Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 375: Tôi cũng không phải người tốt gì đâu




Mọi người biết trước loại mặt dày như Ngô Thắng sẽ lật lọng nên cũng không hoảng hốt.

Nhưng Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ vẫn bị dọa sợ, hơn hai mươi người đồng loạt rút dao lao tới. Cảnh tượng như này người bình thường cũng chẳng bình tĩnh nổi.

Hai người vội vàng lùi về sau, còn mấy người Kỳ Phi lại lao về trước.

“Ra tay!”

Nhạc Huy khẽ hô một tiếng, ném con dao to trong tay qua cho Kỳ Phi.

Nhóm Kim Võ cũng đều rút kiếm ngắn hoặc dao găm ra, ngay lập tức xông về phía đám người kia mà không hề dừng lại giây nào.

Dù bỏ qua người không biết đánh nhau như Đoàn Thiên Hành, thì hôm nay mấy người anh em của Hắc Long cũng tới, bọn họ ai nấy đều là những người tàn ác, đã từng sống chết một trận với ba gia tộc lớn cùng Nhạc Huy trong nhà hàng ở thành phố Thiên Hải.

Mỗi một người trong số họ đều là những sát thủ chuyên nghiệp, năng lực chiến đấu của từng người vô cùng mạnh, đâu phải là loại người mà mấy tên côn đồ cầm dao chém bừa có thể đạt được?

Lúc Ngô Thắng định thần lại rồi từ từ đứng dậy, thứ mà hắn nhìn thấy là một cảnh tượng hết sức kỳ lạ.

Hơn hai mươi tên đàn em mà hắn dẫn tới lúc này đều ngã gục dưới đất, không gãy tay thì gãy chân. Có năm người chết ngay tại chỗ, chỉ còn lại vài sợi dây thần kinh ở trên cổ để nối đầu với cơ thể.

Vừa mới đứng dậy, hắn lại ngồi liệt xuống.

Tú bà và đám phụ nữ giờ đây đã bị sợ đến sững sờ, ngồi co ro trong góc, không dám động đậy.

“Chúng… chúng mày…”

Ngô Thắng ngồi bệt xuống đất, mặt mày trắng bệch, hắn biết Nhạc Huy có thể cho Ngô Tịnh Vũ can đảm lớn đến vậy chắc cũng có bản lĩnh, nhưng hắn không ngờ rằng nhóm Nhạc Huy lại biến thái tới mức đó, giống hệt với mấy người xuất thân từ trong bộ đội đặc chủng.

“Chúng tôi thế nào, Ngô Thắng, bây giờ anh còn gì để nói không?”

Nhạc Huy xử lý hết mọi uy hiếp, bình thản bước tới, nhìn xuống phía Ngô Thắng rồi cười khẩy.

Ngô Tịnh Vũ thì nhảy vọt từ sau lưng Nhạc Huy ra, không quên giẫm lên chân của Ngô Thắng, cười lớn nói:

“Anh nói gì đi chứ, đồ rác rưởi! Chẳng phải anh muốn giết chết tất cả chúng tôi sao?”

“Vừa nãy là ai nói nếu tôi sống sót rời đi thì sẽ tự chặt đầu vậy, Ngô Thắng, anh chặt đi chứ!”

Ngô Thắng đứng dậy với vẻ mặt tái nhợt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngô Tịnh Vũ, không nói câu nào.

Giờ đây hắn tràn đầy chua xót, trong lòng vô cùng hối hận vì không dẫn theo vệ sĩ cao thủ mà Ngô Thiên Long sắp xếp cho hắn.

Sở dĩ hắn không dẫn theo là vì hai tên vệ sĩ đó không phải người của hắn. Ngộ nhỡ bị bọn họ biết hắn làm mấy chuyện buôn bán ép gái nhà lành làm gái điếm, rồi đi nói với Ngô Thiên Long thì hắn tiêu đời.

Nếu dẫn họ theo thì nơi này đâu đến lượt Nhạc Huy ra oai?

“Tịnh Vũ, mày giỏi, mày ngầu”.

“Bây giờ có chỗ dựa rồi, chuyện gì cũng có thể thay đổi đúng không?”

Hiện giờ tuy Ngô Thắng đã rơi vào thế yếu, nhưng hắn vẫn chẳng coi Ngô Tịnh Vũ ra gì, chế giễu ngay tại chỗ:

“Nhìn bộ dạng của mày kìa, vẫn là một con chó, cáo giả oai hùm”.

“Ông đây thua cũng chẳng mất mặt, bởi tao không thua mày. Nếu không có mấy người này thì mày có dám hung hăng như vậy ở trước mặt tao không, đồ rác rưởi!”

“Mẹ kiếp anh nói gì cơ?”

Sắc mặt Ngô Tịnh Vũ biến đổi, giơ tay tát mạnh vào mặt Ngô Thắng.

“Mẹ kiếp, anh nói lại lần nữa xem!”

“Bốp!”

Lại thêm một cái bạt tai thật đau, hai cái tát đều rất mạnh, chẳng mấy chốc máu từ khóe miệng Ngô Thắng đã tuôn ra.

Hắn không nói gì nữa, hắn đã nhận ra. Giờ có Nhạc Huy làm chỗ dựa nên Ngô Tịnh Vũ chẳng sợ gì, có nói nữa thì hắn cũng chỉ rước khổ vào thân.

“Các người đã thấy chưa? Tên này cũng chỉ là một tên bỏ đi mà thôi! Chỉ cần các người chịu giúp tôi vạch trần anh ta, làm chứng việc anh ta ép các người làm gái điếm, tôi sẽ thả các người đi và cho các người tiền!”

Thấy Ngô Thắng im lặng, Ngô Tịnh Vũ lại hướng mắt về đám phụ nữ trong tiệm làm tóc, nói lớn:

“Các người yên tâm, bây giờ anh ta không thể uy hiếp các người được nữa. Chỉ cần các người chịu hợp tác với tôi, tôi bảo đảm các người sẽ không sao!”

“…”

Nhưng trong tình huống này, đám phụ nữ vẫn không dám lên tiếng vạch trần Ngô Thắng.

Có thể thấy bọn họ đã sợ Ngô Thắng tới mức nào.

Ngô Thắng nhìn Ngô Tịnh Vũ giống như nhìn đứa trẻ ngốc, hắn cười khẩy:

“Mày cứ hỏi đi, để tao xem thử bọn họ có thể nói cho chúng mày chuyện gì. Nếu mày hỏi ra được một chữ thì coi như mày thắng. Có điều mày hãy nhớ rằng, dù nay mày thắng, nhưng liệu mày có thể sống sót qua tối mai không?”

Nghe được tiếng cười khẩy của Ngô Thắng, mấy người phụ nữ kia đều run rẩy cả lên. Rõ ràng vẻ hung ác của Ngô Thắng đã khiến bọn họ sợ tới nỗi ăn sâu vào tận xương tủy.

Sắc mặt của Ngô Tịnh Vũ trở nên xám xịt, hắn không thể ngờ rằng đám phụ nữ này lại chịu khuất phục như vậy.

“Mẹ kiếp!”

Đột nhiên Ngô Tịnh Vũ không nhịn nổi cơn giận, quát lớn một tiếng, rồi tiện tay vớ lấy cái gạt tàn phang vào đầu Ngô Thắng, chẳng mấy chốc đã đập chảy máu đầu hắn.

Nhưng Ngô Thắng lại y như kẻ điên, dường như hắn không thấy đau, vẫn cười vang lên.

“Đánh đi, mày bảo bọn họ lên tiếng vạch tội tao đi! Đánh đi!”

“Đánh tiếp đi! Tối nay mày đánh ông đây bao nhiêu cái thì tối mai ông đây sẽ trả lại mày gấp trăm lần!”

Mặt Ngô Thắng đầy máu, nụ cười như ma khiến người ta khiếp sợ. Đám phụ nữ kia lại bị nụ cười của hắn dọa cho khóc.

“Mày tưởng bọn họ không dám mở miệng thật sao?”

Lúc này Nhạc Huy đột nhiên bước tới, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ngô Thắng và nói.

Ngô Thắng nhìn Nhạc Huy với vẻ khinh thường, tuy hắn không nói nhưng trong ánh mắt khinh thường đó đã thể hiện hết mọi thứ.

Nhạc Huy không nhìn hắn nữa, nhặt luôn con dao đi tới trước mặt đám phụ nữ, ngồi xổm xuống rồi nói:

“Bọn tôi đang cứu các cô, các cô đừng có mà không biết tốt xấu”.

“Hãy làm theo những gì tôi nói, nói cho tôi biết mọi thứ rồi các cô có thể cầm tiền rời đi, ít nhất các cô còn có thể có hy vọng làm lại. Nếu các cô cố chấp không nói thì bây giờ tôi sẽ giết các cô”.

“Tôi cũng không phải người tốt gì đâu, kết cục của tú bà chính là kết cục nếu các cô không nói”.

Dứt lời, Nhạc Huy vung con dao về phía tú bà đang không đứng dậy nổi, đâm bà ta dính lên tường rồi chết ngay tại chỗ.

Một nhát dao đầy bất ngờ này khiến tên điên như Ngô Thắng cũng phải sững sờ.

Đương nhiên đám phụ nữ đó cũng sợ đến nỗi ngồi sụp xuống hét lớn.

“Nói! Ngô Thắng ép các cô như nào, nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho tôi!”

Nhạc Huy quay đầu, ánh mắt đầy dữ tợn.

Ngay cả Đoàn Thiên Hành giờ đây cũng bị Nhạc Huy dọa sợ. Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi mà Nhạc Huy đã giết chết không biết bao nhiêu người. Từ khi thất bại rồi rời khỏi thành phố Thiên Hải, Nhạc Huy như bị sát thần nhập vậy.

“Nói! Chúng tôi nói!”

Lúc này cuối cùng đám phụ nữ cũng lên tiếng, đối với họ thì Nhạc Huy hiện giờ còn đáng sợ hơn cả Ngô Thắng.

“Các cô dám!”

Sắc mặt Ngô Thắng thay đổi, lạnh lùng quát.

“Ở trong quán bar anh ta giả vờ làm cậu chủ nhà giàu, lừa chúng tôi đi khách sạn rồi quay video. Sau đó lại tiêm thuốc độc vào người chúng tôi rồi nhốt chúng tôi lại để độc giày vò chúng tôi. Chúng tôi đành phải nghe theo yêu cầu của anh ta…”

Đám phụ nữ quỳ dưới đất, nước mắt nước mũi giàn giụa mà kể cảnh ngộ của mình.

Biểu cảm trên mặt Ngô Thắng bỗng cứng đờ, hắn sợ hãi nhìn đám phụ nữ đang vạch trần tội ác của hắn, cả người như bị rút hết xương, hai chân mềm nhũn ngồi rạp xuống đất lần nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.