Sự Trả Thù Ngục Tù

Chương 13: Hợp đồng tình nhân




Dung Âm ở trong phòng thay đồ khá lâu mới bước đi ra ngoài. Trái tim của cô vẫn còn đập rất hồi hộp, không ngừng run rẩy khi nụ hôn lúc nãy đã làm cho cô phút chốc ngà say. Cô không biết lúc đó mình đang bị gì mà không muốn buông anh ra.

Dung Âm đi chân trần bước trên nền sàn nhà giá lạnh, cô đưa mắt nhìn xung quanh.Không thấy người đàn ông lúc nãy, lúc này tâm trạng của cô mới thở phào nhẹ nhõm.

"Hên quá chắc anh ta đã đi rồi! "

Cô lẩm bẩm một câu, nét mặt liền hồng hào trở lại.

Cô vừa nói dứt câu chưa được bao lâu, thì đột nhiên có tiếng nói rất lạnh lùng liền vọng lên trên không trung.

"Em muốn tôi đi đâu? "

Người đàn ông lật mở tấm rèm ngoài cửa sổ ra bước đi vào.Gương mặt góc cạnh cùng với một đôi mắt có đôi phần nguy hiểm liền xuất hiện.

Vũ Hoàng Long phong trần, trên người chỉ còn mặc chiếc quần dài. Áo đã cởi ra từ lâu, một cơ thể rắn chắc và đầy nam tính lộ ra bên ngoài. Người đàn ông này sở hữu một đường nhân ngư quá đẹp khiến cho các cô gái vừa nhìn thấy anh đều muốn đâm đầu lăng giường cùng với người đàn ông này.

Nhìn vào nét mặt sượng ngắt của cô, Vũ Hoàng Long không nhịn nổi liền sải bước chân dài đi tới. Anh nhìn cô rất lâu sau mới lên tiếng.

"Dung Âm! Em đừng có chọc giận tôi." Anh đưa tay ra kéo chiếc eo nhỏ nhắn của cô về phía anh, nghiến răng nói "Nếu tôi muốn, em không chạy thoát khỏi tay tôi đâu".

Dung Âm mở hai mắt tròn xoe ra nhìn anh. Hai tay cô đưa lên chặn trước ngực của anh.Trái tim cô lại tiếp tục đập thổn thức lên vì anh và cô lại đứng quá gần với nhau.

Lời nói anh có tuy lạnh lùng, nhưng lại chưa đựng rất nhiều ẩn ý đen tối.

Người con gái trước mặt anh lại chẳng khác gì là một tờ giấy trắng, trước câu nói của anh, cô chỉ biết đờ đẫn như một khúc gỗ nhìn anh với dáng vẻ rất ngây thơ.

Một lát sau, Vũ Hoàng Long đã không nhịn được nét mặt của cô, anh phải bắt buộc thu ánh mắt sắc bén của anh lại,liền bật lên nụ cười đậm chất ma mị,anh chợt đưa tay lên ngắt nhẹ hai gò má của cô.

" Em đừng làm nét thấy ghét như vậy, tôi chịu không nổi đâu".

Mặt Dung Âm lại ngại ngùng càng lúc càng đỏ lên, cô kêu đau lên một tiếng rồi lập tức tránh né bàn tay của anh.

"Anh mới đáng ghét thì có... "

Dung Âm bĩu môi, rồi quay người đi lại chỗ khác.

Thấy vậy, một lúc sau Vũ Hoàng Long từ đâu lấy ra rất nhiều giấy tờ. Rồi anh bước đến ngồi trên giường cùng với cô.

Vũ Hoàng Long vòng tay qua eo của cô,kéo cô ngồi sát vào trong lòng anh, rồi đưa những giấy tờ ấy cho cô xem,khẽ nói.

"Tôi đã sắp xếp cho em đi học lại rồi, tôi biết em rất thích tâm lý học. Nên tôi sẽ cho em thực hiện ước mơ của mình" Đã bao năm qua, anh đều nghiên cứu chuẩn bị mọi thứ cho cô, chỉ chờ cô ra để thực hiện những giấc mơ còn đang giang dở của mình.

Dung Âm nhìn sơ qua một lượt, ánh mắt của cô vừa xen lẫn vui mừng, vừa có gì đó rất lo lắng. Đi học lại, đương nhiên cô rất thích. Cô không thể nào làm một người không có ít trong xã hội được, huống hồ cô là một người rất ham học.

"Nhưng... " Cô có chút do dự.

Vũ Hoàng Long nghiên đầu nhìn cô, hỏi nhanh.

"Em sao vậy? Không muốn sao...? " Đây hình như không phải dáng vẻ không muốn đi học của cô thì phải.

Cô gái này lại muốn gì nữa?

Dung Âm ngẩng đầu lên, nét mặt ỉu xìu, âm thanh nhỏ dần hỏi anh.

"Ba tôi từ tôi rồi!Tôi không có tiền trả cho anh đâu! "

Câu nói ấy khiến Vũ Hoàng Long dở khóc dở cười. Ánh mắt có phần cưng chiều, anh nâng người cô lên ôm chặt vào lòng.

"Ngốc quá.... Em không còn ba, nhưng còn tôi mà! Em hãy yên tâm, tôi sẽ giúp em thực hiện ước mơ của mình".

" Hả.. " Dung Âm giựt mình ngồi dậy, cô còn nghĩ mình còn đang nghe lầm.

Lời nói của cô có phần ấp úng, nhìn anh khẽ hỏi.

"Anh.... Anh nuôi tôi sao? "

Vũ Hoàng Long mỉm cười gật đầu.

"Tôi nói sẽ nuôi em mà! Chỉ cần em ở bên cạnh tôi... Tôi sẽ cho em tất cả những gì em muốn".

" Giống như cô người mẫu Sa Sa của anh.... Là tôi sẽ là nhân tình của anh hả…..?Anh là đang đổ tiền vào cho tôi sao? Dung Âm cắn môi, lời nói có phần trẻ con hỏi anh.

Câu nói của cô đã làm cho bàn tay của Vũ Hoàng Long đang định chạm vào gương mặt của cô đột ngột khựng lại, ánh mắt chợt tối nhìn người con gái trước mặt.

Nhưng chỉ vài giây sau, Vũ Hoàng Long đã vương tay ra ôm chặt cô vào lòng, giọng nói có phần mệt mỏi.

"Không....! Em sẽ không giống như cô ta, em là người quan trọng của tôi"

Dung Âm ngẩn người, cô kéo anh ra nhìn anh với sự đa nghi trong lòng.

"Anh nói thật đi, tại sao anh lại giúp tôi nhiều đến như vậy? Anh đã có vợ rồi.... "

"Tại sao em cứ nhắc đi nhắc lại tôi đã có vợ làm chi vậy...? " Vũ Hoàng Long phẫn nộ có phần nổi nóng,khi cô cứ liên tục nhắc đến những người phụ nữ đó.

Lời nói của anh đã làm cho Dung Âm có phần run sợ, nét mặt cô liền nhợt nhạt nhìn anh.

Nhìn cô,anh cảm nhận mình có chút hơi nặng lời với cô, anh bắt đầu xuống nước.

"Dung Âm!! Em hãy xem như chúng ta chưa có chuyện gì xảy ra, bắt đầu lại có được không? "

Anh càng nói thì càng làm cho cô thấy khó hiểu. Đôi mày của cô chau lại khẽ hỏi.

"Điều anh đang làm,đừng nói với tôi là muốn bù đắp lại những gì anh đã làm với tôi sao? "

Vũ Hoàng Long mỉm cười, nét mặt không biểu cảm liền đáp.

"Xem như cái đó là câu trả của tôi cũng được".

Dung Âm khẽ nhướng mày, chợt lắc đầu.

" Anh có sai với tôi đâu... Giết người thì đền tội thôi! "

"Bộ em có giết người sao? " Vũ Hoàng Long tức giận.

Dung Âm chợt câm nín

Vũ Hoàng Long nhìn Dung Âm rất lâu, trong đầu anh suy nghĩ rất nhiều để làm sao có thể cho cô có tin tưởng anh một lần nữa.

"Nếu em không thích mắc nợ tôi vậy chúng ta làm một bản hợp đồng tình nhân đi.... "

"Hợp đồng tình nhân".Dung Âm có chút giựt mình.

" Ừ... Hợp đồng tình nhân".

Dứt lời, Vũ Hoàng Long đi lấy ra một tờ giấy. Đặt xuống trước mặt cô, rồi anh bắt đầu ghi.

" Hợp đồng tình nhân nghĩa là em sẽ là tình nhân của tôi... Còn tôi sẽ đáp ứng nhu cầu, chu cấp cho em. Chỉ cần em ở bên cạnh tôi".

"Vậy điều kiện anh đưa ra là gì? " Cô đã bắt đầu hiểu được anh đang muốn nói cái gì rồi!

Nghe xong, Vũ Hoàng Long liền cong môi lên mỉm cười nhẹ.

"Em sẽ làm theo những yêu cầu của tôi đưa ra... Tôi không cho phép em phản bội tôi".

" Anh nói rõ hơn đi" Người đàn ông này lại thích giảng đạo, làm cho cô cảm thấy mình như một người thực dụng vậy.

Vũ Hoàng Long thở dài.

"Tôi nói thẳng ra luôn cho em hiểu. Kể từ bây giờ em là người của tôi, muốn đi đâu đều phải nói với tôi một tiếng.... Còn nữa, tôi cấm em liên lạc đến người nhà họ Đường. Họ đã từ bỏ em, cho nên bây giờ chỉ có tôi là người thân duy nhất của em mà thôi! "

Ánh mắt Dung Âm có vẻ trầm tư khi anh nhắc đến nhà họ Đường. Không lẽ những gì cô suy đoán lúc trước đã đúng. Anh và ba của cô đang là đối thủ với nhau, nên anh không muốn cô đi gặp ông ta. Mà cho dù cô có muốn gặp, chưa chắc gì ông ta đồng ý gặp cô.

Một người vừa thấy cô gặp nạn, đã sợ liên lụy thẳng tay cắt hết mọi quan hệ của cô thì cô cần nhớ đến ông ta làm gì?

Thấy cô có vẻ như không đồng ý, trong lòng Vũ Hoàng Long có hơi sốt ruột. Anh định rướn người tới khuyên bảo cô thì bất ngờ Dung Âm đã lên tiếng.

"Tôi đồng ý với điều kiện của anh.... Nhưng cho tôi hỏi một chút" Cô nghiêm túc đặt câu hỏi.

Vũ Hoàng Long không suy nghĩ liền gật đầu.

"Em cứ nói. "

Gương mặt Dung Âm thoáng chốc đỏ ửng, ánh mắt không dám nhìn trực diện anh, lời nói ngại ngùng vang thật nhỏ.

"Làm tình nhân.... Vậy có bao gồm việc đó không? " Cô không dám nói thẳng ra, cô rất sợ... Hỏi anh cô có cần gần gũi thân mật với anh không?

Cô có đọc qua những bài viết anh có nhân tình như thế nào. Cô dám chắc anh và cái cô Sa Sa đó không chỉ một lần lên giường với nhau. Cô đã lớn và nhận thức về điều đó.Để anh bỏ ra một số tiền để nâng đỡ cô ta, thì người phụ nữ đó đương nhiên phải trả công cho anh một thứ gì đó.

Vũ Hoàng Long nghe qua đã biết cô đang hỏi cái gì, nhưng anh vờ như không hiểu,khẽ hỏi.

"Việc đó là việc gì?"

Dung Âm không biết phải trả lời anh như thế nào nữa. Câu hỏi của cô có quá nhiều mờ ám, thật tình cô chỉ biết gương mặt mình lúc này đã xấu hổ đến mức tìm một cái lỗ để chui xuống.

Sau một lúc suy nghĩ rất kỉ lưỡng, cô hít sâu một hơi, liền nhắm chặt hai mắt lại thẳng thắng hỏi.

"Làm tình nhân.... Vậy có ngủ với anh không? " Cô nghĩ không hỏi ngay bây giờ lỡ như sau này người đàn ông này lật lọng thì sao?

Dung Âm nói xong đã chịu không nổi liền lấy tấm chăn che phủ đầu mình lại.Cô không muốn thấy nét mặt của anh vào lúc này.

Vũ Hoàng Long nhếch đôi môi cười nhẹ. Anh tự nói trong lòng mình.

Đương nhiên là có rồi! Anh đã chờ đợi rất lâu mới có thể chạm vào người con gái anh yêu. Anh sẽ không bao giờ buông tha cho cô đâu.

Dung Âm không nghe anh trả lời mà cô lại có cảm giác anh đang càng ngày càng gần lại cô, sự lo sợ lúc nãy bỗng chốc ùa về.

Bàn tay Vũ Hoàng Long từ lúc nào đã chui vào trong chăn chạm lên chiếc đùi trắng nõn của cô. Dưới sự tác động ấy, cô phải buộc lòng gỡ chiếc chăn ra ngăn cản hành động của anh lại.

"Đừng mà...! "

Vũ Hoàng Long nhìn thẳng vào gương mặt của cô. Anh đưa tay ôm lấy mặt của cô, yêu thương nói.

"Khi nào em chấp nhận tôi... Đến lúc đó cũng chưa muộn".Anh yêu cô nhưng cũng không muốn làm cho cô phải sợ anh. Anh không muốn cô nghĩ anh vì muốn chiếm lấy thân thể của cô mà ép buộc cô ký vào bản hợp đồng này.

Dung Âm có chút sững sờ. Người đàn ông này lại làm cho cô tự bất ngờ này sang bất ngờ khác. Cô tưởng khi nãy anh đã thật sự muốn thứ đó.

"Anh nói có thật không? "

Vũ Hoàng Long căm hận trong lòng vì không thể ngay bây giờ giam người con gái này xuống dưới thân của anh mà chiếm hữu lấy. Anh rất muốn làm điều đó vào lúc này lắm nhưng trong lòng của anh lại không cho phép anh lại tổn thương cô lần nào nữa.

Nhưng cái nét mặt ngây ngô này của cô, anh không thể nào chịu nổi,chỉ muốn cưng chiều cô suốt đời thôi!

Nghĩ rồi, anh nhịn không được cúi đầu xuống cắn vào bờ môi của cô,cất giọng răng đe.

"Em nói tiếng nữa, tôi không nhịn được.... Xử em ngay bây giờ luôn đấy!"

Trái tim Dung Âm chợt rung mạnh. Ánh mắt sợ sệt nhìn anh.

Vũ Hoàng Long bật cười, anh lại đưa tay lên ngắt má của cô, khẽ nói.

"Chỉ cần em ở bên cạnh tôi... Thì trước sau gì tôi cũng sẽ trải qua cảm giác đó. Tôi không vội, Hoàng Long này đã chờ em suốt mấy năm qua,không lẽ bây giờ chờ thêm không được nữa sao? "

Câu nói của anh khiến tay chân cô mềm nhũn ra. Cô cụp mắt xuống nhìn vào bàn tay đã không còn mịn màng của cô nữa.

"Vậy hợp đồng sẽ kéo dài trong bao lâu".Cô nghĩ mình sẽ không làm tình nhân của anh suốt đời chứ.

" Một năm... Chỉ duy nhất một năm em sống dưới thân phận là tình nhân của tôi "Vì một năm sau, vận mệnh cô sẽ thay đổi được làm vợ của anh.

Anh sẽ trả lại thân phận của người nào thì về lại đúng của người đó.

Chỉ cần cho anh thời gian.

Dung Âm nghe xong chỉ biết gật đầu mà không nói gì nữa.

Một năm... Một năm được ở bên cạnh, cũng đã cho cô cảm thấy rất hạnh phúc lắm rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.