Sự Ỷ Lại Nguy Hiểm

Chương 99




Lần này bị thương, Quan An Lâm phải nằm viện gần hai mươi ngày thì sức khỏe mới dần hồi phục. Đến lúc gã có thể tự mình xuống giường hoạt động, Trần Vận Thành không cần túc trực ở bệnh viện mãi nữa, mà thỉnh thoảng quay về khu chợ giải quyết công việc trong cửa hàng, đến tối mới quay lại với gã.

Vì Trần Vận Thành ở lại trong bệnh viện với Quan An Lâm rất lâu, nên những lúc không có ca trực Ninh Quân Diên chỉ có thể về nhà một mình, về sau càng nhìn Quan An Lâm càng thấy chướng mắt. Sáng sớm lúc kiểm tra phòng, hắn nhìn Quan An Lâm với ánh mắt rất lạnh lùng.

Quan An Lâm vừa sợ lại vừa tủi thân, nghĩ thầm đâu phải gã cố ý đâu, với lại gã cũng muốn xuất viện sớm mà.

Chiều hôm đó, Trần Vận Thành từ khu chợ quay lại bệnh viện trước giờ cơm tối, vừa tới cửa phòng bệnh thì nhìn thấy cửa phòng bệnh được mở ra từ bên trong, một nam một nữ bước ra, trong đó cô gái trẻ là con gái của Dư Kiệt, Dư Minh Lệ.

Trước kia Dư Minh Lệ từng gặp Trần Vận Thành ở nhà Thư Dung một lần, rõ ràng có ấn tượng rất sâu sắc với Trần Vận Thành, nên giờ cô dừng bước, gật đầu với anh.

Mặc dù những việc mà Dư Kiệt làm không thể tính trên đầu con gái ông ta được, nhưng Trần Vận Thành vẫn rất khó có thiện cảm với Dư Minh Lệ, anh chỉ gật đầu một cái, rồi nghiêng người tránh khỏi cửa phòng, nhìn Dư Minh Lệ và người đàn ông trung niên mặc âu phục cùng rời đi.

Sau đó Trần Vận Thành mới vào phòng bệnh, thấy Quan An Lâm đang ngồi trên giường xem thứ gì đó, anh hỏi Quan An Lâm: “Con gái Dư Kiệt tới tìm cậu à?”

Quan An Lâm ngẩng đầu lên: “Ừ.”

Trần Vận Thành hỏi: “Có chuyện gì?”

Quan An Lâm đưa tờ giấy trong tay cho anh, Trần Vận Thành nhận lấy thì thấy đây là một tờ đơn tha thứ được in theo giọng điệu của Quan An Lâm, đại ý là tin tưởng Dư Kiệt không cố ý, chấp nhận bồi thường, và bày tỏ tha thứ cho hành vi của Dư Kiệt. Nhưng dưới góc phải không có chữ ký.

Đọc xong, Trần Vận Thành ngẩng đầu lên nhìn Quan An Lâm, thấy Quan An Lâm đã nằm xuống giường bệnh, hai tay lười biếng gối ra sau đầu, bèn hỏi: “Cô ấy muốn bồi thường cho cậu bao nhiêu tiền?”

Quan An Lâm nói: “Ba trăm ngàn.”

(Hơn 1 tỷ VNĐ)

Trần Vận Thành đập tờ giấy tha thứ lên mặt Quan An Lâm: “Bọn họ bị điên à?”

Quan An Lâm lấy tờ giấy xuống, cười haha nói: “Tôi cũng nói vậy, rồi tôi lại bảo cô ta về nhà cầm ba triệu đến đây, hơn nữa còn phải xóa câu tin tưởng Dư Kiệt không cố ý, thì tôi sẽ ký đơn tha thứ cho bọn họ.”

“Không ký,” nghĩ tới chuyện này Trần Vận Thành lại tức giận: “Bao nhiêu tiền cũng không ký, bảo bọn họ cút đi.”

Quan An Lâm gấp tờ giấy trên tay lại, tiện tay ném vào ngăn kéo trên tủ đầu giường: “Bọn họ chắc chắn sẽ không cầm ba triệu tới đâu, tôi cũng không có ý định ký. Cho dù không thể xử tử hình Dư Kiệt, thì cũng phải để ông ta ngồi trong tù đến già!”

Gã vừa dứt lời, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, Ninh Quân Diên từ bên ngoài bước vào.

Hiện tại là giờ tan tầm buổi chiều, Ninh Quân Diên đã thay quần áo, hắn đứng một bên giường bệnh của Quan An Lâm, hỏi Trần Vận Thành: “Về cùng tôi luôn không?”

‘Không về,” Trần Vận Thành nói: “Để cậu ấy ở lại một mình em không yên tâm.”

Quan An Lâm chợt cảm thấy khó mà đối mặt được với Ninh Quân Diên, gã dời tầm mắt đi chỗ khác không nhìn hắn nữa, mà chỉ nói với Trần Vận Thành: “Thật ra tôi không sao nữa rồi, buổi tối ở một mình cũng được.”

Trần Vận Thành còn chưa kịp nói gì, Ninh Quân Diên đã lạnh lùng nói: “Tôi mời hộ lý cho cậu ta rồi.”

Nói xong, Ninh Quân Diên chậm rãi bước lên trước hai bước, cúi đầu nhìn Quan An Lâm đang nằm trên giường bệnh, nói: “Cậu ta tự hoạt động được rồi, có chuyện thì có thể gọi bác sĩ, mời hộ lý chỉ là đề phòng có tình huống xảy ra đột ngột mà thôi.”

Quan An Lâm cảm thấy rất áp lực, nên vội vàng nói với Trần Vận Thành: “Tôi cảm thấy rất được, anh nhanh về nhà đi, anh cũng phải nghỉ ngơi chứ.”

Trần Vận Thành chợt nghe Ninh Quân Diên nói: “Buổi tối ăn cơm với cha mẹ tôi.” Anh ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Trên mặt Ninh Quân Diên không có biểu cảm gì, hắn chỉ nói: “Đã hẹn xong rồi.”

Trần Vận Thành hít sâu một hơi, anh nói với Quan An Lâm: “Có việc gì thì gọi điện cho tôi.”

Anh đợi trong phòng bệnh thêm một lúc nữa, đến khi hộ lý mang bữa tối đến cho Quan An Lâm, thì mới rời đi cùng Ninh Quân Diên.

Bọn họ tới gara lấy xe, Trần Vận Thành ngồi vào ghế phó lái, bỗng nhiên cảm thấy hơi căng thẳng, anh nói với Ninh Quân Diên: “Sao không nói sớm với em một tiếng, ít nhất thì em cũng có thể thay một bộ đồ khác.”

Ninh Quân Diên khởi động ô tô, liếc mắt nhìn anh: “Được rồi mà. Vốn cũng là cha mẹ gọi điện cho tôi, nên hẹn luôn.”

“Ăn cơm…. định nói những chuyện gì?”

Ninh Quân Diên nói: “Muốn nói chuyện gì thì nói chuyện đó, dù sao cũng có tôi đây, em sợ gì chứ?”

Nghe thấy vậy, Trần Vận Thành không nhịn được mà cúi đầu mỉm cười.

Bữa tối hẹn ở bên ngoài, Ninh Quân Diên đặt phòng riêng ở một nhà hàng Trung Quốc, bên trong có một bàn tròn nhỏ, nhưng chỉ đặt bốn cái ghế.

Lúc bọn họ đến, vợ chồng Ninh Chương Hồng và Thư Dung đã đến rồi.

Nhìn thấy Ninh Chương Hồng, Trần Vận Thành hỏi thăm gần đây sức khỏe của ông khôi phục như thế nào rồi, Ninh Chương Hồng cũng rất khách sáo, ông bắt tay với Trần Vận Thành, rồi nói sức khỏe của mình không có vấn đề gì nữa rồi.

Sắc mặt của ông đúng là đã tốt  hơn khoảng thời gian trước rất nhiều.

Thư Dung đứng ở bên cạnh không nói gì.

Trần Vận Thành chủ động chào hỏi bà: “Chào dì.”

Bà gật đầu, nói: “Chào cậu.”

Bốn người ngồi xuống đợi món ăn được đưa lên, lúc này nhân viên phục vụ ra ra vào vào, người trong phòng đều không nói gì, bầu không khí ít nhiều gì cũng hơi lúng túng, nên Ninh Chương Hồng bèn chủ động hỏi thăm chuyện công việc của Ninh Quân Diên.

Đợi món ăn đưa lên đầy đủ, nhân viên phục vụ lui ra ngoài đóng cửa phòng riêng lại, trong phòng lại im lặng một lần nữa.

Ninh Quân Diên hỏi Thư Dung: “Trưa nay Dư Minh Lệ dẫn theo luật sư tới tìm mẹ?”

Trần Vận Thành để đũa xuống, ngẩng đầu lên nhìn Thư Dung.

Thư Dung vẫn là dáng vẻ như ngày thường, trang điểm xinh đẹp, tóc được chải chuốt cẩn thận vuốt ra sau đầu, bà nhìn Ninh Quân Diên, nói: “Ừm.”

“Mẹ biết Vương Vĩnh Thành bị bắt rồi đúng không?” Ninh Quân Diên lại hỏi.

Thư Dung trả lời hắn: “Cảnh sát báo cho mẹ biết rồi.”

Lúc này Trần Vận Thành chợt nói: “Hắn ta là do người anh em của cháu liều mạng chụp trộm, sau đó báo cho cảnh sát.” Anh không quan tâm đến thái độ của Thư Dung dành cho mình lắm, nhưng nghĩ đến ánh mắt mà Thư Dung từng nhìn Quan An Lâm, trong lòng anh rất khó chịu.

Ánh mắt của Thư Dung chuyển hướng qua Trần Vận Thành, bà chậm rãi nói: “Tôi nghe cảnh sát nói rồi.”

Bà nói xong câu đó, Ninh Chương Hồng cũng mở lời: “Cảm ơn cậu ấy giúp chúng tôi.”

“Hai người dùng thái độ này để bày tỏ sự cảm ơn?” Ninh Quân Diên lùi ra dựa lưng vào ghế, hôm nay hắn đặt một bàn đồ ăn, giờ hầu như chưa có ai động tới, xem ra nước cũng chẳng có tâm trạng mà uống: “Giờ cậu ta vẫn còn nằm trong bệnh viện, ngay cả thành ý đi thăm hai người cũng không có, nói suông hai chữ cảm ơn là xong à?”

Thư Dung nhíu mày nhìn Ninh Quân Diên.

Không đợi bà nói chuyện, Ninh Quân Diên đã nói tiếp: “Dư Minh Lệ tới tìm mẹ bàn chuyện bồi thường đúng không? Cô ta muốn thay Dư Kiệt bồi thường cho mẹ bao nhiêu?”

Thư Dung nói: “Con bé muốn thay cha nó bồi thường thiệt hại tiền thuê nhà cho mẹ.”

Ninh Quân Diên gật đầu: “Cái này cũng là do Quan An Lâm suýt chút nữa đền một mạng để đổi lấy.”

Thư Dung đã quen thận trọng, bỗng chốc không biết phải mở miệng như thế nào, vẫn là Ninh Chương Hồng thay bà nói với Trần Vận Thành: “Vận Thành, chuyện lần này cảm ơn cậu. Còn cả người anh em kia của cậu nữa, ngày mai chúng tôi sẽ tới bệnh viện thăm cậu ấy, nếu có gì cần giúp thì cứ nói đừng ngại.”

Nghe thấy vậy Trần Vận Thành lắc đầu: “Chú dì, hôm nay không phải cháu đến đây là muốn nghe hai người nói cảm ơn.”

Thư Dung nhìn anh: “Vậy cậu còn yêu cầu gì nữa?”

Trần Vận Thành lại lắc đầu: “Dì, dì từng cân nhắc đến mối quan hệ giữa dì và Quân Diên bao giờ chưa?”

“Chúng tôi là mẹ con, cần quan hệ gì nữa?”

Trần Vận Thành nói: “Không phải chỉ cần mẹ con ruột thịt là đủ, mà tình cảm phải đến từ hai phía, dì không có tình cảm với anh ấy, sao lại hy vọng anh ấy có tình cảm với dì chứ?”

Thư Dung dường như hơi tức giận: “Sao tôi lại không có tình cảm với nó được?”

Trần Vận Thành suy nghĩ một lát rồi nói: “Cháu tin tưởng dì có tình cảm với anh ấy, nhưng mà tình cảm cần phải bày tỏ và hi sinh, chứ không phải là chỉ có một phía đưa ra yêu cầu. Những yêu cầu mà dì đưa ra cho anh ấy, là biểu hiện của việc dì yêu bản thân mình, chứ không phải là biểu hiện của việc dì yêu anh ấy.”

Anh rất ít khi nói những lời này với người khác, anh cũng chưa bao giờ nghĩ mình hiểu đạo lý hơn người ta, nên sau khi nói xong, anh bèn nhìn Ninh Quân Diên với vẻ không chắc chắn lắm.

Ninh Quân Diên nắm chặt tay anh, đặt lên trên bàn cơm, không tránh né bất cứ ai.

Ánh mắt của Thư Dung và Ninh Chương Hồng đều nhìn về hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của bọn họ.

Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay của Ninh Quân Diên, Trần Vận Thành cảm thấy tự tin hơn rồi tiếp tục nói: “Hôm nay cháu đến gặp hai người, không phải là muốn hai người phải cảm ơn cháu hay là anh em của cháu, thậm chí cũng không phải tới đây để yêu cầu hai người chấp nhận cho cháu và Ninh Quân Diên. Cháu chỉ muốn nói với dì rằng, nếu như dì thật sự yêu Quân Diên, thì hãy đối xử với anh ấy tốt một chút, để anh ấy cảm nhận được tình yêu mà dì dành cho anh ấy, đừng dễ dàng nói ra mấy lời như cắt đứt quan hệ, mỗi một mối quan hệ gia đình đều tới không dễ dàng gì, nhiều người muốn cũng không có được đâu ạ.”

Nói tới đây, Trần Vận Thành dừng lại một chút, anh hít sâu một hơi rồi lại nói tiếp: “Nếu như dì không yêu anh ấy, vậy thì cháu rất hối hận vì năm đó đã đẩy anh ấy về, hai người trả anh ấy lại cho cháu đi, cháu sẽ yêu anh ấy.”

Anh nói xong mấy chữ cuối cùng, Ninh Quân Diên chợt siết chặt tay anh.

Thư Dung và Ninh Chương Hồng bỗng chốc hơi hoảng hốt, những hình ảnh mười mấy năm trước gần như đã hoàn toàn quên lãng bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, Ninh Quân Diên ôm thật chặt Trần Vận Thành chẳng chịu buông, còn cả Trần Vận Thành dùng sức đẩy Ninh Quân Diên ra nữa.

Mấy năm qua, người mà Ninh Quân Diên muốn ôm chặt vẫn chỉ có một, từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi.

Một bàn cơm vẫn chưa động đũa, Thư Dung và Ninh Chương Hồng đã rời đi trước.

Trần Vận Thành khăng khăng muốn đóng gói thức ăn đem về, Ninh Quân Diên ở lại cùng anh, nhìn nhân viên phục vụ gói từng hộp thức ăn lại.

Ninh Quân Diên nói: “Tụi mình có gói về cũng ăn không hết.”

Trần Vận Thành trách hắn: “Ai bảo anh gọi nhiều vậy chứ?”

Ninh Quân Diên nói với anh: “Đó là nguyên bàn ăn của phòng riêng.” Hắn cũng chẳng kiên nhẫn mà gọi từng món như vậy.

Trần Vận Thành nói: “Mai mang tới bệnh viện cho Quan An Lâm ăn.”

Bọn họ mỗi người xách theo mấy cái túi nhựa ra khỏi nhà hàng, đi tới bãi đậu xe thì trước tiên để hết mấy túi nhựa đựng hộp đồ ăn vào cốp sau.

Lúc Trần Vận Thành định mở cửa ghế phó lái lên xe, Ninh Quân Diên bèn chống hai tay trên cửa xe, nhốt anh lại giữa hai tay mình.

“Sao thế?” Trần Vận Thành xoay người lại đối mặt với hắn.

Ninh Quân Diên tiến sát lại tựa trán mình lên trán Trần Vận Thành, nói: “Em lặp lại lần nữa những câu mà hôm nay em đã nói đi.”

Trần Vận Thành giả vờ không hiểu: “Câu nào?”

“Câu mà em nói với mẹ tôi ấy.”

Trần Vận Thành chợt thấy xấu hổ, hai người cách nhau quá gần, anh cụp mắt nhìn đôi môi của Ninh Quân Diên, nhỏ giọng nói: “Cái câu mà bảo dì trả anh lại cho em ấy hả?”

Ninh Quân Diên “Ừ” một tiếng, rồi lại thúc giục anh: “Còn nữa.”

Trần Vận Thành nói: “Em sẽ mãi yêu anh.”

Ninh Quân Diên thỏa mãn, hôn lên môi anh rồi nói: “Nhanh về thôi, tôi sẽ yêu em thật nhiều.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.