Sữa Chua Đánh Đá

Chương 27: Bước qua ranh giới




Đá chỉ đưa Sữa Chua tới cửa rồi rời đi, hôm nay đã tương đối muộn, gặp phụ huynh thì nên hẹn một buổi thật đàng hoàng. Hơn nữa, anh cũng có vài việc cần tìm hiểu đây.

Ở một ngôi nhà nọ, Cam đang vui vẻ hưởng thụ khoảng thời gian riêng buổi tối của bản thân thì điện thoại reo. Hắn cầm lên, thấy người gọi hiển thị là "Đá Bào" liền không chút do dự tắt máy.

Hừ, người anh em tốt này rất ít khi gọi điện, nhưng mà một khi đã gọi thì luôn là nhờ vả!

Điện thoại lại kêu, Cam nhất định không nghe, buổi tối tốt đẹp thế này chỉ nên tận hưởng những điều hạnh phúc thôi, mà hắn có linh cảm mãnh liệt cuộc điện thoại này chắc chắn sẽ không hạnh phúc gì cho cam...

Người bên kia dường như rất kiên nhẫn, gọi vào số Cam hết lần này tới lần khác mặc hắn tắt đi. Qua chục lần như vậy, Cam mệt mỏi ấn nghe máy.

"Alo?"

"Có chuyện nhờ mày." Giọng Đá từ đầu bên kia truyền tới.

"..." Cam thiếu chút nữa đã ném điện thoại xuống đất, thấy không? Quả nhiên là phá hư bầu không khí buổi tối riêng tư của hắn.

Trong lòng nghĩ vậy nhưng Cam rất nghiêm túc lắng nghe việc Đá kể, là việc liên quan đến Sữa Chua. Lí tưởng cả đời của Cam là bảo vệ Omega nhỏ bé yếu ớt, cho nên sau khi nghe xong vô cùng lo lắng.

"Mày nghi ngờ có người theo dõi Sữa Chua á? Hả, chưa chắc chắn là sao?"

Tuy cả hai đều là Alpha của gia đình danh giá nhưng dẫu sao cũng vẫn chỉ là học sinh cấp ba, có vài việc không cách nào tra rõ được. Huống hồ sự việc lần này rất kì lạ, chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, cũng chẳng có vật chứng, tra bằng cái quỷ gì?

"Tao mong là do mình thần hồn nát thần tính. Nhưng về cái bàn bị... như hôm nay rất có thể vẫn diễn ra vào ngày mai." Người kia có khả năng vẫn sẽ đụng tay vào bàn học của Sữa Chua.

Cam nhíu mày: "Có thể lắm."

Đá và Cam thống nhất giải quyết như hôm qua, nhưng cứ liên tục như vậy không ổn lắm. Nhà trường làm sao thay bàn cho một học sinh mãi được! Chắc chắn sẽ có ngày gọi Sữa Chua lên cùng thảo luận cách giải quyết, như vậy sớm muộn cậu cũng biết việc này thôi.

-"Nốt ngày mai thôi, sau đó nhờ mày đi sớm về trễ trông coi cho kĩ." Sáng trường mở cửa lúc sáu giờ đúng, chiều đóng cửa lúc bảy giờ kém mười lăm, thời gian người kia đến có thể là sáng sớm cũng có thể là chiều muộn. THPT K có hệ thống an ninh rất tốt, muốn lẻn vào cũng chỉ có cơ hội khi mở cửa, sau khi đóng thì đừng có mơ.

Về phần làm sao lẻn vào được thì trường có camera an ninh, nhưng biết cách người đó vào được thì sao? Không rõ thân phận thì cũng chẳng giải quyết được gì, vả lại Đá có cảm giác người này nhất định sẽ tiếp tục gây chuyện. Trước mắt cứ trông coi việc này cho kĩ đã.

Cam uể oải đồng ý, dù sao cũng liên quan đến an nguy của một Omega, hắn không thể làm ngơ được. Phải biết hầu như Omega chẳng những yếu ớt về mặt thân thể mà cũng yếu về mặt tâm lý, thân thể bị thương thì dưỡng dễ, nhưng tâm lý bị đả kích nặng nề thì nguy hiểm khôn lường. Cho nên nhất định phải đưa những việc kinh khủng kia ra xa Sữa Chua.

Trước khi kết thúc cuộc điện thoại, Đá nhẹ nhàng thông báo Sữa Chua giờ đã là bạn trai anh rồi. Cam ngơ ngác một lúc rồi cười há há: "Được! Được lắm! Có tiền đồ đấy!"

Đá mỉm cười, trong đầu hiện lên gương mặt non nớt đáng yêu của Sữa Chua, cậu đơn thuần như vậy, tốt đẹp như vậy, xứng đáng được yêu thương, bảo vệ.

Còn kẻ quấy rối kia, nụ cười trên môi anh vụt tắt, chắc chắn sẽ được đưa ra ánh sáng và nhận lấy trừng phạt xứng đáng.

Một lát sau, Đá từ ban công đi vào phòng, ngả lưng vào thành giường tiếp tục hành trình dụ dỗ bé thỏ lớn.

Sữa Chua đã lăn được vài vòng trên chiếc giường không được coi là lớn lắm của cậu. Hôm nay cậu ăn cơm rất nhanh, rửa bát cũng rất nhanh, sau đó vội vàng trốn lên phòng sợ ba mẹ nhìn ra mình bất thường. Cậu còn chưa biết nên công khai kiểu gì đây...

Cũng không biết là ba mẹ có phát hiện điều gì bất thường không, nhưng giờ đã có bạn trai, Sữa Chua cảm thấy chắc chắn là mình đã khác trước, đại loại như bước qua một loại ranh giới gì đó...

Nghĩ tới bạn trai là lại nghĩ tới Đá, nghĩ tới anh là nghĩ tới ti tỉ việc liên quan khác, Sữa Chua mặt đỏ tai hồng lại ôm gối lăn vài vòng nữa.

Lăn lăn lăn, lăn đến nỗi tự dưng lại nhớ anh quá chừng...

Sữa Chua tim đập bình bịch tự an ủi chính mình, đúng vậy, do mới thích nên là vậy đó! Có lẽ thích quen rồi thì sẽ không như này nữa!

Cậu sờ soạng lôi điện thoại ra, mở Messenger định nhắn tin cho Đá.

Nhưng mà nhắn gì bây giờ?

Điện thoại "ting" một tiếng, Sữa Chua giật mình trượt tay, cái iPhone không được nhỏ và nhẹ cho lắm rơi thẳng xuống mặt cậu.

"!!!" Cảm giác này! Thật sự... không nói nên lời!

Sữa Chua xoa xoa cái mũi bị đụng đỏ ửng, cầm lại điện thoại lên, khi thấy rõ người gửi là ai, cơn đau lập tức biến mất!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.