“Anh tên là gì?”
Nhạc Huy nhìn gã đàn ông kia rồi hỏi.
“Tôi là Chu Tứ Hải”.
Gã đàn ông trả lời rất thành thật.
Hắn không ngờ người đánh bại hắn vừa nãy lại là cháu ruột của Kỳ Vạn Sơn. Không ai trong đơn vị số năm là không tôn kính ông cụ truyền kỳ này. Chưa kể đến thân phận của Kỳ Phi mà chỉ riêng bản lĩnh Kỳ Phi vừa thể hiện cũng đủ khiến hắn không dám làm bậy.
“Là Chí Huân phái các anh đến đúng không, anh muốn làm gì? Muốn lấy mạng tôi sao?”, Nhạc Huy bình tĩnh hỏi.
“Là cậu ta, nhưng cậu ta không nói phải lấy mạng của cậu, chỉ muốn bọn tôi đưa cậu về. Hơn nữa… phải đánh gãy hai tay hai chân của hai cậu…”, Chu Tứ Hải ấp úng nói.
Nhạc Huy nghe vậy, cười nhạt đáp: “Tôi biết anh ta sẽ không bỏ qua”.
“Có điều, nếu anh xuất thân từ đơn vị số năm, còn là học trò của sư phụ tôi. Sao lại lưu lạc đến mảnh đất này, làm một tên côn đồ sống tạm bợ giúp việc cho Ngô Thiên Long, anh cũng làm mất mặt sư phụ tôi quá rồi đấy?”
Nói xong, Nhạc Huy lắc đầu, dáng vẻ xem thường Chu Tứ Hải.
Mặt Chu Tứ Hải u ám, lộ ra vẻ hổ thẹn:
“Xin lỗi, tôi cũng không muốn như vậy”.
“Thật ra là có khó khăn, sau khi giải ngũ tôi đã làm đội trưởng bảo vệ của một công ty. Nhưng lương thưởng rất tệ, nhà có bố mẹ già phải nuôi dưỡng, vợ thì nhiều bệnh, tuy con cái khỏe mạnh, nhưng cũng phải đi học”.
“Những thứ đó đều là tiền, nếu không phải cuộc sống bức bách, sao tôi có thể lưu lạc đến làm tay chân cho Ngô Thiên Long chứ”.
Kỳ Phi nghe vậy, thở dài:
“Anh hùng cũng cần có tiền, nếu đã như vậy, tôi cũng không trách anh nữa”.
“Tôi cho anh năm trăm nghìn, anh đi đi, đừng nối giáo cho giặc nữa, Ngô Thiên Long không phải người tốt. Ông nội tôi từng nói, một ngày là lính, cả đời đều là lính, đừng làm mất mặt người lính”.
Nói xong, Kỳ Phi thật sự rút ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Chu Tứ Hải và nói:
“Trở về làm kinh doanh nhỏ đi, không chừng còn có thể giàu to đấy”.
“Mật mã sáu số sáu, không cần cảm ơn”.
Chu Tứ Hải run rẩy nhận lấy, nhìn Kỳ Phi bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Đừng nói là hắn, ngay cả Nhạc Huy cũng cảm thấy khá kinh ngạc. Một người keo kiệt như Kỳ Phi, đến quán mì ăn một bát mì cũng là anh trả tiền, vậy mà lại nỡ bỏ ra năm trăm nghìn cho một người lạ.
“Đừng nhìn ông đây như thế, sức hút nhân cách của tôi không phải người phàm như các người có thể hiểu được đâu”.
“Ông đây làm chút việc thiện không được à”.
“Hừ!”
Chu Tứ Hải đứng bật dậy từ trên mặt đất, cúi thấp người với Kỳ Phi:
“Cậu Kỳ, cảm ơn cậu, tôi nhận số tiền này, tương lai nếu tôi kiếm được nhiều tiền, nhất định trả cho cậu”.
“Cậu đúng là người tốt, giúp tôi gửi lời hỏi thăm tổng sĩ quan huấn luyện”.
Kỳ Phi xua tay nói:
“Không cần đâu, đợi anh kiếm tiền rồi nói”.
“Đúng rồi, nếu anh thật sự muốn cảm ơn tôi thì giúp chúng tôi làm một việc”.
Chu Tứ Hải vỗ ngực nói:
“Đừng nói là một việc, mười việc cũng không thành vấn đề”.
Kỳ Phi cười nhạt nói:
“Ngô Chí Huân muốn chặt đứt tay chân của tôi và Nhạc Huy, bây giờ anh trở về, đánh gãy một chân của hắn, rồi chặt một đầu ngón tay của hắn và mang đầu ngón tay của hắn đến gặp bọn tôi”.
Chu Tứ Hải không hề do dự, gật đầu thật mạnh nói:
“Vâng!”
Sau khi hắn đi, Nhạc Huy cười nhạt nhìn Kỳ Phi, chế giễu:
“Sao hôm nay em lại rộng rãi thế, mặt trời mọc đằng tây rồi. Bình thường ăn cơm đều là anh trả tiền, em gặp phải quỷ rồi à?”
“Thần kinh, anh thấy em sẽ lấy tiền của mình sao?” Kỳ Phi cười hì hì, nói: “Cái em lấy là thẻ ngân hàng của anh, dù sao anh cũng có nhiều thẻ ngân hàng, năm trăm nghìn với anh mà nói không phải là số tiền lớn lắm, đúng không?”
Nhạc Huy lập tức sững sờ, nụ cười liền vụt tắt:
“Chết tiệt! Mẹ kiếp… Em lấy tiền của anh để làm việc tốt cho mình, em mặt dày quá rồi đó!”
Dứt lời, anh liền xông lên đá vào Kỳ Phi, kết quả Kỳ Phi vừa tránh, chân Nhạc Huy đá hụt, ngã tại chỗ.
“Mẹ kiếp, anh đập chết em!”
Anh lại bò dậy, đùa giỡn đuổi bắt với Kỳ Phi trong công viên.
…
“Sao hai người này vẫn chưa về…”
Trong biệt thự, Ngô Chí Huân đi qua đi lại trong phòng mình, không ngừng nhìn đồng hồ.
Hắn đã trở về phòng mình, đương nhiên lúc này không dám chờ ở trong phòng của vợ Ngô Thiên Long. Hắn vẫn đang đợi bọn Chu Tứ Hải tóm Nhạc Huy và Kỳ Phi trở về, nhưng đã đợi rất lâu vẫn chưa thấy họ quay lại.
“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ…”
Ngô Chí Huân lắc đầu, quả quyết gạt bỏ khả năng này.
Hai người Chu Tứ Hải là cao thủ thật sự, là con át chủ bài giải ngũ từ bộ đội đặc chủng. Ngô Thiên Long còn đặc biệt đặt tên cho bọn họ là Thiên Tàn và Địa Khuyết. Hai người này là cao thủ tuyệt đỉnh trong Thánh Hoàng, chắc không xảy ra chuyện gì đâu.
Nghĩ vậy, hắn yên tâm ngồi trên sofa, rót một ly rượu vang từ từ thưởng thức.
Lúc nhấp xong ngụm đầu tiên, thì chuông cửa vang lên.
Ngô Chí Huân ấn điều khiển từ xa, mở cửa điều khiển điện tử, thì nhìn thấy Chu Tứ Hải bước vào.
“Thiên Tàn, sao anh lại về một mình, Địa Khuyết đâu? Hai tên kia đâu?”
Thấy chỉ có mình Chu Tứ Hải về, Ngô Chí Huân nhíu mày hỏi.
“Tôi là Chu Tứ Hải, không phải Thiên Tàn”.
Khuôn mặt Chu Tứ Hải không cảm xúc.
“Tôi hỏi anh hai tên kia đâu, không phải tôi bảo các anh đưa người về cho tôi sao, chắc không phải anh giết chết họ rồi chứ?”
Ngô Chí Huân đặt ly rượu vang xuống, chợt đứng dậy và khó chịu hỏi.
“Không”.
Chu Tứ Hải vẫn trả lời với vẻ mặt không cảm xúc.
“Vậy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”, Ngô Chí Huân cau mày hỏi.
“Cậu chủ à, đắc tội rồi!”
Đột nhiên Chu Tứ Hải sải bước đi tới, một bước dài lao đến trước mặt Ngô Chí Huân. Mặc dù Ngô Chí Huân có cơ thể cường tráng nhưng không phải đối thủ của Chu Tứ Hải, đến lúc Chu Tứ Hải ra tay bóp cổ thì hắn mới ngơ ngác phản ứng lại.
“Thiên Tàn, anh làm gì vậy? Anh muốn tạo phản à?”
Ngô Chí Huân hoảng sợ hét lên.
“Cậu chủ, đừng trách tôi mạo phạm vô tình. Muốn trách, thì trách bản thân cậu đắc tội người khác. Bọn họ, không phải người cậu có thể chọc vào!”
Nói xong, Chu Tứ Hải không hề cho Ngô Chí Huân cơ hội giải thích mà tung chân đá một cước khiến chân của hắn gãy ngay tại chỗ.
“Hự! Hự!”
Ngô Chí Huân trợn to mắt, gân xanh đều đã nổi lên, nhưng lại không thể hét thành tiếng, vì Chu Tứ Hải đã bịt miệng hắn lại.
Ngô Chí Huân đang chịu đựng cơn đau buốt thống khổ, chân trái của hắn cong một đường quỷ dị. Trong đôi mắt hắn chứa đầy sự căm phẫn và khó hiểu. Hắn không hiểu, tại sao Chu Tứ Hải ra ngoài một chuyến lại phản bội hắn như vậy.
“Bọn họ còn muốn tôi chặt đứt một ngón tay của cậu, xin lỗi, làm xong chuyện này tôi sẽ rời khỏi Thánh Hoàng”.
Chu Tứ Hải lấy dao ra, úp ngược vai của Ngô Chí Huân lại và ấn hắn lên ghế sofa.
“Chu Tứ Hải! Mày là thằng khốn!”
“Tao sẽ không tha cho mày, tao giết chết mày, mẹ kiếp, tao giết chết mày!”
“A!”
Ngô Chí Huân căm hận chửi như tát nước, mới chửi được hai câu thì đã phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Khi đám vệ sĩ trong biệt thự vội vàng chạy đến, chỉ thấy Ngô Chí Huân nằm dưới sàn nhà trong căn phòng, chân đã gãy, ngón út tay phải cũng không thấy đâu, dưới sàn bê bết máu.
Đám vệ sĩ lập tức sững sờ tại chỗ, hít sâu một hơi, hai chân run rẩy.
“Cậu… cậu chủ…”