Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 288: Tôi chỉ là gian thương thôi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi chủ tịch Nhạc Huy phát biểu xong, tiếp

theo sẽ là hội phó và hội trưởng chi nhánh hiệp hội

lên sân khấu phát biểu ý kiến.

Tuy nhiên bây giờ lời phát biểu của bọn họ cũng

chỉ là lời bảo đảm cho mọi người. Nhất định sẽ quản

lý tốt hiệp hội, nghiêm túc tiếp nhận từng thành viên

của hiệp hội, dìu dắt mọi người cùng nhau phát triển,

cùng nhau làm giàu đề đạt được lợi ích lớn nhất.

Sau lời phát biểu là màn mỡ rượu sâm banh, đốt

pháo hoa, cả buổi tiệc náo nhiệt lạ thường, tâm trạng

của mọi người hôm nay đều vô cùng vui vẻ và phấn

khích.

Ngay cả đám người Hoàng Ưng Long cũng cùng

mọi người chúc mừng, nâng ly cạn chén, bàn luận

trên trời dưới đất.

Hoàng Ưng Long vốn là người không tình nguyện

gia nhập hiệp hội, lúc này lại trở thành hội phó, sự

thay đổi này không hề nhỏ. Cũng chính vì chức vụ hội

phó này mà Nhạc Huy cũng lấy được lòng Hoàng Ưng Long.

Bất kể là ai, chỉ cần lấy tiền bạc và quyền lực ra

cám dỗ, cơ bản sẽ không thể không cắn câu. Với ông

trùm như Hoàng Ưng Long, đôi khi quyền lực còn dễ

mua chuộc hơn tiền bạc.

Đương nhiên, Nhạc Huy không phải vì mua chuộc

mới giao vị trí hội phó cho ông ta, điều này chỉ là một

trong những nguyên nhân. Lý do quan trọng vẫn là vì

khả năng và thực lực của Hoàng Ưng Long.

Hoàng Ưng Long không giống những kẻ bỉ ổi chỉ

thích soi mói như Vương Nam, Vương Huyền, ông ta

có thực lực và tài năng nhất định. Hơn nữa ông ta vẫn

là một đàn anh trong giới tài chính của tỉnh Giang

Kiên, để Hoàng Ưng Long đảm nhiệm chức vụ hội

phó là hoàn toàn hợp lý.

Về vị trí hội trưởng thì Nhạc Huy cũng chỉ là giữ

thể diện cho nhà họ Vương. Người ban đầu anh chọn

thực ra là Lâm Văn Đào của nhà họ Lâm, nhưng mối

quan hệ nhà họ Lâm quá phức tạp, Nhạc Huy sợ mình

sẽ không thường xuyên ở Giang Kiên để quản lý được.

Hơn nữa anh và nhà họ Lâm thực ra có mâu thuẫn

rất sâu sắc, vì thế nghĩ đi nghĩ lại Nhạc Huy vẫn dự

tính giao chức vụ hội trường cho Vương Côn.

Trong sảnh tiệc, âm nhạc cổ điển du dương vang

lên, những doanh nhân và ông lớn từng người đến

mời rượu Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình. Hầu như lúc

nào Nhạc Huy cũng bị đám người vây quanh.

Khó khăn lắm Liễu Phong mới có cơ hội cầm ly

rượu vang đến chúc mừng Nhạc Huy:

“Nhạc Huy, cậu đúng là lợi hại, không hổ danh là

cậu chủ là nhà họ Nhạc. Chúc hiệp hội của cậu sớm

phát triển rộng khắp các tỉnh cả nước, ngày càng lớn

mạnh”, Liễu Phong nâng ly rượu vang chân thành

chúc mừng Nhạc Huy.

Ông ta không hề đố kị, nếu có thì chỉ là tiếc nuối,

bây giờ Nhạc Huy không còn là con rể của ông ta nữa.

“Cảm ơn chú Phong, bình thường cháu không ở

Sở Châu, nếu chú cần gì thì cứ đến nói với tập đoàn

Huy Hành một tiếng nhé” Nhạc Huy cạn ly cười đáp

lại.

“Được rồi, tôi biết rồi. Nói ra thì thật là xấu hồ, nhà

họ Liễu lúc đầu đã không tốt với cậu, mà cậu trước

giờ lại luôn giúp đỡ người nhà họ Liễu. Thật không

biết nên nói gì mới phải, nếu ông cụ vẫn còn sống

chắc chắn sẽ rất ăn năn hối hận”.

Liễu Phong khá gượng gạo.

Nếu không có sự giúp đỡ của Nhạc Huy trước khi

rồi khỏi Sở Châu thì e rằng bây giờ nhà họ Liễu còn

không có cơm ăn.

“Chú Phong, chuyện qua rồi đừng nhắc nữa, bây


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.