Rời khỏi màn đêm tăm tối,Dung Âm đã nhìn thấy được gương mặt của người đang bế cô vào lòng chính là người đàn ông đã nhẫn tâm ruồng bỏ cô lúc nãy.
Ánh mắt của Vũ Hoàng Long tựa như những con thú hoang dã trong rừng rậm,hơi thở của anh tràn đầy giá lạnh.Anh bế cô chạy thẳng ra ra quán bar.
Dung Âm nhất thời nhìn anh đến điên dại.Cuối cùng cũng anh vẫn là người ở bên cạnh cô khi cô đang gặp nguy hiểm.Anh luôn ra tay bảo vệ cho cô.
Cho đến khi Vũ Hoàng Long bế Dung Âm vào trong xe thì ý thức của cô mới bắt đầu quay trở lại.
Hô hấp Dung Âm lập tức ngưng lại, cô nhìn thẳng vào anh,nén đau thương trong lòng lớn tiếng hỏi.
"Anh đang làm gì vậy? Chẳng phải anh đã đi rồi sao? Còn quay trở lại đây để làm gì nữa..."
Vũ Hoàng Long nghe rõ từng câu từng chữ của cô, một chút phản ứng của anh không hề biểu hiện ra.Anh chỉ im lặng rồi nhanh chóng lái xe rời khỏi.
Dung Âm tức giận, cô xem anh như một tên khốn.Điên tiếc lên chửi anh.
"Anh đang chở tôi đi đâu? Vũ Hoàng Long chúng ta đã không còn là gì với nhau....Anh đừng làm bộ ra vẻ như anh là một người có trách nhiệm với tôi, chẳng phải anh đã đẩy tôi tới cho người khác rồi sao?"
Vũ Hoàng Long không quan tâm cô,anh vẫn im lặng chuyên tâm lái xe, đôi mắt đầy giá lạnh của anh đã không làm cho Dung Âm sợ hãi.
"Vũ Hoàng Long! Anh làm như vậy thì tôi làm sao nói với vị hôn phu của tôi,anh định dẫn vợ tương lai của bạn anh đi đâu?" Dung Âm bất lực phải nói ra câu nói này để công kích anh.
"Em có im đi hay không? Muốn kết hôn lắm có phải không?" Vũ Hoàng Long trở nên nổi nóng đưa tay đập mạnh vào vô lăn quát thẳng vào mặt của cô.
Dứt lời,anh liền nhấn ga tăng tốc độ.
Dung Âm có chút run sợ trước sự tức giận của Vũ Hoàng Long, đây có thể là lần tiên cô nhìn thấy anh giận như thế này.
Nét mặt của anh đã hoàn toàn thay đổi,ánh mắt anh tựa như con báo đen muốn nuốt chửng cô.Trong lòng cô có một dự cảm chẳng lành là anh sắp làm một chuyện gì đó rất kinh hoàng
Câu nói của anh đã làm cho cô im miệng cho đến khi đến một nơi xa xôi.
Khi chiếc xe dừng lại, lúc này Dung Âm mới mở mắt to ra nhìn xung quanh.
Đây là đâu?
Một nơi tăm tối không một bóng người xuất hiện trước mặt của cô.
Trong lòng không ngừng kinh sợ, bàn tay vô thức run lên, cô đưa mắt qua nhìn anh.
Bờ môi Dung Âm đã sợ đến không thể nào lên tiếng nổi.
Vũ Hoàng Long nhìn cô, khẽ cong môi cười mỉa mai.
"Dáng vẻ khi nãy của em hùng hồn lắm mà! Tại sao bây giờ như rùa rụt đầu vậy?"
Dung Âm nhanh chóng hỏi.
"Anh....Anh đưa tôi đến đây làm gì?"
Dứt lời, cô cảm nhận được xung quanh nơi đây đều bao trùm một không khí lạnh lẽo rất đầy ám khí.
Vũ Hoàng Long đưa tay cởi nhẹ cút áo trước ngực của mình ra,hạ thấp giọng xuống trả lời.
"Chẳng phải em muốn kết hôn sao? Tôi đưa em đến đây để làm chuyện mà em đang mong muốn đấy!"
"Sao....?"
Dung Âm giựt mình sững người.
Người đàn ông này có phải có vấn đề về thần kinh không?
Ở đây mà là nơi kết hôn sao?
Cô thấy nó giống như là đường đi xuống địa ngục thì hơn.Một con đường không hề có nhà ở, cũng không thấy hàng quán, thậm chí con người cũng không hề thấy.
Nơi đây có thể là một nơi của những người chuyên đi buôn người đem đi bán, là một nơi luôn bị mọi người lên án.
Ở Los Angeles, luôn xảy ra những chuyện đó, chẳng phải từ nhỏ cô đã luôn tìm hiểu mọi vấn đề tệ nạn trên khắp các nước sao? Và nơi đây cô cũng được xem trên sách nói qua rất nhiều rồi!
Nhưng anh dẫn cô đến đây làm gì?
Anh định bán cô sao?
Người đàn ông này không phải bị điên rồi đó chứ!
Dung Âm đưa ánh mắt nhìn qua anh với dáng vẻ sợ hãi. Âm thanh nhỏ dần xuống.
"Anh...Anh ở đây...?"Cô rất muốn nói với anh ở đây rất nguy hiểm lắm.Nhưng lời vừa đến miệng, cô không thể nào nói ra được.
Cơn tức giận của Vũ Hoàng Long đè nén từ đó đến giờ, lúc này mới trực trào dâng lên.
Anh rướn người qua dùng hai tay siết chặt hai tay của cô, giọng nói đầy căm phẫn.
"Tại sao lại sợ, tại sao lại lo lắng.....? Người phụ nữ như em đã có lúc biết sợ rồi sao?”
Bàn tay của Dung Âm chợt đau đớn.Dường như cô cảm nhận được sự tức giận của anh.
Hức....
Nhưng chẳng phải anh là người đã đẩy cô cho người đàn ông khác sao?
Tại sao bây giờ anh lại bầy ra thái độ như chính cô là người bắt ép anh vậy!
Vũ Hoàng Long nhìn thẳng vào cô.
"Em thật sự muốn kết hôn với Trịnh Nhược Thiên sao?"
Dung Âm nhìn anh.
Bất chợt một nụ cười từ khóe môi của cô vang lên, ánh mắt tựa như những hạt sương mờ ảo long lanh.
"Chẳng phải anh muốn như vậy sao? Tôi bây giờ là vợ sắp cưới của anh ấy, người đàn ông như anh không có tư cách dẫn tôi đến đây...... Đến đây làm gì? Có phải anh muốn bỏ tôi ở đây một mình có phải không?"
Vũ Hoàng Long nghe xong,đôi mày nghiêm nghị,anh chợt buông tay cô ra.Dùng một âm thanh trầm trầm nhắc nhở cô.
"Em đừng quên hợp đồng tình nhân của chúng ta.Nếu em muốn kết hôn cũng phải đợi cho hết hợp đồng chứ!"
Phải!
Anh còn một con bài này để đối phó với cô.
Dung Âm là một người con gái tràn đầy tự tin.Cô luôn xuất hiện trước mặt mọi người với một hình ảnh trong sáng hơn bao giờ hết.Anh biết cô rất trọng sĩ diện.Nếu hợp đồng mà lộ ra bên ngoài thì đương nhiên sẽ đến tai của Đường Cố Phong.Nếu ông ta biết con gái của mình đang làm nhân tình của anh thì anh tin chắc một điều ông ta sẽ làm những chuyện mà ngay anh và cô cũng không thể nào lườn trước nỗi.
Dung Âm biết..... Nên bây giờ khi anh nói ra, nét mặt của cô đã bị hoàn toàn tái mét.
Vũ Hoàng Long thừa dịp lại hâm doạ cô.
"Nếu bây giờ anh gửi bản hợp đồng đó về cho Chủ Tịch Đường thì sẽ như thế nào đây!"
Dung Âm ngước mắt lên nhìn anh.Một người cô luôn yêu thương lại uy hiếp cô.
Vũ Hoàng Long cong môi khẽ lắc đầu.
"Em tin tưởng Trịnh Nhược Thiên như vậy sao? Anh nhắc cho em nhớ.....Ba cậu ta biết em từng ngồi tù.Thử hỏi gia đình cậu ta có chấp nhận em làm con dâu không?"
Trịnh Nhược Thiên là bạn của anh.Gia đình của cậu ta,anh là người biết rõ nhất.Cho dù Dung Âm có là thiên kim tiểu thư đi nữa thì việc cô từng ngồi tù đã in sâu vào trong đầu của gia đình nhà họ Trịnh đó rồi!
Một gia đình luôn có tiếng nói đầy danh giá như nhà họ Trịnh sẽ không bao giờ chấp nhận con dâu của mình từng có tiền án tiền sự.
Câu nói của Vũ Hoàng Long đã nhắc nhở cho Dung Âm nhớ ra gia đình nhà họ Trịnh là một gia đình như thế nào.
Cô quen biết Trịnh Nhược Thiên từ hồi còn nhỏ.Lúc đó cô và Hướng Vãn, Vũ Hoàng Long và Trịnh Nhược Thiên là bộ tứ hay đi chơi chung với nhau.Ban đầu cô còn tưởng Trịnh Nhược Thiên thích Hướng Vãn.Nhưng không ngờ khi cô lớn lên, cô mới biết người anh ta thích thật sự là cô.
Lúc đó tâm trạng cô có chút bối rối, nhưng cô cũng không bị phân tâm nhiều, bởi vì cô đã con hôn ước với Vũ Hoàng Long.
Cô bỏ ngoài tai lời tỏ tình của anh ta mà tiến đến với Vũ Hoàng Long.
Hơn hết gia đình của Trịnh Nhược Thiên lại rất trọng danh giá, nếu không vì cô là con gái của Đường Cố Phong, chưa chắc gì ba của anh ta sẽ cho anh ta chơi cùng với cô.
Huống hồ bây giờ cô là một người con gái đã có vết nhơ.
Khóe miệng của cô run rẩy, ánh mắt giá lạnh nhìn anh.
"Vậy anh muốn gì?"Một câu nói của cô tựa như muốn buôn xuôi tất cả.
Biểu cảm Vũ Hoàng Long thay đổi,anh hít một hơi thật sâu nhã nhặn phun ra một lời ra lệnh.
"Tiếp tục làm tình nhân cho tôi và lần này tôi sẽ không đối xử với em như lúc trước nữa!"
Một hồi chuông lập tức vang lên trong đầu cô.
Một dự cảm chẳng lạnh.Cô cảm nhận ánh mắt tràn đầy sát khí của anh.
Nơi đây hoang vắng như thế.... Không lẽ nào....
"Anh....A...."
Dung Âm chưa nói hết câu thì không biết vì sao chiếc ghế của cô đang ngồi đột nhiên từ từ bật ra đằng sau, người của cô cũng từ từ ngã xuống.
Dung Âm muốn ngồi dậy, vậy mà Vũ Hoàng Long đã kịp thời ngăn cản đè lên người của cô.
Cô kinh hoàng để tay trước ngực của anh khẽ nói.
"Anh......Anh đang muốn làm gì?" Nói xong cô muốn đánh cho mình một cái quá.Hành động của anh quá rõ ràng rồi còn gì....?
Vũ Hoàng Long bật cười, nhìn vào ánh mắt của cô nghiêm túc trả lời.
"Làm em.....Chứ gì…?
Dung Âm trợn mắt lên vùng vẫy dưới cơ thể của anh.
"Anh bị điên sao? Chúng ta đang ở bên ngoài đường đấy!"
Cho dù ở đây không có một bóng người, nhưng những tên tội phạm sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.Lỡ như bọn chúng thấy chiếc xe của anh đậu ở đây rồi đến cướp thì sao?
Mà có khi chúng nó thấy cô tình trạng như vậy, thì chúng nó có làm chuyện gì điên rồ hay không?
Khi nãy người đàn ông này đã có thể đẩy cô vào tay của người đàn ông khác, thì anh cũng có thể đẩy cô ra thêm một lần nữa.
Vũ Hoàng Long đã nổi lên tính thú, nghiến răng nghiến lợi nói lớn.
"Ngoài đường thì sao? Tôi cũng có thể lôi em ra ngoài làm chuyện đó được nữa đấy!"
Những hình ảnh của cô và Trịnh Nhược Thiên ôm nhau không ngừng vang lên trong đầu của anh.
Anh thừa nhận anh ghen rồi!Anh ghen đến nỗi chỉ muốn giết chết cô vào lúc đó.
Tại sao cô để cho Trịnh Nhược Thiên nói những lời yêu thương hứa hẹn mà anh đã luôn ấp ủ từ lâu để nói với cô trước khi anh nói với cô? Tại sao cô lại để anh ta đeo chiếc nhẫn cho cô trước khi anh đeo cho cô?
Những điều anh muốn làm cho cô đều bị cái tên đáng chết đó cướp đi hết rồi!
Anh hận cô mà anh hận cả chính mình.Vì cho đến thời điểm này,anh cũng chưa có thể làm những việc đó cho cô.
Vũ Hoàng Long suy ngẫm, rồi sau đó cầm bàn tay của Dung Âm lên tháo chiếc nhẫn mà Trịnh Nhược Thiên đã đeo cho cô.
Anh quăng mạnh vào chỗ nào đó trong xe.
Dung Âm kinh hãi nhìn anh.
Vũ Hoàng Long hiểu ánh mắt của cô, không đợi cô nói gì hết,anh đã chợt lên tiếng.
"Khi nào em còn là một tình nhân của tôi, thì không thể nào có một người đàn ông nào khác có quyền được ở bên cạnh em thay tôi..... Tất cả trên người của em, gương mặt em, thân thể của em đều là của Vũ Hoàng Long này......Em là của tôi".