Sự Trùng Hợp Màu Mật Đào

Chương 54: Anh thẳng thắn với em, em cũng sẽ thẳng thắn với anh




Tối hôm đó, Tô Nam Tinh cố tình ăn mặc xinh đẹp không hề bị lãng phí. Chu Dịch chở cô về nhà, thậm chí không thèm cởi quần áo ra đã sờ soạng một lúc rồi tiến vào từ phía sau.

Nếu bình chọn tư thế mà Chu chờ thời yêu thích nhất, kiểu làm từ phía sau chắc chắn là tư thế anh thích nhất.

Tô Nam Tinh còn hỏi anh: “Tại sao anh thích tư thế này thế?”

Hỏi xong lại cảm thấy hối hận, bởi vì Chu Dịch với vẻ mặt rạo rực đã duỗi tay sờ soạng cặp mông như quả đào ngọt của cô, trả lời: “Vì lúc nhìn em từ đằng sau, cảnh sắc này quả thật là một sự hưởng thụ tuyệt vời.”

Tô Nam Tinh lấy chăn che mặt mình, cảm thấy giới hạn của giám đốc Chu quả là không có gì sánh bằng. Lúc này anh lại quyến luyến bóp nhẹ vài cái, càng sờ càng có cảm giác, cơ thể của Tô Nam Tinh cũng ngày càng nóng hơn.

Anh nói: “Có vẻ em rất bất mãn với tư thế đó. Anh không thể chỉ dùng một tư thế yêu thích đó được, anh cần phải khám phá một vài tư thế mới để em cũng có một tư thế yêu thích.” Nói xong bèn kéo tấm chăn mỏng xuống, đè cơ thể “đồi núi nhấp nhô” của cô nằm dưới người mình.

“Mỗi lần đè em nằm dưới người anh, anh đều có một cảm giác rất thỏa mãn.”

“Hửm?”

Chu Dịch nói: “Bởi vì từng chỗ trên người em đều làm anh rất thích. Chỉ cần dán vào gần em, anh đã có ham muốn bất tận với em. Nếu có thể, anh chỉ muốn bắt em nằm mãi mãi trên giường anh, không thể bước xuống giường.”

Sau khi nói xong, anh chợt nhớ ra hôm qua nhận được rất nhiều đồ từ chuyển phát nhanh, đều là những bộ nội y lần trước anh mua cho Tô Nam Tinh, nói với cô: “Đợi anh một chút.” Sau đó, anh bước xuống giường đi mở gói hàng ra, cầm hơn mười bộ nội y để lên giường cho Tô Nam Tinh xem.

Tô Nam Tinh nghĩ có phải cửa hàng nội y này chuyên bán nội y tình thú không? Sao lại có nhiều bộ nội y vừa mỏng manh vừa ít vải như vậy? Cô cầm một cái áo ngực viền ren màu trắng lên, đây quả thật chỉ là hai mảnh tam giác viền ren trong suốt, không thể che giấu được gì!

Kết quả là Chu Dịch nói: “Thì ra em thích cái đó, anh cũng thích cái đó.” Anh còn hào hứng nói: “Anh giúp em mặc nhé?”

Tô Nam Tinh liếc nhìn anh, “Không mặc, quỷ cũng biết bây giờ anh bảo em mặc vào nhất định không có ý tốt.”

Chu Dịch nói: “Vậy là em thích ‘vận động’ trong trạng thái lõa thể?” Còn nói: “Anh nghĩ sẽ được em thưởng cho hành động tối nay của anh.”

Tô Nam Tinh nghe thấy vậy thì ngẫm lại tối nay Chu Dịch muốn dẫn cô đi ăn tối với bạn gái cũ, sau đó lại từ chối đi ăn để tăng ca với cô, quả thật khiến cô rất vui vẻ.

Nếu có chỗ đáng khen ngợi thì nên khen thưởng, đúng là nên làm vậy.

Tô Nam Tinh trả lời sảng khoái: “Được rồi, em sẽ thưởng cho anh.”

Chu Dịch vừa nghe xong, đôi mắt sáng rực lên giống như chó Becgie Đức nhận được xương, lỗ tai dựng thẳng đứng lên, đôi mắt sáng lấp lánh, cơ thể có thể bắt đầu “chiến đấu” bất cứ lúc nào.

Tô Nam Tinh cầm bộ nội y viền ren màu trắng vào nhà vệ sinh, chịu đựng xấu hổ mặc vào. Cô nhìn chính mình trong gương, cảm thấy thực sự quá gợi cảm. Cái ông Chu Dịch không đứng đắn này chọn nội y còn rạo rực hơn cô tự chọn!

Chiếc quần lót buộc dây còn là quần lót chữ T. Nhìn từ đằng sau, toàn bộ cặp mông như quả đào ngọt bị phơi bày ra, gợi cảm đến mức cô muốn nhắm mắt lại ngay tức khắc.

Tô Nam Tinh chải lại tóc, sau đó tô chút son môi, mặc áo choàng tắm vào, che chắn thật kín rồi mới đi ra ngoài. Nhưng kể từ khi Chu Dịch nhìn thấy cô đi ra ngoài, đôi mắt anh càng sâu thẳm hơn, gương mặt tràn đầy mong đợi.

Cô đi đến cạnh giường, duỗi một chân ra đặt lên đùi Chu Dịch. Vì động tác đó mà vạt áo choàng tắm của cô hơi hé ra, cặp đùi thon đẹp và chiếc quần lót chữ T thoáng hiện ra, trêu chọc tầm mắt của Chu Dịch.

Tầm mắt của anh bắt đầu nhìn từ cặp đùi thon đẹp của cô, ngón tay cũng không nhịn được lướt nhẹ lên. Tô Nam Tinh cởi dây thắt lưng áo choàng tắm ra, phô bày ra cơ thể mềm mại, tuyệt đẹp của cô.

Trong nháy mắt, hô hấp của Chu Dịch ngừng lại vài giây, không nhịn được chạm nhẹ vào cặp mông săn chắc và vểnh lên của cô.

Tô Nam Tinh đã bước qua ngồi trên người anh, ôm lấy khuôn mặt anh và hôn anh.

Trước khi toàn bộ lý trí bị mất đi, Chu Dịch nói với Tô Nam Tinh: “Đêm nay em đừng hòng được ngủ.”

Sau đó, anh đã mạnh mẽ giày vò Tô Nam Tinh trong tư thế đó, giày vò đến mức cả người Tô Nam Tinh từ sợi tóc đến ngón chân đều mềm nhũn thành vũng nước. Sau đó, cô chỉ có thể ôm lấy cổ Chu Dịch, đưa “nụ hoa” đang run rẩy đến bên miệng anh, phát ra từng âm thanh khó khăn.

Lúc kết thúc, bộ nội y viền ren màu trắng vẫn còn treo lủng lẳng trên người Tô Nam Tinh.

Lúc dọn dẹp xong “chiến trường” và ôm nhau ngủ, Tô Nam Tinh đã rất mệt mỏi, thậm chí cọng tóc cũng không muốn nhúc nhích. Cô nép người vào lòng Chu Dịch và nói chuyện khe khẽ với anh, giọng nói vừa êm dịu, vừa ngọt ngào.

Chu Dịch nhìn Tô Nam Tinh nép vào lòng mình như mèo con thì cảm thấy rất thích. Dường như Tô Nam Tinh cũng biết anh thích điều đó nên cô rất thích bộc lộ tâm sự vào giây phút ấm áp này.

Đây là khoảng thời gian nói chuyện riêng tư mà bọn họ rất thích và cũng rất tận hưởng.

Tô Nam Tinh nói: “Hôm nay khi anh gửi tin nhắn cho em, nói là muốn em đi ăn với thân phận là bạn gái của anh, em thực sự cảm thấy rất vui sướng.”

“Ừ, anh biết. Em đã xông thẳng vào và hôn anh thì có thể không vui sướng sao?”

Chu Dịch còn nói: “Sau này anh phải luôn làm em vui sướng. Mỗi lần em vui sướng cứ kích động như vậy, anh rất thích.”

Tô Nam Tinh nói: “Mơ đi, lần sau em sẽ không kích động như vậy nữa.”

“Hôm nay em cũng rất vui khi anh nói cho em nghe về quá khứ của anh và cô ấy. Em rất thích anh thẳng thắn với em.” Nói xong thì giữ lấy khuôn mặt của Chu Dịch rồi hôn một cái, “Ưu điểm thẳng thắn này nhất định phải tiếp tục phát huy, em thích. Anh thẳng thắn với em, em cũng sẽ thẳng thắn với anh.”

Chu Dịch cười mũi, cảm thấy tổng giám sát Tô nhà mình lúc này rất dễ thương, dỗ dành anh như dỗ trẻ. Thế nhưng Chu Dịch có cảm giác bản thân rất thích được như vậy, trong lòng ấm áp, từ cơ thể đến trái tim đều bị Tô Nam Tinh thu phục.

Chu Dịch nói: “Em đã nói là sẽ thẳng thắn với anh, vậy anh hỏi em một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Chu Dịch nói: “Vào tối hôm lần đầu tiên của hai chúng ta, nếu hôm đó trong xe là một người khác, em có làm vậy giống như làm với anh không?”

Tô Nam Tinh trả lời chắc như đinh đóng cột: “Tuyệt đối sẽ không, nếu đổi thành người khác, em sẽ không hôn nhau.”

Chu Dịch cười, “Vậy là thật ra em đã sớm để ý tới anh?”

Tô Nam Tinh đáp: “Ảo tưởng! Không phải!” Sau khi nói xong, cô lại nói nhỏ: “Chẳng qua anh luôn có sự khác biệt với bọn họ…”

Sự khác biệt đó, sự yêu thích âm thầm đó, thiện cảm mơ hồ và không rõ ràng đó, còn có cái ôm ấm áp lúc đó của anh mới khiến cô bị kích động vào đêm hôm đó.

Thế nhưng nếu đổi thành người khác, dù có khó chịu đi chăng nữa, cô cũng sẽ không làm ra những hành động đó.

Cô nói: “Vì người đó là anh.”

Là một Chu Dịch thường ngày làm việc nghiêm túc, cẩn thận, vừa cho cấp dưới kiếm thêm phúc lợi lao động, lại còn đề bạt cô, dáng người chuẩn đẹp, tác phong xử sự chín chắn, khuôn mặt cũng rất điển trai.

Chu Dịch rất vui, “Vấn đề thứ hai, lần thứ hai khi chúng ta ở bên nhau tại thành phố Phổ Khẩu, em có cảm giác gì với anh?”

Tô Nam Tinh nói: “Có thể không trả lời không?”

Chu Dịch nói: “Lúc nãy em đã nói là sẽ thẳng thắn với anh.”

Tô Nam Tinh đáp: “Của anh không phải gọi là thẳng thắn, mà là tra hỏi ngọn ngành, em phải giữ lại chút dè dặt của con gái.”

“Được rồi được rồi, anh không hỏi nữa, dù sao quá trình không quan trọng, kết quả mới quan trọng nhất. Hiện tại cả người của em đều là của anh, từ cơ thể đến trái tim đều là của Chu Dịch anh, từ trong ra ngoài đều mang theo hơi thở của anh.”

Tô Nam Tinh mỉm cười, khẽ “Ừ” một tiếng.

Sau đó, cô bắt đầu hỏi Chu Dịch về chuyện giữa anh và bạn gái cũ: “Vậy hai người ở bên nhau năm năm là vào lúc học đại học à?”

“Bắt đầu từ lớp 12.”

Vậy là anh và bạn gái cũ bắt đầu quen nhau từ lớp 12, rồi ở bên nhau suốt khoảng thời gian học đại học, đó là khoảng thời gian năm năm tươi đẹp của bọn họ.

Nhớ lại cô và Từ Lương Tuấn từng ở bên nhau bốn năm, bọn họ quen nhau vào lúc sắp tốt nghiệp đại học, tình cảm của cô dành cho anh ta cũng rất sâu đậm, chứ đừng nói đến Chu Dịch và Lâm Lộc là cặp đôi từng chứng kiến nhau trưởng thành, tình cảm nhất định cũng rất sâu đậm.

Nếu không Chu Dịch cũng sẽ không cất giấu, không muốn nói ra đoạn quá khứ đó sau khi Lâm Lộc xuất hiện. Có thể lúc đó bỗng dưng chia tay, chắc là anh rất đau lòng.

Thở dài một hơi, Tô Nam Tinh hỏi: “Vậy lúc anh gặp lại cô ấy có cảm giác gì?

Chu Dịch đáp: “Không có cảm xúc gì cả. Cả hai đều đã trưởng thành, không còn dáng vẻ của năm xưa nữa.”

Tô Nam Tinh nói: “Vậy anh với cô ấy…”

Chu Dịch nghe thấy vậy, bàn tay đang để trên eo cô nhéo nhẹ một cái, “Nói linh tinh gì vậy?” Rồi ôm chặt cô, “Anh đã có em rồi.”

Anh nói: “Bây giờ Chu Dịch thích Tô Nam Tinh, bây giờ Chu Dịch cũng thích thẳng thắn với em, bây giờ Chu Dịch cũng thích Tiểu Tinh Tinh của anh bất chợt hôn anh một cái.”

Anh nói: “Anh rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình, anh thích cái cảm giác vui vẻ, thoải mái khi ở bên em. Suy cho cùng, khi đó anh và cô ấy vẫn còn trẻ, tuổi thanh xuân rất tươi đẹp, nhưng vẫn còn ngây thơ, chưa đủ chín chắn. Đã nhiều năm trôi qua, lúc gặp lại cô ấy, anh cũng đã buông bỏ rồi. Anh nên quý trọng hiện tại, hiện tại chúng ta ở bên nhau mới là điều tốt đẹp nhất.”

Tô Nam Tinh nghe xong bèn ngẩng đầu lên hôn anh, khóe môi nhếch lên thành hình vòng cung vừa ý, khen anh: “Khát khao cuộc sống của anh cũng rất mãnh liệt.” Dỗ ngọt cô đến mát gan mát ruột.

Chu Dịch hừ một tiếng, hỏi: “Em không ghen khi hỏi anh về chuyện quá khứ à?”

Tô Nam Tinh thành thật trả lời: “Ghen, rất ghen, lúc nãy chỉ nghe anh nói vài câu đã có thể tưởng tượng được quá khứ của hai người.” Quãng thời gian năm năm ở bên nhau của tuổi trẻ phơi phới chắc là rất mặn nồng. Nghĩ đến lúc Chu Dịch còn trẻ đã từng thích một người con gái sâu đậm, cô cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.

Có điều suy đi nghĩ lại, cô cũng đã từng nghiêm túc thích một người khác sâu đậm. Có lẽ Chu Dịch cũng có suy nghĩ tương tự về quãng thời gian giữa cô và bạn trai cũ, trong lòng chắc cũng khó chịu, vậy nên bọn họ huề nhau.

Hơn nữa, chính những quá khứ đó đã tạo nên bọn họ của hiện tại, để bọn họ học được cách yêu thương, học được cách quý trọng người bên cạnh, học được bản thân mình muốn người bạn đồng hành như thế nào.

Vì vậy mỗi việc đã xảy ra trong cuộc sống đều sẽ ghi nhận lại tư tưởng của bản thân, giúp bản thân phát triển tốt hơn.

“Trong lòng thấy khó chịu.”

Chu Dịch xoa lên ngực trái của cô, nói không biết ngượng mồm: “Để anh xoa cho em, sẽ không cảm thấy khó chịu nữa.” Chọc cho Tô Nam Tinh tức giận, nhéo anh vài cái.

Chu Dịch nói: “Đừng tức giận, bây giờ anh là của em.” Anh ôm lấy cô, cho cô sự ấm áp và yên bình.

Tô Nam Tinh lắng nghe nhịp tim đập đều đặn của anh liền “Ừ” một tiếng.

Mỉm cười.

Bọn họ đã trải qua nhiều chuyện mới gặp được nhau, giống như một sự tồn tại ấm áp và ăn ý.

Hôm sau đi làm, Tô Nam Tinh vẫn chưng diện như trước, mặc áo lụa tơ tằm màu đỏ và chân váy ren màu đen, mang đôi giày cao gót hiệu Jimmy Choo màu trắng, vẫn xinh đẹp như trước.

Các chị gái trong phòng ban đều quan sát cô, chị Trương còn hỏi một câu không rõ ý tứ: “Hôm nay còn phải đi họp với bên nhà thầu phụ à?”

Tô Nam Tinh đáp: “Cũng không phải, em cho rằng em không thể để bản thân mình quá khác biệt. Dù sao lúc em ra ngoài cũng là người đại diện cho bộ phận tích hợp chúng ta, không thể làm mất mặt bộ phận chúng ta được.” Câu nói nghe có vẻ hợp lý, thế nhưng các chị gái trong phòng ban đều mặc đồ công sở rộng thùng thình màu đen, màu xám, màu xanh đậm nhìn thấy cô gái trẻ tuổi diện đồ xinh đẹp tất nhiên sẽ ghen ghét.

Đợi đến khi Tô Nam Tinh cầm theo văn kiện, bước đi trên đôi giày cao gót tinh xảo đi họp, những người này bắt đầu bàn tán, chị Trương nói: “Gần đây tổng giám sát Tô của chúng ta rất tươi tắn, cách ăn mặc thật là…” Cuối cùng chị ta vẫn không nói ra từ “lẳng lơ” trước mặt mọi người, nhưng mọi người đều hiểu ý của chị ta.

Nhưng thật ra Tô Nam Tinh mặc áo sơ mi và váy, mang giày cao gót rất đúng với tiêu chuẩn trang phục theo ngành nghề. Chẳng qua dáng dấp của cô xinh đẹp, vóc dáng quyến rũ nên khiến cô trông bắt mắt hơn mà thôi.

Nhưng trong mắt các chị gái làm trong doanh nghiệp nhà nước, vẻ ngoài bắt mắt này cũng là một tội ác tày trời.

Trước đây bọn họ vẫn thường ghen tị với Hoàng Hân Nhiên là con nhà khá giả, luôn mặc quần áo đắt tiền, hoặc là âm thầm xem thường Lý Uyển luôn tương tư về Chu Dịch, hiện tại Tô Nam Tinh nổi bật đã lập tức trở thành người số một trong miệng bọn họ.

Trước đây Tô Nam Tinh luôn mặc quần áo giống như bọn họ, đều cùng chung màu xám nên bọn họ không nói gì cả. Hiện giờ Tô Nam Tinh đã trở nên tươi sáng, mọi cảm giác ghen tị trong lòng của các chị gái đều bộc lộ ra.

Lý Uyển nhận ra đôi giày Jimmy Choo mà Tô Nam Tinh mang là kiểu dáng mới mùa này, nói một câu: “Chắc đôi giày mà tổng giám sát Tô đang mang là giả.”

Chị Tiền nói: “Nhà của tổng giám sát Tô không khá giả, tiền lương mỗi tháng đều bù vào tiền trong nhà, chắc là giả.”

Mọi người đều biết chuyện nhà của Tô Nam Tinh không khá giả, đều có thể nhìn ra từ việc trước đây cô mặc quần áo như thế nào, dùng đồ gì. Nhưng bây giờ cô bỗng dưng ăn mặc xinh đẹp —— cho dù bộ quần áo đắt tiền đó không có mác giá, thế nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể bị người khác nhận ra, mọi người đều bắt đầu suy đoán.

Chị Trương nói: “Bộ quần áo mà tổng giám sát Tô mặc trông rất đắt tiền…” Chị ấy cười cười rồi nói: “Có phải quen được bạn trai giàu có hay không?”

Lý Uyển nói: “Lần trước lúc chúng ta bàn về chuyện xem mắt bằng Big Data, cô ta còn nói Big Data đã đề cử cho cô ta một cậu bảo vệ mà.”

Chị Trương nói: “Vậy có thể người ta đã câu được một anh bạn trai có tiền ở ngoài đời thì sao? Dù sao vóc người của cô ấy rất chuẩn, ngoại hình bắt mắt, đi tìm người giàu hơn cũng không phải không thể.”

Chị ta lại nói một câu kỳ quặc: “Phụ nữ mà, nếu cố gắng hết mình, có chuyện gì mà không làm được?” Câu này hơi khó nghe, nhưng tất cả mọi người đều không lên tiếng.

Bọn họ cũng không có nói ra những lời khiếm nhã hoặc những suy đoán dơ bẩn. Tô Nam Tinh từng nghe bọn họ nói như vậy với người khác rất nhiều lần, bây giờ đã đến lượt cô.

Có điều cô cũng chẳng thèm để ý, dù sao cô đã là một tổng giám sát thật sự, không còn là nhân viên thấp bé mà ai cũng có thể giẫm đạp.

Lúc đi họp với những tổng giám sát của các bộ phận khác, mấy người tổng giám sát đó còn lén lút quan sát Tô Nam Tinh. Mọi người đều là tổng giám sát nên lời nói đều không lỗ mãng. Có người khen cô: “Hôm nay tổng giám sát Tô rất tươi tắn, rất xinh đẹp.” Có người còn nói: “Tổng giám sát Tô vốn dĩ cũng là một người đẹp, chẳng qua trước đây không thích chưng diện.”

Tô Nam Tinh mỉm cười, “Dù gì cũng đã lên chức tổng giám sát, nếu ăn mặc quá quê mùa sẽ cảm thấy rất xấu hổ khi ngồi họp chung với mọi người.”

Được mọi người tâng bốc, cô cũng chỉ cười cười cho qua.

Hôm đó sau khi họp xong, lúc đi ra khỏi phòng họp thì vô tình bắt gặp Đinh Diễm chuẩn bị mở cuộc họp. Hai người gặp nhau trên hành lang, Đinh Diễm thấy cô mang giày cao gót, mặc chiếc váy ôm lấy vòng eo thon gọn đã bật cười, nói với cô: “Hôm nay rất xinh.”

Tô Nam Tinh cười, lời khen của Đinh Diễm là thật lòng. Cô trả lời: “Cảm ơn lời khen.”

Cô định lách người đi qua, nhưng Đinh Diễm gọi cô lại. Cô ngoảnh đầu lại nhìn anh, vẻ mặt của Đinh Diễm như đang do dự, cuối cùng vẫn nói: “Anh biết Chu Dịch cũng đang cố gắng vì vị trí giám đốc công ty thành phố, sau khi cậu ta được điều đến công ty thành phố, việc công khai chuyện của hai người có thể dễ dàng hơn, nhưng mà xin lỗi, anh cũng phải nắm bắt cơ hội này.”

Tô Nam Tinh hơi sững người, không phải mọi người đều biết chuyện này sao? Hơn nữa việc cạnh tranh chức vụ là dành cho những người cấp cao, tại sao Đinh Diễm lại cố tình nói những lời đó với cô?

Không đợi cô hỏi thêm, Đinh Diễm đã xoay người đi vào phòng họp.

Tô Nam Tinh suy ngẫm về lời nói của anh ấy một hồi. Sau khi quay về phòng làm việc, cô lại ngập đầu trong công việc nên chuyện này đã bị cô gạt qua một bên.

Buổi chiều tan sở, Lâm Lộc lại tới.

Tô Nam Tinh gửi tin nhắn cho Chu Dịch: 【Lại tới nữa rồi.】

Chu Dịch: 【Anh cũng hết nói nổi.】

Tô Nam Tinh nói: 【Anh đi nói cho cô ấy hiểu đi, em không ghen đâu, thật đó.】

Chu Dịch nói: 【Buổi tối đi ăn cơm với nhau chứ?】

Tô Nam Tinh trả lời: 【Không đi đâu, vốn dĩ có nhiều cuộc xã giao, không ngờ lại phải đối phó với cô ấy, mệt mỏi.】

Cô nói: 【Em ở đây đợi anh, đợi anh về chung với em.】

Chu Dịch nhắn lại một chữ 【Được】, sau đó đi ra khỏi phòng làm việc, đi xuống dưới lầu đứng bên cạnh chiếc Ferrari màu đỏ.

Mọi người phòng ban tích hợp đều nhanh chân đến gần cửa sổ, “Này, giám đốc chúng ta đi nói chuyện với cô gái xinh đẹp kia rồi, có phải tối nay hai người đó sẽ hẹn nhau đi ăn không?”

Tô Nam Tinh cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy Chu Dịch nói vài câu với Lâm Lộc, Lâm Lộc lấy ra vài tấm vé từ trong chiếc túi xách da cừu nhỏ và đưa cho Chu Dịch.

Chị Tiền bỗng nói: “Này, hình như cô gái đó là vũ công ba lê. Nhà hát thành phố đang bán vé đấy, cháu gái tôi còn muốn dắt theo con mình đến xem buổi biểu diễn múa ba lê! Tôi thấy cô gái đó giống hệt vũ công múa điệu thiên nga trắng trên poster quảng cáo!”

Tất cả mọi người “Ồ” lên, “Thảo nào khí chất lại quá tao nhã!”

Chu Dịch nhận lấy tấm vé rồi xoay người đi lên.

Khi anh đi vào phòng ban tích hợp, tất cả mọi người đều trở về chỗ ngồi. Mọi người thấy anh cầm theo hai tấm vé của vở kịch Hồ Thiên Nga đi vào phòng làm việc của mình.

Chu Dịch gửi tin nhắn cho Tô Nam Tinh: 【Anh đã giải thích rồi, kết quả là cô ấy cứ khăng khăng đưa cho anh hai tấm vé, bảo anh đi xem màn trình diễn của cô ấy.】

Anh nói: 【Đến lúc đó chúng ta cùng đi nhé?】

Tô Nam Tinh nhắn lại một chữ: 【Được.】

Buổi tối sau khi đợi mọi người về hết, hai người mới lên xe đi về chung với nhau, còn đi xem phim với nhau. Bọn họ nắm tay đi bên nhau, nhìn kiểu nào cũng là một cặp tình nhân đẹp đôi. Lúc ngồi trong bóng tối, bàn tay của Chu Dịch đặt lên đùi cô, lợi dụng cơ hội sờ soạng vài cái, sau đó bị Tô Nam Tinh nhéo vào tay và đẩy ra chỗ khác.

Chu Dịch giả vờ xoa cái tay bị đau, lại được Tô Nam Tinh ôm lấy mặt và hôn một cái, nói: “Ngoan nào.” Thoáng chốc đã dỗ anh nghe lời, ngoan ngoãn ngồi xem phim. Anh nói với cô: “Đúng là con giun trong bụng anh, luôn có nhiều cách đối phó anh.”

Tô Nam Tinh mỉm cười, ngoài miệng là đường mật, trong lòng là ngọt ngào.

Cô cũng đã quên đi những lời nói của Đinh Diễm.

Hôm sau, cuối cùng cô đã biết lời nói của Đinh Diễm nghĩa là gì.

Tổng giám đốc Lý còn một năm nữa sẽ chính thức về hưu, nay bỗng nhiên bị tập đoàn điều xuống làm làm bí thư đảng ủy của công ty tỉnh, trở thành “cánh tay trái” của công ty tỉnh.

Còn người đứng đầu cùng cấp bậc tỉnh C là tổng giám đốc Hoàng lại được điều đến đây.HẾT CHƯƠNG 54


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.