Thời gian cũng đã trôi qua rất nhanh, mới đây Dung Âm đã nằm trong bệnh viện được một tuần và qua hôm nay nữa thôi là cô có thể xuất viện về nhà.
Mặc dù cô ở bệnh viện nhưng cô không hề cảm thấy cô đơn một chút nào,vì hằng ngày có rất nhiều người đến thăm.Hôm nay cũng vậy, Quản Văn cùng với Phạm Gia Tuệ đến đây thăm cô.
Chuyện Quản Văn muốn học ở đây chỉ có một mình Dung Âm là biết, nhưng không vì cả nhà không đồng ý mà Quản Văn có thể bỏ cuộc.Cô cũng đã chuẩn bị hết cả rồi,khi nào dự đám cưới của Dung Âm xong, cô sẽ bắt đầu đến Bắc Kinh để nhập học.
Lúc này,Phạm Gia Tuệ đang gọt trái cây thì cô cảm nhận được ánh mắt của Dung Âm đang nhìn mình chằm chằm, trong lòng bỗng lạnh toát liền ngẩng đầu lên.
"Chị có chuyện gì muốn nói với em sao?" Phạm Gia Tuệ nhẹ nhàng hỏi Dung Âm.
Dung Âm không quanh co, lập tức đi vào thẳng vấn đề.
"Em bán nhà có cho chị em biết không?"
Phạm Gia Tuệ không hề phản ứng trước câu hỏi của Dung Âm, cô cũng đã đoán được Lưu Ly đã kể hết mọi chuyện cho Dung Âm nghe hết cả rồi!
Một lát sau, Phạm Gia Tuệ buông con dao gọt trái cây xuống,sau đó ngước mắt lên nhìn Dung Âm với ánh mắt mang nhiều tâm sự.
"Chị ta có biết cũng không có nói gì với em đâu,huống hồ căn nhà đó là em đứng tên không phải là chị ta".
"Gia Tuệ! Em và Hạ Y có chuyện gì sao? Thái độ của em có chút kỳ lạ" Dung Âm cảm nhận được sự thay đổi từ trong câu nói của Phạm Gia Tuệ.
Phạm Gia Tuệ ép ra một nụ cười nhẹ.
"Em không sao.... Chỉ là em không thích ai đó nhắc đến tên chị ta trước mặt của em".
"Sao vậy?" Phạm Gia Tuệ càng nói, cô càng cảm thấy khó hiểu,không biết hai chị em đang có chuyện gì với nhau nữa!
Phạm Gia Tuệ nín thinh.
"Nếu như chị biết việc làm của chị ta,em nghĩ chị còn hận hơn em rất nhiều......"
Rất lâu sau cô buông nhẹ một câu xem như kết thúc tại đây.
Đường Dung Âm sững người.
Ngay lúc còn đang định hỏi thêm thì cánh cửa bên ngoài đột ngột mở ra.Người bước vào đó là Quản Văn đi cùng với một bó hoa cẩm chướng.
"Chị! Trước giờ, em nhớ chị rất ghét loài hoa này mà, tại sao hôm nay có người đến giao loại hoa này cho chị vậy?"Quản Văn vừa ôm bó vừa hỏi.
Dung Âm chợt nhíu mày, nhưng khi bó hoa gần đến cô thì ngay lập tức cô liền đưa tay lên che mũi lại.Cô không phải là không thích, mà thật sự cô dị ứng mùi hương của loại hoa đó.
"Em đem nó đi đi, chị khó chịu quá".
Quản Văn giật mình, thái dáng vẻ của chị như vậy cô không chừng chờ liền quay trở ra đem bó hoa đi một nơi khác và chỉ lấy lại tấm thiệp của người gửi,sau đó nhanh chóng quay trở lại.
Quản Văn tỏ ra áy náy khi bước vào phòng.
"Em xin lỗi! Em không nghĩ chị bị dị ứng nặng như thế!"
Dung Âm cũng đã lấy được bình tĩnh khi Phạm Gia Tuệ đã rót cho một ly nước ấm.
Dung Âm khẽ xua tay.
"Không liên quan đến em.....Mà ai gửi bó hoa đó cho chị vậy?"
Quản Văn lắc đầu, cả người đờ ra vài giây.
"Em cũng không biết....Em tưởng bó hoa này là của anh Hoàng Long chứ?"
Phạm Gia Tuệ đứng một bên cười khẽ.
"Em ngốc đó à! Chẳng lẽ anh ấy biết chị của em bị dị ứng mà còn mua hoa này tặng cho chị em sao....Với lại, nếu anh ấy tặng cũng sẽ đưa tận tay cho chị của em,chứ không phải lén lút gửi hoa đến".
Quản Văn nghe xong, cũng gật gù gật đầu vì sự có lý của Phạm Gia Tuệ.
Lúc này,ánh mắt của Dung Âm vô tình nhìn thấy tấm thiệp đang nằm trên tay của Quản Văn, cô khẽ hỏi.
"Đó là tấm thiệp trên bó hoa đó sao?"
Quản Văn bất chợt nhìn xuống,sau đó ngước mắt lên nhìn Dung Âm gật đầu mạnh.
"Vâng! Có lẽ là người gửi" Cô đưa tận tay tấm thiệp cho Dung Âm.
Dung Âm cũng không chờ đợi, cô lập tức mở tấm thiệp ra xem.
Nhưng những dòng chữ bên bờ trong lại khiến cho cả gương mặt cô gần như chết sững.Ánh mắt cũng thay đổi dần trở nên giá lạnh.
Phạm Gia Tuệ và Quản Văn thấy dáng vẻ của Dung Âm như vậy, thì trong lòng ai cũng thấy lo lắng.
Thấy vậy Quản Văn liền bước đến vài bước, nhẹ nhàng hỏi.
"Chị.... Là ai vậy?"
Trái tim Dung Âm đập mạnh, cô chớp mắt nhẹ, rồi sau đó giấu đi tấm thiệp.
Một lác sau, Dung Âm khẽ lắc đầu nhìn cả hai.
"Không có gì...... Là một người bạn của chị,hai em đừng lo lắng".
Mặc dù lời nói của cô tuy rất dịu dàng, nhưng thật chất trong lòng cô đang không ngừng tuôn ra một ngọn sóng lớn.
Đọc hết dòng chữ bên trong,Dung Âm cảm nhận được khi người đó viết ra những dòng chữ như thế này chắc chắn trong lòng rất là căm thù cô.
Đợi cho một lúc Phạm Gia Tuệ và Quản Văn ra về, thì Dung Âm mới một lần nữa mở tấm thiệp ra xem.
"Tiện nhân! Đồ không biết vô liêm sỉ, đã lên giường với người đàn ông của tôi,còn đê tiện quay phim lại để ép anh ấy cưới cô.Hãy chờ mà xem, quả báo sẽ đến ngay thôi! Cô đừng tỏ vẻ mình đáng thương để lấy lòng thương hại của anh ấy, tôi đảm bảo ngay ngày tân hôn của cô, thế nào anh ấy sẽ tìm đến tôi mà thôi.... Đồ tiện nhân!"
Lần này những dòng chữ trên tấm thiệp lại khiến cô trở nên tức điên.
Rõ ràng người gửi bó hoa đến chính là phụ nữ, thậm chí cô ta còn muốn khiêu chiến với cô.
Người đàn ông mà cô ta nhắc đến thì còn ai khác ngoài Vũ Hoàng Long.
Nhưng nét chữ trên đây không phải của Cao Hà Nhi cũng không phải là của Sa Sa, vậy người này là ai?
Cô đã từng gặp nét chữ của hai người đó,cho nên cô chắc chắn đây không phải của hai người.
Đoạn phim mà cô ta nói, chắc chắn là cảnh ân ái của cô và Vũ Hoàng Long ở trong khách sạn ngày hôm đó.Nhưng cô nghĩ chỉ có Cao Hà Nhi là biết thôi, vậy mà còn có người nhìn thấy đoạn phim nóng đó rồi sao?
Là ai....? Người phụ nữ đó là ai thế?
Vậy rốt cuộc, Vũ Hoàng Long có bao nhiêu phụ nữ bên ngoài? Khi cô ở tù anh đã thật sự qua lại bao nhiêu người, phải chăng những lời anh nói đều là lừa dối cô.
Trong lúc Dung Âm vẫn còn mãi mê những suy nghĩ trong đầu, không biết từ lúc nào Vũ Hoàng Long đã lập tức xuất hiện trước mặt của cô.
Thấy cô ngồi thừ người đưa lựng dựa vào đầu giường với dáng vẻ suy tư.
Vũ Hoàng Long khẽ cười,ngay sau đó anh đưa tay ôm chầm lấy cô, miệng lẩm bẩm.
"Anh nhớ em quá đi! Cả ngày hôm nay anh không thể tập trung vào làm việc vì nhớ em đấy!"
Dung Âm không một chút phản ứng, quả thật nếu như lúc này Vũ Hoàng Long mà có thể nhìn thấy ánh mắt của cô, chắc có lẽ sẽ khiến anh sững sốt.
Dung Âm khẽ cười khẩy, giọng nói mang nhiều phần hờ hững lên tiếng.
"Không có em...Anh còn có những cô gái khác mà,huống chi ở công ty còn có rất nhiều cô gái xinh đẹp,tay chân lành lặn hơn em.Anh nhấm mắt cũng có thể lựa đại một cô lên giường cùng anh".
Câu nói của Dung Âm khiến cho bàn tay của anh chợt khựng lại vài giây, rất lâu sau anh buông cô ra nhìn vào ánh mắt của cô chợt hỏi.
"Em suy nghĩ lung tung gì vậy? Lên giường là sao?"
Dung Âm nhướng môi, đưa tay chạm vào gương mặt anh.
"Thì ngủ với anh.... Làm cho anh sung sướng..."
"Âm Nhi!" Vũ Hoàng Long khó chịu gọi tên cô "Có muốn ngủ,anh cũng phải ngủ với vợ của anh chứ..."
"Nhưng chân em không thể cử động được, sẽ làm anh mất hứng thôi".
Dứt lời,Dung Âm sợ nhìn vào ánh mắt của anh lập tức quay ra hướng cửa sổ.
Vũ Hoàng Long không nói gì nữa,anh im lặng nhìn cô.
Dung Âm cũng có thể cảm nhận được anh vẫn đang nhìn cô chằm chằm, cả người cô đang run lên.Vì cô sợ, mình sẽ một lần nữa yếu đuối mà ngã vào lòng của anh.
Người đàn ông này, quả thực cô có nên lấy anh làm chồng không?
Một người đàn ông mang nhiều tâm cơ như anh, có thể nào cho cô một bờ vai để nương tựa hay không?
Trong một khoảnh khắc nào đó, cả hai dường như im lặng rất lâu.Cô đang suy nghĩ về anh và trong đầu anh cũng không thể nào chứa được hình bóng nào khác ngoài cô.
Được một lúc, Vũ Hoàng Long suy nghĩ gì đó liền đứng lên, nhưng chỉ trong vòng hai giây bàn tay của anh đã bị Dung Âm giữ lấy.
Anh ngạc nhiên quay đầu nhìn cô.Dung Âm kéo mạnh anh xuống, cô nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của anh.
"Vũ Hoàng Long! Anh không hối hận khi phải lấy em chứ?"
Vũ Hoàng Long không suy nghĩ, chợt lắc đầu lập tức đáp.
"Anh đã chờ đợi em ra tù để được lấy em, thì làm sao anh có thể hối hận được".
"Vậy thì.....Sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra,anh cũng không được oán trách em, phải yêu thương em đến suốt đời...Anh có hứa không?"
"Anh hứa....!"
Vũ Hoàng Long nói ra hai chữ xong,bèn cúi đầu cướp lấy đôi môi mặn ngọt của cô, một nụ hôn hòa quyện cùng với sự khao khát cháy bỏng trong lòng anh.
Dung Âm cũng không từ chối anh, cô ngửa cổ ra nghênh đón nụ hôn của anh,hai tay ôm lấy anh dường như cô chỉ muốn khoảng khắc này có thể ngừng lại ở đây mãi mãi, cô muốn anh chỉ thuộc về một mình cô.
Tấm thiệp khi nãy cũng đã được cô quăng mạnh xuống đất, nếu người phụ nữ đó đã muốn khiêu chiến thì người như cô đây sẵn sàng tiếp đón.
Nếu anh không thể thuộc về cô thì cô cũng không muốn anh sống một cuộc sống hạnh phúc với bất cứ một ai khác.
Dung Âm cuộn chặt tay lại thành nắm đấm, ánh mắt chợt mở nhẹ ra.Dáng vẻ của anh vào lúc này khiến cô chỉ biết cười lạnh.Nếu như, không phải vì anh biết chân cô đi không được,cho nên anh là đang kiềm nén dục vọng của mình khiến cho cả gương mặt của anh bây giờ không ngừng đỏ lên.
Cô biết anh đang khó chịu... Nhưng anh càng bị như vậy, trong lòng cô lại rất sung sướng.
Cái này cũng là tự anh chuốt lấy không phải cô.