Sự Trả Thù Ngục Tù

Chương 34: Lời Cầu Hôn Không Mong Muốn




Trịnh Nhược Thiên bịt mắt Dung Âm đến những ngọn đèn được chiếu sáng ngay chính giữa sân thượng, rồi anh nhẹ nhàng gỡ tay mình đang để trên đôi mắt của cô ra.

"Em hãy nhìn xem,anh chuẩn bị gì cho em" Anh nói với cô bằng chất giọng trầm trầm,mang nhiều sự yêu thương dành cho cô.

Dung Âm dụi mắt nhìn xung quanh.Một khung cảnh khiến cô phải hốc mồm đầy sự kinh ngạc, cả người cô chợt cứng đờ.

Một khung cảnh lãng mạng, những chai rượu vang được xếp thành một vong tròn mang hình trái tim, phía bên trong còn rãi những cánh hoa hồng và vài ngọn nến được thắp sáng.Trong đó còn có tên của hai người.

Trong khoảnh khắc lúc này, cô đã tin chắc người đàn ông này đã muốn làm chuyện đó rồi!

Anh đánh chuẩn bị tỏ tình với cô đây mà!

Người đàn ông này đúng là bệnh hoạn còn hơn Vũ Hoàng Long nữa!

Có thể Trịnh Nhược Thiên đang dùng sức ép của mọi người ở đây, để bắt cô làm bạn gái của anh.

Hơi thở của Dung Âm có phần nặng nề.Trong lòng không ngừng run rẩy.

Cô liền xoay người lại muốn rời khỏi đây.

Vậy mà cô vừa mới quay đầu thì đã thấy Vũ Hoàng Long đang đi lại đây với dáng vẻ bình tĩnh,anh không hề có chút phản ứng cô sẽ bị người bạn thân của mình cướp lấy.

Trịnh Nhược Thiên cong môi,anh nắm chặt tay Dung Âm kéo vào trong những chai rượu vang được xếp hình trái tim.Cả hai đứng chính giữa trong khung trái tim đó.

Trịnh Nhược Thiên nắm chặt tay cô không buông, ánh mắt ngập tràn tình yêu khi nhìn cô.Hôm nay anh mặc bộ vest màu đen, còn cô thì mặc chiếc váy màu trắng.Trong cả hai như một cặp đôi đang chuẩn bị cử hành hôn lễ vậy.Một sự hạnh phúc đang dâng lên.

Dung Âm quay đầu nhìn Vũ Hoàng Long,đôi mắt cô không ngừng run lên.

Tại sao anh không đến ngăn cản chuyện này lại,anh định bỏ rơi cô thật sao?

Trịnh Nhược Thiên mỉm cười nhìn về phía Vũ Hoàng Long dõng dạc nói lớn.

"Hôm nay mong mọi người chứng kiến khoảnh khắc tôi cầu hôn với người con gái mà tôi yêu thương suốt mười mấy năm nay, mọi người hãy làm chứng cho chúng tôi"

Dung Âm kinh hãi.

Là cầu hôn sao?Cô chỉ nghĩ anh chỉ tỏ tình với cô thôi! Nhưng không ngờ người đàn ông này lại chơi lớn muốn cầu hôn với cô sao?.

Dung Âm nhìn Vũ Hoàng Long chằm chằm.

Trái tim cô đau đớn vô cùng.

Vậy là anh đã thật sự muốn chấm dứt với cô thật rồi! Việc đến nước này, cô cũng đành chấp nhận,cho dù cô sợ hãi bỏ chạy đi thì anh cũng sẽ không đuổi theo cô đâu.

Phải... Có lẽ là cô đã hiểu lầm mọi chuyện từ trước đến giờ.

Cô đã nghĩ anh vẫn còn yêu cô, vẫn muốn quay lại với cô nên anh mới đem cô qua đây với anh.Vậy mà chỉ một phút nhất thời cô chọc giận anh, người đàn ông đó đã nhẫn tâm,tuyệt tình nói lời chia tay với cô.

Nếu như anh yêu cô thì ngay từ lúc Trịnh Nhược Thiên kéo cô lên đây anh phải đứng ra ngăn cản.Đằng này anh chỉ đứng ở đó nhìn cô chuẩn bị rơi vào người đàn ông khác.

Vũ Hoàng Long ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt anh đã dần như trở nên lạnh giá,anh cảm thấy có chút khó thở trong lòng.Anh cuộn chặt tay lại, nghiến răng nói thầm trong lòng.

"Dung Âm! Em sẽ trả một cái giá thật đắc!"

Sa Sa đứng một bên im lặng,nhìn khung cảnh nơi đây cô chỉ ước là người đang đứng cùng với Trịnh Nhược Thiên sẽ là cô mà không phải là Dung Âm.

Ngược lại Mặc Vĩ Bắc càng nhìn thấy Dung Âm thì trong đầu anh không ngừng nhớ đến người vợ đã mất của mình,anh nhớ lúc trước cô cũng hay mơ mộng muốn được người mình yêu làm những chuyện này cho cô.

Nhưng anh thì lại không làm được.Từ khi cưới cô về,anh luôn bỏ mặc cô không quan tâm đến cảm xúc của cô.Đến tận bây giờ anh cũng không thể biết cô thích cái gì và ghét cái gì? Anh đã đối xử cô quá tệ rồi! Một người con gái luôn chịu đựng những tổn thương mà anh gây ra, có lẽ suốt cả cuộc đời này anh đều phải mang nỗi ám ảnh về cái chết của cô.

Hạ Y kế bên thấy Mặc Vĩ Bắc đang trầm mặc cô liền bước đến đưa tay nắm lấy cánh tay của anh.

"Vĩ Bắc.....!"

"Đừng đụng vào người của tôi"Sắc mặt Mặc Vĩ Bắc càng u tối rất đáng sợ.Không đợi cô ta nói gì hết ,anh liền hất mạnh cánh tay cô ra.

Hạ Y rất muốn rơi lệ, người đàn ông này bao năm qua đều dùng thái độ lạnh nhạt này đối với cô.Không biết đến khi nào anh mới buông bỏ quá khứ mà chấp nhận cô nữa.

Trịnh Nhược Thiên bắt đầu hành động, ánh mắt anh nhìn vào một nơi xa xăm khẽ gật đầu rồi sau đó anh quay lại nắm lấy một tay của Dung Âm quỳ một chân xuống,cất lên một giọng nói run rẩy.

"Em yêu! Cho phép anh gọi em là em yêu.....!Anh đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, bảy năm trước anh đã không thể nào bảo vệ em... Là lỗi của anh, bây gìờ thì sẽ khác.Anh sẽ yêu em, sẽ bảo vệ em đến suốt cuộc đời này".

Dứt lời Trịnh Nhược Thiên lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp vuông nhỏ,anh nhẹ nhàng mở ra.Bên trong phát sáng rực lên, một chiếc nhẫn kim cương to lớn đang xuất hiện chiếu sáng vào đôi mắt của Dung Âm.

Trịnh Nhược Thiên lại nói tiếp.

"Em yêu! Làm vợ anh nhé!Anh đã yêu em từ nhỏ, chỉ vì vài sự cố mà chúng ta không đến được với nhau.Nhưng hiện tại và tương lai…..Người đàn ông như anh có thể chăm sóc em,anh sẽ cung phụng em ...Em hãy làm vợ của anh nhé!”

Tim Dung Âm đập rất mạnh.Nhưng không phải vì cô rung động mà cô đang sợ hãi, cô sợ sau khi cô gật đầu.Là kể từ bây giờ cô đã không còn thuộc về Vũ Hoàng Long nữa, mà cô đã trở thành vị hôn thê của Trịnh Nhược Thiên

Chẳng hiểu trong lòng cô đang muốn gì nữa?Cô muốn người đàn ông đang đứng đó hãy nhanh lên kéo cô ra khỏi cục diện điên rồ này mau.Cô không muốn ở đây nữa.

Biết trước như vậy, cô không nhận lời mời của Trịnh Nhược Thiên mà đến đây làm gì?

Hơi thở Dung Âm chợt căng thẳng,ánh mắt cô vẫn nhìn Vũ Hoàng Long.

Vũ Hoàng Long vẫn bình tĩnh, vẫn không hề quan tâm đến cô.Anh còn cong khóe miệng lên cười.Giống như anh đang xem một trò hề của hai người đang diễn trước mặt của anh vậy.

Một lúc sau, thấy Dung Âm vẫn không chịu trả lời mà vẫn dán chặt mắt vào nhìn mình, Vũ Hoàng Long bất đắc dĩ đưa tay lên nhìn đồng hồ, rồi ngẩng đầu lên nhìn Dung Âm, ngữ khí khá hờ hững mang dáng vẻ hối thúc.

"Hãy trả lời nhanh đi để tôi còn đi về nữa.....!"

Câu nói của anh khiến nhiều người kinh ngạc phải quay đầu lại nhìn anh.

Dung Âm sững người.

Trái tim càng đau lên vì câu nói của anh

Cô đè nén tâm trạng hoảng loạn trong lòng mình, giọng nói nghẹn ngào nhìn anh hỏi.

"Anh muốn tôi chấp nhận lời kết hôn của anh ấy có đúng không?"

"Chẳng phải cô muốn thế sao?"Giọng điệu anh càng giá lạnh hơn bao giờ hết.

Sự căm giận lúc này trong lòng của Dung Âm càng khiến cô làm những chuyện mà không hề suy nghĩ.

Anh tàn nhẫn,chà đạp cô hết lần này đến lần khác.Anh lợi dụng cô,anh ruồng bỏ cô thêm một lần nữa.

Vũ Hoàng Long....!!! Anh được lắm, trên thế giới này không một ai mà tổn thương tôi nhiều như anh đâu.

Dung Âm siết chặt hai bàn tay lại, cô nhắm chặt mắt lại.Cô muốn kiềm nén nước mắt để không được tuông ra vào lúc này.Hít sâu một hơi.

Rồi sau đó cô mở mắt ra, nhìn Trịnh Nhược Thiên nhanh chóng gật đầu, nói lớn

"Em đồng ý, chúng mình cưới nhau đi....! Cưới ngay lập tức"

Trịnh Nhược Thiên nở một nụ cười thật tươi,bờ môi run rẩy.

"Em nói thật không? Chúng ta sẽ cưới ngay bây giờ"

"Phải ....! Càng nhanh càng tốt,em muốn làm vợ của anh.Sẵn tiện ở đây chúng ta đăng ký kết hôn luôn cũng được"Trong một phút tức giận ,Dung Âm cũng không biết mình đang nói gì nữa.

Một giây sau, Trịnh Nhược Thiên đã đeo chiếc nhẫn vào trong ngón áp út của Dung Âm,anh còn đặt nhẹ lên tay của cô một nụ hôn.

Dung Âm đắc ý đưa mắt qua nhìn Vũ Hoàng Long,hắng giọng.

"Chủ tịch Vũ! Bây giờ anh có thể gọi tôi là phu nhân của Trịnh Tổng, cảm ơn anh có mặt ở đây để chúc phúc cho chúng tôi".

Vũ Hoàng Long nở một nụ cười thật lạnh.Anh lập tức xoay đầu sải bước chân rời khỏi.

Dung Âm chợt đứng hình, nhìn thấy bóng dáng rời đi của anh như vậy.Trái tim cô càng thêm đau đớn.

Sống mũi cay xè, Dung Âm thật sự rất muốn khóc vào lúc này.

Người đàn ông đó tại sao lại có trái tim tàn nhẫn đến như vậy! Anh cho cô niềm hi vọng để làm gì? Rồi bây giờ anh lại đẩy cô sang cho người khác.

Nếu đã như vậy, thì cô còn luyến tiếc anh làm gì nữa.

Vũ Hoàng Long!!! Đã chấm dứt, đã chấm dứt thật rồi.Từ đây về sau,anh đi đường anh,tôi đi đường của tôi.Chúng ta không hề liên quan đến nhau.

Trịnh Nhược Thiên đứng lên Dung Âm vào lòng, khẽ nói vào tai của cô.

"Từ giờ em sẽ là của anh, mãi mãi thuộc về anh thôi!"

Sau đó Trịnh Nhược Thiên chuẩn bị trao cho cô một nụ hôn đầy tình cảm.Khi hai cánh môi sắp chạm vào nhau,Dung Âm không ngừng run rẩy nhắm chặt mắt lại,cô không biết tại sao vào lúc này trong lòng cô lại sợ đến mức như vậy,sự căng thẳng đã khiến cho cô muốn ngất xỉu vào ngay lúc này.

"Bằng....."

"Aaaaa....."

Đúng ngay lúc này đây,bỗng nhiên có một tiếng hét thất thanh vang lên.Một tiếng súng nổ ra, một màn đêm bao trùm khiến không một ai thấy gì hết.

Tiếng hét của những người phụ nữ cùng lúc vang lên dữ dội.Khung cảnh bây giờ ngập tràn trong bóng tối, sự hoảng loạn bảo trùm nơi đây.

Bỗng nhiên Trịnh Nhược Thiên buông Dung Âm ra.

Dung Âm sợ hãi, không ngừng quơ tay tìm kiếm người xung quanh.Trước mắt cô là một màn đen tối cô không còn cảm nhận được là có còn ai ở bên cạnh cô không.

Trong lòng không ngừng lo sợ khiến cô bất giác gọi tên của người đàn ông mà cô luôn cất giấu trong tim.

"A Long ơi! Anh đâu rồi......?Đừng bỏ em ở đây một mình,em sợ lắm!"Nước mắt cô đã thật sự rơi ra tràn bờ ly.Cô khóc vì sợ, khóc vì đã mất anh.

Bỗng lúc này, từ đâu lại bay ra một hương thơm quen thuộc xuất hiện bên cạnh cô.Một cánh tay đầy mạnh mẽ bế thẳng cô lên.

"A ...."Dung Âm đột ngột bị nhấc bổng lên khiến cô sợ hãi liền hét lên.

Một người với thân hình to lớn liền cúi đầu xuống dùng miệng của mình bịt chặt miệng của cô.Nuốt những tiếng hét của cô vào bụng mình rồi sau đó liền sải bước chân rời khỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.