Sự Trùng Hợp Màu Mật Đào

Chương 68: Sau khi Chu Dịch đi, Tô Nam Tinh đã để bản thân mình chìm ngập trong công việc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Chu Dịch đi, Tô Nam Tinh đã để bản thân mình chìm ngập trong công việc.

Trước đây cô chưa từng có cảm giác mình là một cô gái đeo bám người khác. Cô có rất nhiều bài học chưa học xong, có rất nhiều sở thích, có rất nhiều sách và bộ phim muốn xem. Cô cảm thấy mình luôn có rất nhiều chuyện để làm, không có nhiều thời gian để nhớ nhung bạn trai mình.

Nhưng mà sau khi Chu Dịch đi, cô mới biết cái gì gọi là nhớ nhung.

Tối hôm qua lúc gọi video với Chu Dịch đã là hơn 11 giờ, Chu Dịch mới vừa trở về nhà sau bữa tiệc với các vị lãnh đạo của nhóm công ty, đã uống khá nhiều rượu. Anh vừa vào nhà đã mệt mỏi nằm dài trên ghế sô pha, vừa gọi video với Tô Nam Tinh, vừa muốn cởi áo sơ mi ra đi tắm. Kết quả là còn chưa cởi áo sơ mi ra, anh chỉ mới nói một câu: “Tinh Tinh, anh rất nhớ em…”

Anh đã dựa vào ghế sô pha ngủ.

Kể từ khi đến nhóm công ty, cả tuần nay anh đều tăng ca và tham gia các buổi tiệc xã giao, không có thời gian nghỉ ngơi, anh cũng rất mệt mỏi.

Tô Nam Tinh không muốn mình trở thành một cô bạn gái yếu đuối, cũng không muốn làm Chu Dịch lúc nào cũng nhớ đến cô, cho nên cô vẫn không có nũng nịu nói với Chu Dịch là cô nhớ anh. Thế nhưng vào lúc này, cô rất muốn xuyên qua màn hình để đến bên cạnh Chu Dịch, giúp anh lau người, đắp chăn cho anh, để anh ngủ thoải mái hơn.

Đầu ngón tay của cô chạm nhẹ vào khuôn mặt đẹp trai của anh trong video, khẽ nói: “Em cũng rất nhớ anh.”

Sáng hôm sau, Chu Dịch đã tắm rửa sạch sẽ, cạo râu, mặc vào bộ đồ vest mới, còn dùng sáp vuốt tóc để giữ nếp cho tóc. Trưởng phòng Chu đẹp trai, ưu tú, đầy bản lĩnh đã xuất hiện trở lại.

Vài phút trước khi đi làm, anh gọi video với Tô Nam Tinh một lúc. Trong video, nhìn thấy Tô Nam Tinh đang chen chúc trên tàu điện ngầm, Chu Dịch liền đề cập tới một chuyện: “Lần trước bảo em lái chiếc xe Volkswagen* màu đen kia của anh, em nói là toàn bộ công ty đều biết bảng số xe của chiếc xe đó. Vậy em có thể lái chiếc xe Audi màu đen kia của anh, không có ai biết chiếc xe đó.”

*Volkswagen: Volkswagen là một trong những tập đoàn sản xuất xe hơi lớn nhất thế giới. Thị trường chủ yếu của hãng là châu Âu, những thương hiệu xe nổi tiếng thuộc sở hữu của tập đoàn ôtô khổng lồ nhất châu Âu này bao gồm Audi, Bentley, Lamborghini, Bugatti, Porsche…

3Hãng xe Volkswagen (hình minh họa)

Tô Nam Tinh nói: “Trưởng phòng của một chi nhánh công ty với mức lương hơn 100 nghìn tệ một năm mà lại lái xe Audi hơn 800 nghìn tệ, nếu em lái chiếc xe đó đi làm thì ngày mai toàn bộ công ty tỉnh sẽ đồn rằng em được người ta bao nuôi.”

Chọc cho Chu Dịch không nhịn được cười, nói: “Em là người phụ nữ của anh thì cũng có thể nói là được anh bao nuôi, rất đúng.”

Anh còn nói: “Anh không muốn em vất vả như vậy…” Trước đây lúc anh còn ở bên cô còn có thể lái xe chở cô đi làm. Hiện giờ anh không có ở đó, anh cảm thấy rất đau lòng khi nhìn thấy cô cực khổ chen chúc trên tàu điện ngầm để đi làm.

Tô Nam Tinh lại không cảm thấy có vấn đề gì cả, tất cả mọi người đều đi bằng phương tiện này thì có gì là cực khổ chứ. Chẳng qua là phải dậy sớm hơn bình thường một chút mà thôi, chút cực khổ đó không nhằm nhò gì với cô.

Sau đó Chu Dịch cũng không nói tiếp về chủ đề này nữa, bởi vì anh hiểu rõ tính cách của trưởng phòng Tô nhà anh, nếu cô nói không muốn lái chiếc xe Audi của anh thì sẽ không lái.

Sau khi cúp máy, Tô Nam Tinh cũng không suy nghĩ nhiều về chuyện này nữa. Ngược lại, cô suy nghĩ về những chuyện phải làm trong ngày hôm nay, sắp xếp những chuyện phải làm theo mức độ quan trọng và khẩn cấp. Như vậy khi đến công ty, hiệu suất làm việc của cô sẽ tăng cao hơn.

Thành công của mỗi người đều không phải là sự ngẫu nhiên, thậm chí cách thức tận dụng thời gian của những người làm việc chăm chỉ cũng rất nghiêm khắc. Đối với người bình thường, một ngày sẽ có 24 tiếng; đối với những người chăm chỉ làm việc, dường như cho dù có 48 tiếng vẫn cảm thấy không đủ.

Buổi sáng Tô Nam Tinh đã mở một cuộc họp với cấp dưới của mình. Vừa mới đến công ty thành phố làm lãnh đạo, cô cũng sẽ từ từ nghiên cứu cách làm một người lãnh đạo giỏi khi còn ở đây.

Buổi chiều cô đi theo Đinh Diễm đến công ty tỉnh họp. Cô ngồi trên xe của Đinh Diễm, Đinh Diễm cũng thoải mái trò chuyện với cô: “Sao rồi, tới công ty thành phố được hơn một tuần đã thích ứng hay chưa?”

Tô Nam Tinh trả lời: “Trong công việc không có vấn đề gì, chủ yếu là lần đầu tiên làm lãnh đạo nên vẫn còn phải học hỏi thêm.”

Đinh Diễm cười, hôm nay anh mặc áo sơ mi màu xanh dương nhạt khiến cả người càng toát ra vẻ tươi trẻ, thoải mái. Gần đây do có nhiều áp lực công việc nên hình như anh gầy đi một chút, ngay cả ngón tay cũng gầy guộc hơn.

Anh nói: “Cách làm lãnh đạo chính là không nên ôm tất cả công việc vào người mình, phải giao công việc cho cấp dưới một cách thỏa đáng, phải cho bọn họ có cơ hội phát triển.”

Anh trực tiếp chia sẻ với Tô Nam Tinh về tư tưởng làm lãnh đạo của anh, Tô Nam Tinh cũng nghiêm túc lắng nghe.

Tác phong của Đinh Diễm khiến người khác dễ dàng sinh ra thiện cảm với anh.

Trò chuyện về công việc được một lúc rồi lại trò chuyện đến chủ đề cá nhân, Đinh Diễm nói: “Gần đây anh cũng bắt đầu tập thể dục, dù sao thì câu cá cũng là lười vận động, lại không có nhiều thời gian leo núi, vì vậy khi rảnh rỗi anh đều đến phòng tập gym để chạy bộ hoặc là rèn luyện sức mạnh.”

Anh còn hỏi: “Nhìn xem cơ bắp tay và cơ bả vai của anh có phải đã rắn chắc hơn hay không?”

Tô Nam Tinh không nhịn được cười, cô cảm thấy mặc dù Đinh Diễm hơi gầy nhưng trông vẫn có sức sống.

Thật tốt khi tất cả mọi người đều có cuộc sống mới của riêng mình. Cô nói: “Trông có vẻ vạm vỡ hơn, tiếp tục cố gắng thêm.”

Đinh Diễm còn nói: “Anh còn gặp được cô bạn cùng phòng của em trong phòng tập gym. Lúc đầu anh vẫn chưa nhận ra, cô ấy đã thay đổi thật nhiều. Anh nhớ lần trước lúc nhìn thấy cô ấy vẫn còn là một cô nàng mũm mĩm, bây giờ thì giống như đã biến thành một người khác. Nếu không phải do lúc cô ấy gọi điện thoại cho em và gọi tên của em, anh vẫn sẽ chưa kịp phản ứng.”

“Miêu Manh Manh?”

Đinh Diễm nói: “Thì ra cô ấy tên là Miêu Manh Manh. Hình như cô ấy cũng nhận ra anh, nhưng lại ngại qua chào hỏi anh.”

Đinh Diễm còn nói: “Cả phòng tập gym chỉ có tiếng la hét của cô ấy trong lúc được huấn luyện, thảm thiết giống như không phải đang ở trong phòng tập gym, mà là giống như ở trong phòng đẻ.”

Chọc cho Tô Nam Tinh không nhịn được cười, nói: “Khi về nhà, em sẽ chuyển lời này đến Manh Manh.”

Đinh Diễm cười, đã đến công ty tỉnh, hai người lại trở về bộ mặt công việc, bắt đầu chuẩn bị tinh thần cho cuộc họp tiếp theo.HẾT CHƯƠNG 68


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.