Sữa Chua Đánh Đá

Chương 5: Ô thỏ nhỏ




Về phía Sữa Chua, sau khi tan học, cậu lập tức thu dọn sách vở, quy quy củ củ mà đi bộ một đường thẳng tắp về nhà. Nhà cậu rất gần trường, trước khi chuyển đến đây ba Sữa mẹ Sữa đã tính toán cẩn thận một phen, chỉ tốn khoảng mười phút đi bộ.

Tới nhà, Sữa Chua đi tắm thật sạch sẽ, nhìn đồng hồ thấy mới hơn sáu giờ một chút, cậu ngoan ngoãn lấy bài tập ra làm. Làm được phân nửa thì ba mẹ về, cậu xuống tầng giúp đỡ dọn cơm rồi cả nhà cùng dùng bữa. Mẹ Sữa Chua có thói quen chuẩn bị đồ ăn cho cả nhà vào tối hôm trước, buổi trưa đi học về cậu chỉ cần hâm nóng lại là được, buổi tối thức ăn của cả nhà cũng như vậy.

Ba mẹ cậu sở hữu một công ty điện tử nhỏ, nhân viên không tới một trăm người, tuy nhiên như vậy cũng đã được coi là gia đình khá giả. Mẹ Sữa hiền từ mà nhìn con trai ăn cơm, đứa con này từ bé đến luôn luôn rất hoạt bát rất đáng yêu, chỉ là năm ngoái xảy ra một vài chuyện... Chính là mọi chuyện cũng đã qua, nhà cũng đã chuyển, bà chỉ một lòng muốn con vui vẻ tận hưởng cuộc sống trường học.

"Ở trường có chuyện gì vui không con trai?"

Sữa Chua cắn đũa, nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi đáp lời mẹ: "Có chuyện rất kì lạ, một người lạ để sữa chua trong ngăn bàn con mỗi buổi sáng..."

"Hả? Con đừng có nhận, chưa biết người ta tốt hay xấu đâu." Mẹ Sữa ngay lập tức hoảng loạn, bà không mong muốn sự việc như ngày đó lặp lại lần nữa một chút nào.

"Con nghĩ là người tốt đó." Chữ đẹp như vậy, hơn nữa cậu cảm giác người ta không có xấu nha.

Mẹ Sữa luôn lo lắng bởi tính cách này con trai nhỏ, quá nhẹ dạ, bà hơi lên giọng: "Con đã gặp mặt đã nói chuyện với người ta chưa mà đã biết là tốt?"

Sữa Chua không dám trả lời, viết chữ qua mảnh giấy nhớ có tính là nói chuyện không?

Ba Sữa thấy không khí bàn ăn bắt đầu trầm xuống thì vội vàng giảng hòa: "Nào nào, không biết chừng là bạn học nào đó thầm mến Sữa Chua nhà ta nên tặng quà thôi nhỉ, nhưng không nên nhận đồ của người ta quá nhiều nghe chưa?"

"Hôm nay về con để lại ngăn bàn vài cái bánh tặng bạn ấy rồi ạ." Sữa Chua hình như đã bỏ qua vế trước.

"Ha ha, vẫn là Sữa Chua rất biết nghĩ cho người khác." Ba Sữa cười sang sảng giơ tay xoa đầu cậu.

Nhìn con trai cười mỉm, đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp cong lên, mẹ Sữa vẫn là mủi lòng, bà nhẹ giọng dặn dò con: "Vẫn nên tìm hiểu rõ ràng xem người ta là ai rồi cảm ơn cho đàng hoàng."

"Dạ, con biết rồi."

Bữa cơm nhanh chóng kết thúc, Sữa Chua phụ mẹ rửa bát rồi xin phép về phòng làm tiếp bài tập, làm xong cậu đọc sách một chút rồi đánh răng rửa mặt và hẹn giờ cho đồng hồ báo thức, đúng mười giờ ba mươi phút bé ngoan mà leo lên giường đi ngủ.

Một đêm không mộng.

Sáng hôm sau, trời mưa to, Sữa Chua mơ màng làm vệ sinh cá nhân, chuẩn bị sách vở, sửa sang quần áo một chút rồi xuống nhà. Mẹ cậu đã dậy làm đồ ăn từ sớm, thấy cậu thì xuýt xoa: "Ôi mưa to lắm đấy, lát nữa con ngồi xe ba mẹ đi học nhé, nhớ mang ô, dự báo thời tiết ban nãy có nói buổi chiều vẫn mưa."

Sữa Chua vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, gật gật đầu với mẹ, cậu cắn từng miếng bánh mỳ, uống hết một cốc sữa bò, sau đó ôm cái bụng tròn vo đi tìm ô nhét vào cặp rồi chuẩn bị cùng ba mẹ đến trường.

Mãi đến tận khi xỏ giày Sữa Chua mới nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng: bánh sữa chua! Cậu vội vội vàng vàng quay lại bếp mở tủ cho mấy cái vào cặp. Có thể hôm nay người kia vẫn tặng TH, không thể đi tay không được.

Đến lớp, việc đầu tiên Sữa Chua làm chính là nhìn xuống ngăn bàn, ở đó lại đặt một hộp TH mới tinh, mảnh giấy hôm qua cậu đặt đây đã biến mất, dưới TH là giấy nhớ nhỏ màu tím, phía trên là nét chữ siêu đẹp của người kia.

"Cảm ơn cậu nha, bánh quả thật rất ngon ^^."

Sữa Chua nhìn mặt cười nhỏ người kia vẽ, không hiểu sao cũng ngây ngô mà cười một cái, trái tim cảm thấy rất ấm áp. Trong lòng âm thầm nghĩ đây không thể nào là người xấu được.

"Người tốt" trong lòng Sữa Chua vừa hắt xì một cái, Cam vỗ vai anh, một vẻ suиɠ sướиɠ khi người gặp họa: "Chắc có ai vừa nhắc đến mày."

Đá nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, xoa xoa mũi, không biết em ấy ăn sữa chua chưa, liệu chiều nay có để lại bánh cho mình nữa không nhỉ?

Bài tập hôm nay hơi nhiều, gần sáu rưỡi Đá mới làm xong, anh thong thả đến 11-2 thu hoạch chiến lợi phẩm. Phòng học 11-2 u ám hơn ngày thường do trời đổ mưa lớn, từng tầng mây xám xịt che phủ bầu trời. Dưới bàn học Sữa Chua đặt ba cái bánh và một tờ giấy nhớ như hôm qua, chỉ là nội dung trong giấy có hơi khác một chút.

"Bạn học, cậu là ai thế? Có thể cho mình biết tên không?"

Đá trầm ngâm, nghĩ thầm chưa phải lúc, anh mở cặp cất giấy và bánh vào, nhắn tin nói bác tài xế tới đón rồi đi xuống tầng chờ đợi.

Thật ngoài ý muốn, anh gặp Sữa Chua.

"!!!" Tại sao em ấy lại ở đây, suýt tí nữa thì lộ rồi, may mà ban nãy anh đã cất bánh vào cặp sách chứ không vừa đi vừa ăn.

Ánh mắt anh dõi theo thân ảnh nho nhỏ, cậu mở cặp lấy một cái ô, bung ra.

Ô thỏ trắng?

Đá khẽ nhếch miệng cười, chiếc ô trong suốt in đầy hình ảnh những chú thỏ tròn như cục bông, hơn nữa còn rải rác họa tiết cà rốt màu cam. Một con thỏ lớn dùng ô hình con thỏ nhỏ, nghĩ thế nào đều cảm thấy rất đáng yêu.

Sữa Chua chẳng hề hay biết có ánh mắt đầy cháy bỏng đang dõi theo mình, cậu vui vẻ cầm ô tung tăng về nhà.

"A!"

Tiếng kêu thanh thúy làm tim Đá run lên một cái, nụ cười dịu dàng trong nháy mắt vụt tắt, bởi vì thỏ lớn vấp ngã rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.