuyện không có cách nào miễn cưỡng được nhất.
“Cậu phải hiểu, lúc ở Dạ Mị, anh Vân Lam mặc dù là trợ lí của tớ, thế nhưng tớ coi anh ấy là người thân của tớ, là anh trai của tớ, bây giờ, chúng tớ còn là anh em họ, là điều tuyệt đối không thể nào được.” Hà Ngân chậm rãi mà kiên định nói với Lí Giai.
Phan Vân Nam ở bên ngoài cửa vừa hay cũng nghe được câu này.
Bàn tay đã giơ lên định chào hỏi rồi buông thong xuống, cuối cùng không nói lời nào mà rời khỏi biệt thự.
Hóa ra chỉ là anh trai mà thôi, thế nhưng bản thân đã bỏ ra nhiều như vậy, thật sự không can tâm, rõ ràng Hoàng Mạnh không làm cái gì, chỉ làm tổn thương Hà Ngân, vậy tại sao lại có được trái tim Hà Ngân kia chứ.
Lí Giai và Hà Ngân đều không nhìn thấy Phan Vân Lam đi qua đứng ngoài cửa sổ, cũng không hay biết lời nói đó đã bị Phan Vân Lam nghe thấy.
Mạnh Biên lúc nhận được cuộc gọi của Hà Ngân nói muốn trở về thăm mẹ, thì rất không bằng lòng.
Tại sao lại cứ phải là mấy ngày này, tin tức nhà họ Hoàng và họ Hà liên hôn với nhau đã làm mưa làm gió khắp trong thành phố, nếu Hà Ngân mà trở về thì nhất định sẽ biết, đến lúc đó, Hà Ngân sẽ làm ra chuyện gì thật là khó mà lường trước được.
Mạnh Biên gọi quản gia đến, nói: “Toàn bộ người làm trong nhà tuyệt đối không được nhắc đến họ Hoàng và họ Hà dù chỉ một chữ có biết chưa? Đừng để tiểu thư biết bất kì tin tức gì của nhà họ Hoàng và họ Hà.”
Quản gia dạ một tiếng rồi lui xuống.
Bây giờ nghĩ lại, chị gái đã mất được 5-6 năm rồi, lúc Hà Ngân tổ chức tang lễ, bản thân cũng đã từng lén lút đến truy điệu, chỉ là không một ai biết mà thôi.
Chung quy là bản thân có lỗi với chị gái mình.
Hoàng Mạnh chụp ảnh cưới xong, trời đã âm u lại, Hà Dung líu ríu nói cái gì đó, bản thân ngay đến một chữ cũng không thèm nghe, ban nãy nhận được tin Phan Vân Lam tỉnh lại rồi, sự áy náy trong lòng Hoàng Mạnh cũng giảm đi vài phần, lúc đó, chính là lúc Hà Ngân vì Phan Vân Lam mà tuyệt vọng hoàn toàn với mình, nếu như Hà Ngân dưới suối vàng biết được tin tức của Phan Vân Lam, thì có tha thứ cho bản thân mình một chút không.