*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chớp mắt đã năm sáu ngày trôi qua.
Mấy ngày nay ngoại trừ giải quyết mấy chuyện ở
công ty, những lúc khác Nhạc Huy đều ở cạnh Trần
Ngọc Đình.
Anh có dự cảm có lẽ những ngày bình yên như
vậy không còn nhiều nữa. Một khi nhà họ Nhạc biết
chuyện anh tự ý đi đăng ký kết hôn với Trần Ngọc
Đình thì rất có thể anh phải đổi mặt với hậu quả vô
cùng nghiêm trọng.
Anh vẫn chưa nói cho Trần Ngọc Đình biết hậu
quả này, càng không nói với Kỳ Phi và Đoàn Thiên
Hành.
Ngay cả bản thân anh cũng đang trốn tránh vấn
đề này, anh tự trấn an mình có thể sẽ không xảy ra
đầu.
Sáng sớm lúc thức dậy, Nhạc Huy nhận được
cuộc gọi của An Nhã.
Nhìn Trần Ngọc Đình đang ngủ say trong lòng,
Nhạc Huy nhẹ nhàng buông cô ra rồi kéo chăn đắp
lên cánh tay trắng nõn lộ ra ngoài của Trần Ngọc Đình.
“Anh muốn đi đâu vậy... Trần Ngọc Đình nửa tỉnh
nửa mê, lầm bẩm.
“Không có, anh nghe điện thoại một chút, em cứ
ngủ thêm lát nữa đi. Tối qua chơi đùa quá mệt rồi”
Nhạc Huy khẽ cười xoa đầu cô, không khí tràn ngập
mùi vị tình yêu.
Một đống khăn giấy đã sử dụng nằm rải rác trên
mặt đất, Nhạc Huy cũng không kịp vứt vào thùng rác.
Anh vội đi ra khỏi phòng ngủ nhận cuộc gọi thứ hai
của An Nhã.
“Alo? Sao em bắt máy lâu vậy?”
Sau khi cuộc gọi được kết nối, An Nhã bất mãn hỏi.
“Vừa nãy em còn đang ngủ, ngủ quên mất. Sao
vậy ạ, chị An Nhã?”, Nhạc Huy thản nhiên nói.
“Ngủ? Ngủ với Trần Ngọc Đình nhỉ?" An Nhã cười
nhạt.
Nhạc Huy gượng cười nói:
“Chuyện này mà chị cũng biết à? Chị An Nhã thật
thông minh”.
“Hừi Em còn cười được nữa ư?” An Nhã hờn dỗi
nói: “Chị hỏi em, có phải em đã lấy giấy kết hôn với
Trần Ngọc Đình rồi không?”
An Nhã hỏi thắng như vậy khiến Nhạc Huy không
kịp phòng bị. Vẻ mặt anh cứng đờ, vội nói: “Không có,
- -----------