Sự Trả Thù Ngục Tù

Chương 41: Người Bí Ẩn




Địa điểm mà Trịnh Nhược Thiên đưa Dung Âm đến là một nhà hàng cao cấp được nằm ở gần trung tâm.

Không biết có phải người ngồi trước mặt không phải là người trong lòng của cô hay không mà Dung Âm chỉ ăn được vài miếng đã cảm thấy no cho dù trước mặt là món cô rất thích.

Trịnh Nhược Thiên khuyên nhủ đến cỡ nào, cô cũng không hề ăn thêm một miếng nào nữa.Suốt bữa ăn cô luôn nhìn vào đồng hồ trên tay, cô sợ Vũ Hoàng Long về sẽ không thấy cô,rồi anh lại một lần nữa nổi trận lôi đình lên.

Sau khi ăn xong, Trịnh Nhược Thiên mới bắt đầu vào chủ đề chính.

"Anh cho em thời gian một tuần phải nghỉ ngay ở công ty của Vũ Hoàng Long cho anh"

Dung Âm nghe xong,dường như cô cũng đã đoán trước được Trịnh Nhược Thiên sẽ yêu cầu cô rời khỏi Vũ Hoàng Long.Người đàn ông này và người đàn ông cô yêu đều cũng một thể loại luôn thích ép buộc cô phải nghe lời bọn họ .

"Nếu em nói không thì sao?"Ngữ điệu Dung Âm mang nhiều sự hờ hững đến nỗi khi nói chuyện,cô còn không thèm nhìn mặt đến anh nữa.

Ánh mắt của Trịnh Nhược Thiên thoáng chốc không vui.

"Đây là mệnh lệnh của chồng sắp cưới của em đấy!"

Dung Âm mím môi,ánh mắt nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt hỏi nghiêm túc.

"Anh là vì yêu mới muốn cưới tôi hay là vì anh muốn thắng Vũ Hoàng Long...."

Câu nói của cô, khiến cho Trịnh Nhược khựng người lại,ánh mắt của anh có chút tránh né không muốn trả lời câu hỏi này của cô.

Thấy vậy,Dung Âm chợt bật cười cầm tách cà phê lên hớp nhẹ một ngụm rồi tiếp tục nhìn anh nói thẳng.

"Anh là vì muốn thắng Vũ Hoàng Long,anh đã thẳng thừng từ chối sản nghiệp của gia đình mình mà đi học một ngành nghề giống như anh ấy là tạo ra những sản phẩm đồ chơi, một nghành nghề mà Vũ Hoàng Long đã có năng khiếu từ nhỏ....Không chỉ vậy,anh còn tự tay mở ra công ty để đối đầu với anh ấy".

Trịnh Nhược Thiên sinh trưởng trong một gia đình có nghành giáo dục rất nghiêm khắc.Gia đình của anh ta đã trải qua ba đời đều sinh sống bằng ngành dệt may và sở hữu rất nhiều công ty trong và ngoài nước.Trịnh Nhược Thiên lại là con một duy nhất trong một gia đình lớn.Đối với gia đình,anh là người duy nhất sẽ kế thừa tiếp sản nghiệp của gia đình.Nhưng không ngờ anh lại chuyển hướng sang một ngành nghề khác đã làm cho người nhà trong gia đình của anh đã một phen dậy sóng,ba của anh cũng vì thế mà lên cơn đau tim vào bệnh viện cũng mấy lần.

Nhưng Trịnh Nhược Thiên lại là đứa con duy nhất, nên mọi người cũng phải tạm thời đồng ý cho anh muốn làm gì thì làm.Nhưng chưa hẳn sẽ từ bỏ khuyên nhủ anh.

Trịnh Nhược Thiên nhếch môi.

"Đúng là anh muốn thắng cậu ta, nhưng em không nghĩ là vì em sao?"

Dung Âm hơi sững người.

Trịnh Nhược Thiên nhìn cô mang theo ánh mắt tràn đầy sự yêu thương.

"Vì em mà anh muốn thắng cậu ta, vì em mà anh theo học nghề thiết kế đồ chơi.Chẳng phải từ nhỏ em luôn nói rất thích cậu ta làm ra những món quà đồ chơi đó sao? Em còn nói là để sau này,cậu ta có thể tự tay làm cho con của hai người.Điều đó đã làm ảnh không thích và anh quyết tâm phải học và làm giỏi hơn cậu ta".

Dung Âm trợn tròn đôi mắt nhìn anh mang theo sự kinh ngạc trong lòng.

Cô không nghĩ đến người đàn ông này đã để ý lời nói lúc nhỏ của cô.

Trịnh Nhược Thiên đưa tay ra nắm lấy bàn tay của cô,anh thấp giọng nói.

"Nhưng bây giờ người sẽ thực hiện lời nói lúc nhỏ của em chính là anh.... Chúng ta sẽ cưới nhau, rồi sau này khi chúng ta có con anh sẽ đích thân làm nhiệm vụ đó".

"Không....!"Dung Âm sợ hãi vội rút tay về.

"Em không thể kết hôn với anh được ".

"Vì sao? Em đừng quên,em đã chấp nhận lời cầu hôn của anh...."Giọng điệu của Trịnh Nhược Thiên bắt đầu thay đổi. "Em muốn qua mặt tôi để ở bên cạnh tên khốn đó sao.....Đừng hòng!”

Dung Âm bất chợt sững sốt ngẩng đầu lên nhìn anh.

Tại sao người đàn ông này, cô nghe giọng điệu của anh cảm thấy có gì đó không ổn.Ánh mắt của anh cũng đã thay đổi, một đôi mắt không còn mang vẻ bình thường nữa mà nó trở nên sự lạnh lẽo khiến cô cảm nhận xung quanh cô được bao trùm lên sự nguy hiểm.

Không như Vũ Hoàng Long, anh ấy cho dù có giận cô đến mấy cũng không thể nào nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén như thế.Cô còn nghĩ trong đầu, nếu bây giờ cô cứ nhất quyết không chịu kết hôn với anh ta thì có khi nào người đàn ông này sẽ giết chết cô không.

Dung Âm nhìn anh đầy cảnh giác, một lúc sau mới lên tiếng.

"Anh......."

"Nếu em nghe lời của anh thì chuyện Hướng Vãn anh sẽ nói cho em biết".Anh không cho cô có cơ hội nói gì hết,anh vội vàng đưa ra yêu cầu.

Nghe xong câu ấy,Dung Âm có chút xao động vừa muốn đồng ý vừa muốn không.Bàn tay cô khẽ để trên bàn chợt run rẩy.

Cô phải làm sao đây?

Đúng ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Là của Trịnh Nhược Thiên.

Anh nhìn vào màn hình rồi đưa mắt nhìn cô khẽ nói.

"Anh đi nghe điện thoại,sau khi anh quay lại em phải câu trả lời cho anh”.

Dứt lời anh liền đứng lên đi khỏi.

Lúc này,Dung Âm mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô tự trong lòng đánh giá.So với Vũ Hoàng Long thì cô cảm nhận người đàn ông này còn đáng sợ hơn rất nhiều.

Ngẫm nghĩ cô mới hiểu vì sao Vũ Hoàng Long cũng hâm dọa cô rất nhiều giống như anh ta, nhưng cô cũng chưa một lần sợ hãi như thế này,có lẽ là do trong trái tim của cô luôn có anh, cô đã dành tình yêu duy nhất cho một mình anh thì làm sao cô có thể sợ anh được.

Dung Âm cắn chặt môi, bây giờ cô không biết phải làm như thế nào nữa.

Nếu như thời gian mà có quay trở lại, cô chắc chắn sẽ không nghe lời Trịnh Nhược Thiên mà đi đến quán bar để làm gì.

Ngay giây phút đang khiến Dung Âm trở nên tăm tối, thì bất ngờ một người từ ở đâu xuất hiện đứng trước mặt của cô.

"Chị..... Em đã đợi chị lâu lắm rồi!"

Giọng nói này..... ? Một giọng nói quen thuộc đến nỗi đã làm cho trong lòng Dung Âm đã khiếp sợ hoàn toàn.

Hai tay của cô đang để ở trên trán nhanh chóng đưa xuống, ngẩng mặt lên nhìn người đang đứng ở trước mặt của cô.

Hai mắt của Dung Âm kinh hãi trợn lên, cô không thể tin được người đang đứng trước mặt mình.

"Em....Em vẫn còn.....!"Người đứng trước mặt khiếp sợ đến nỗi khiến cô không thể nói nên lời.

" Em đã nghe hết rồi! Chị đừng lấy Trịnh Nhược Thiên…..Anh ta là một kẻ rất đáng sợ”.

“ Sao….?”

“Ở đây không tiện chúng ta nói chuyện đâu, chị đi theo em nhanh lên".

Dứt lời người đó liền kéo tay Dung Âm rời khỏi quán.

Sau khi Trịnh Nhược Thiên nghe điện thoại xong thì quay lại đã không còn thấy Dung Âm đâu,trong lòng của anh bắt đầu nổi lên những cơn sóng đầy giận dữ mang theo một ánh mắt lửa rực.

"Đường Dung Âm.....! Cô dám chống đối tôi phải không? Được lắm, cô hãy chờ đó".

Sự ẩn nhịn từ rất lâu đã khiến cho Trịnh Nhược Thiên không thể nào kiềm chế bản tính chiếm đoạt trong lòng của mình nữa rồi!

Ánh mắt nham hiểm của anh liền hiện rõ lên, rồi anh nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho một người, chất giọng ra lệnh vang lên rất nhanh.

"Bắt đầu đi..... Càng nhanh càng tốt.Gửi một bản về tận tay cho Đường Cố Phong cho tôi ".

Khóe môi liền cong lên một nụ cười mang theo rất nhiều sự độc ác trong con người của anh.

“ Để tôi xem….Ba của cô sẽ phản ứng như thế nào?”

*******

Cho đến khi Dung Âm trở về khách sạn thì trời cũng đã tối.

Cô đi về khách sạn với bộ dạng như người mất hồn.Cả người cô thất thần không thể tin những gì mình vừa nghe lại đáng sợ đến như vậy.

Bảy năm.....Bảy năm cô ở trong tù thì cũng là bảy năm ở bên ngoài xảy ra biết bao nhiêu chuyện.Mọi chuyện cô cứ tưởng Dì Hoa đã kể cho cô nghe hết, nào đâu còn có những bí mật ở đằng sau.

Không ngờ người đàn ông đó có thể độc ác đến như vậy!

"Cô về rồi à!"

Một tiếng nói của phụ nữ đột ngột vang lên khi Dung Âm đã đi đến gần phòng của mình.

Lời nói đột ngột khiến Dung Âm đang từ trong những suy nghĩ trong đầu về lại với hiện tại, cô có một chút giựt mình nhất thời đờ người ra vài giây.

Một lúc sau,Dung Âm khẽ xoay người.

Là Cao Hà Nhi.

Cô ta đang đứng ngay cửa phòng mình.

Dung Âm lấy lại bình tĩnh khẽ nhếch môi cười, ánh mắt hiện lên sự chán ghét trông thấy nhìn về cô ta, cô hững hờ hỏi.

"Chờ tôi sao?"

Cao Hà Nhi đưa tay nhìn đồng hồ.

"Cô làm cho tôi phải đợi cô gần ba tiếng đồng hồ rồi đấy!"

Dung Âm thu lại ánh mắt của mình, lạnh lùng vào thẳng vấn đề.

"Cô muốn gì?"

Cao Hà Nhi khẽ cười, sải bước chân đi đến gần Dung Âm.

"Cho tôi vào phòng nói chuyện với cô một chút đi!”

Dung Âm đề cao cảnh giác, nhưng cũng không hề từ chối cô ta.

Sau khi Cao Hà Nhi vào phòng của cô thì cô ta liền quan sát một vòng.Cô ta muốn biết Vũ Hoàng Long có phải thật sự hôm qua đã từng ở đây hay không?

Một căn phòng vừa bước vào đều tỏa ra một mùi hương thơm ngọt ngào mà ngay cả Cao Hà Nhi cũng phải đắm chìm theo.Cô cũng sử dụng rất nhiều loại nước hoa, nhưng hình như mùi hương này lần đầu tiên cô mới được ngửi thấy.

Nó khá lạ, không phải mùi hương của nước hoa.

Dung Âm lạnh lùng nhìn cô ta.

"Bây giờ nói được cô chưa?"

Nghe tiếng cô hỏi,Cao Hà Nhi bất giác quay đầu lại nhìn cô.

"Căn phòng này mang theo nhiều mùi hương câu dẫn đàn ông thế đấy!"Cao Hà Nhi đưa tay lên mũi, rồi nói ra những lời đầy mỉa mai.

Nét mặt của Dung Âm hoàn toàn bình tĩnh, cô không thèm để tâm câu nói của cô ta.

"Cũng phải xem bản lĩnh của tôi quá lợi hại hay là do cô quá thấp kém nên căn bản cô đang sợ tôi".

Nói xong, Dung Âm khẽ cởi chiếc áo khoác ngoài ra.Hai cánh tay và chiếc cổ trắng tuyết đang vẫn còn rất nhiều dấu vết đỏ ửng mà Vũ Hoàng Long đã để lại liền hiện ra dưới ánh mắt của Cao Hà Nhi.

Cao Hà Nhi sững người,hai mắt dán chặt vào cơ thể của Dung Âm,bờ môi run rẩy.

"Trên người của cô...."

Dung Âm chợt nhìn xuống, nụ cười thoáng chốc hiện lên.

Sau vài giây cô ngẩng lên nhìn cô ta mang theo dáng vẻ bình thường như cô không hề có sự cố ý trong lòng.

"Chỉ là tôi bị mũi chít thôi! Con mũi này hơi to, nên đến giờ dấu vết trên người của tôi chưa thể bay đi"

Vừa nói cô vừa suy nghĩ trong đầu, Vũ Hoàng Long là con mũi mà cô đang hình dung thì cô không nhịn được phải bật cười trước mặt cô ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.