“Liễu Tử Thần, đồ đơm đặt bịa chuyện, mày là kẻ
nói dối, mày mong xã hội loạn lạc lắm hả!”
Liễu Phong hổn hền tóm lấy tai của Liễu Tử Thần,
kéo hắn tới gặp Nhạc Huy.
Vừa nãy khi hội nghị vẫn chưa kết thúc, đúng lúc
Cố Minh đang dẫn con trai quỳ xuống xin lỗi Nhạc
Huy thì Liễu Từ Thần không nhịn nổi nữa nên đã nói
thật chuyện gặp Nhạc Huy ở Sở Châu và cả chuyện
hắn hẹn gặp Vương Lệ cho Liễu Phong.
Liễu Phong nghe xong lời kể của hắn cũng giật
nảy mình, cho hắn hai cái bạt tai ngay tại chỗ. Cho dù
Sau này mọi người trong nhà họ Liễu đều tới công ty
ông ta làm việc, dù những người đó có gọi dạ bảo
vâng như nào, trước kia bắt nạt ông ta ra sao, ông ta
cũng không ra tay đánh họ bao giờ.
Nhưng lần này ông ta không nhịn nổi nữa, tát Liễu
Tử Thần hai cái xong, ông ta kéo hắn tới xin lỗi Nhạc
Huy.
“Chú Phong, lâu lắm rồi không gặp”.
Mọi người sắp về hết thì Nhạc Huy mới tới, hơi xúc
động chào hỏi người bố vợ cũ.
Trước kia khi ở nhà họ Nhạc, người ít ghét anh
nhất cũng chính là Liễu Phong.
“Nhạc… Nhạc Huy, lâu rồi không gặp, cậu vẫn
khỏe chứ?”
Lúc dẫn Liễu Tử Thần tới Liễu Phong cũng thấy
hơi xấu hổ, nhưng ông ta vẫn kích động bắt tay Nhạc
Huy.
“Tôi vẫn khỏe, nhưng tôi không ngờ công ty của
chú đã phát triển lớn mạnh ð Sở Châu như vậy” Nhạc
Huy thở dài, cảm khái nói: “Đúng là trước đây tôi
không nhìn lầm chú mà, cũng tại nhà họ Liễu vùi dập
chú, nếu sớm hơn vài năm thì chắc chắn thành tựu
của chú phải hơn bây giờ”.
Liễu Phong nghe thấy thế, gượng cười nói:
“Cậu đừng chế giễu tôi nữa, so với cậu thì chút
thành tựu này có đáng là gì. Bây giờ cậu là chủ tịch
hiệp hội kinh doanh tỉnh Giang Kiên của chúng tôi,
biết bao ông trùm đều được cậu mời tới cả. Nhưng…
ban đầu nếu không có cậu giúp tôi thì tôi cũng chẳng
có ngày hôm nay. Tính ra, tôi phải cảm ơn cậu mới
đúng!”
Liễu Tử Thần đứng rụt cổ bên cạnh lắng nghe,
sắc mặt bỗng thay đổi, trong lòng ngạc nhiên.
Trước kia tất cả moi người trong nhà ho Liễu đều
thắc mắc không biết tại sao Liễu Phong lại đột nhiên
mỡ công ty, lấy tiền đâu ra để mờ, hơn nữa công ty lại
phát triển nhanh tới vậy. Ban đầu bọn họ đều tường là
Liễu Phong lén đi mua vé số rồi trúng thường.
Ai ngờ lại là do Nhạc Huy giúp Liễu Phong.
“Cảm ơn cái gì, không cần khách sáo vậy đâu.
Nếu có nhiều thời gian hơn thì công ty chú chắn chắn
sẽ càng ngày càng lớn mạnh”, Nhạc Huy gượng cười
nói.
Lúc này Liễu Phong mới kéo Liễu Tử Thần ở đằng
sau ra, đá hắn ngã xuống đất, cau mày nói:
“Nhạc Huy, chú đã biết chuyện rồi, thằng nhóc
này lúc ở Sở Châu đã hẹn gặp riêng Vương Lệ, nói
mấy chuyện không nên nói. Thật sự rất xin lỗi cậu,
cậu muốn xử lý nó ra sao cũng được, tôi sẽ không nói
giúp nó đâu”.
Liễu Tử Thần quỳ trên đất run bần bật, quay đầu
lại một cách khó tin rồi nhìn người chú Tư của hắn. Dù
sao cũng là người nhà với nhau, chú Tư này cũng
tuyệt tình quá rồi đó!
Nhưng không phải Liễu Phong muốn mặc kệ
không lo, mà là chuyện mà Liễu Tử Thần làm quả thật
quá xấu xa ghê tờm. Vả lại Liễu Phong có được thành
tựu như ngày hôm nay đều là nhờ vào sự giúp đỡ của
Nhạc Huy và tập đoàn Huy Hành. Chỉ cần hôm nay
Nhạc Huy không đánh chết Liễu Tử Thần thì ông ta
sẽ mắt nhắm mắt mỡ cho qua.
“Không sao, không phải chuyện gì to tát Nhạc
Huy thấy vậy bỗng mỉm cười nói: “Dù gì mấy chuyện
mà hắn nói với Vương Lệ đều là thật, đúng là tôi đã
từng ở rể nhà họ Liễu”.
Sắc mặt Liễu Phong bỗng cứng đờ, trong lòng
thấp thỏm không yên.
Chỉ thấy Nhạc Huy cúi đầu nhìn Liễu Tử Thần
đang quỳ dưới đất rồi lạnh lùng nói:
“Anh nghĩ con đại bàng trên trời sẽ đáp xuống chỉ
để giẫm con kiến ở trên đất thôi sao?”
Liễu Tử Thần run lầy bẩy, đờ đẫn nhìn Nhạc Huy.
Lúc này dâng lên trong lòng hắn không phải là nỗi
hoảng sợ hay bất an, mà là sự tự ti và khó chịu không
nói nên lời.
Dù hắn không muốn thừa nhận con kiến đó chính
là hắn, thậm chí là cả nhà họ Liễu. Còn con đại bàng
chính là Nhạc Huy.
Bất luận là bây giờ hay trước kia, Nhạc Huy luôn là
con đại bàng, chưa từng đứng về phe nhà họ Liễu.
“Tôi nghĩ là không, cho nên tôi cũng sẽ không làm
vậy”.
“Đứng lên đi, đừng gây phiền phức cho chú
Phong nữa, tự giải quyết cho ổn thỏa”.
Trên mặt Nhạc Huy còn hiện rõ vẻ chế giễu, nói
xong anh cũng chẳng nhìn hắn nữa. Anh vỗ vai Liễu
Phong nói:
“Chú Phong, tôi có chút chuyện phải đi. Bữa tiệc
ngày mai chú nhất định phải tới đó, đến khi ấy chúng
ta lại ôn lại chuyện cũ”.
Liễu Phong vội vàng gật đầu: “Được, cậu đi xử lý
công việc trước đi, ngày mai chúng ta lại ôn lại
chuyện xưa”.
Nói xong, Nhạc Huy đi trước. Liễu Phong liếc thấy
Liễu Từ Thần quỳ dưới đất vẫn đang đờ người ra, lại
đá cho hắn cái nữa:
“Còn ngây ra đó làm gì, đi thôi!”
“Đồ bịa chuyện, tránh xa tao ra, tao không muốn
nhìn thấy mày!”
Chẳng mấy chốc đã tới ngày hôm sau.
Chiều hôm đó, nhà họ Vương đã đặt sẵn một
khách sạn lớn.
Khách sạn này cách trung tâm hành chính thành
phố không xa lắm, trước kia nơi này đều tiếp đãi
những công nhân viên chức từ các thành phố ở tỉnh
Giang Kiên tới đây tổ chức những buổi hội nghị quan
trọng.
Nhưng hôm nay những người mà nơi này tiếp đãi
cũng là những người thuộc tầng lớp thượng lưu ở
khắp tỉnh Giang Kiên, tinh anh trong xã hội và cả
những người trong các gia tộc lớn.
Mấy gia tộc lớn đều dẫn theo vệ sĩ trong gia tộc
của mình tới, cả trong lẫn ngoài đều có vệ sĩ giữ gìn
trật tự quanh hội trường và đảm bảo an toàn cho mọi
người. Cuộc gặp gỡ mang quy mô lớn như này chưa
từng có ð cả thành phố Giang Châu lẫn tỉnh Giang
Kiên.
Khách khứa lần lượt kéo đến, dẫn theo cả bạn gái
và vợ của mình. Dù là già trẻ gái trai đều xuất hiện với
vẻ chỉnh tề hoặc lộng lẫy. Cuộc gặp gỡ long trọng này
thể hiện bước nhảy vọt cho sự phát triển của nền kinh
tế tỉnh Giang Kiên.
Trong sảnh tiệc buổi tiệc lúc này đã có rất nhiều
nhà doanh nghiệp tới. Và cũng có vô vàn chiếc xe
sang đỗ ngoài cửa.
Không lâu sau lại có mấy chiếc xe sang cùng đi
tới đỗ trước cửa.
Chiếc xe đầu hàng chỉ là một chiếc BMW màu
trắng đời cũ với giá rất rẻ, nhưng người bước xuống
xe lại gây nên chấn động.
“Cậu Nhạc! Nhạc phu nhân!”
Nhạc Huy nắm tay Trần Ngọc Đình bước xuống
xe, các ông trùm đang chuẩn bị đi vào thì đều dừng
bước chào hỏi.
“Chào mọi người, mau vào đi”.
Nhạc Huy gật đầu rồi mỉm cười, khá giống với
phong thái của sếp lớn.
“Chồng em giỏi thật, y như tổng thống đi tuần”
Trần Ngọc Đình che mặt cười, nhưng cũng không
giấu nổi sự sự kính trọng của cô dành cho người đàn
ông trước mặt.
“Đương nhiên, bây giờ anh là chủ tịch hiệp hội đó,
hi hi” Nhạc Huy nhếch miệng cười rồi lập tức lấy lại
vẻ lạnh lùng, dẫn Trần Ngọc Đình đi vào khách sạn.
Trong mấy chiếc xe phía sau, các bậc cha chú và
đám con cháu trong nhà họ Vương cũng lần lượt
bước xuống.
Thấy khung cảnh tráng lệ như này, đám người
trong gia tộc đứng đầu thành phố Giang Châu như
gia tộc nhà họ Vương lúc này đều phải thốt lên câu
thán phục.
“Chị Nam, biểu cảm của chị như vậy là sao. Em đã
nói với chị rồi, hôm nay các ông trùm khắp tỉnh Giang
Kiên đều đến. Bây giờ Nhạc Huy là chủ tịch của bọn
họ, chị đừng lao đầu vào chỗ chết nữa, nếu không
bác cả cũng chẳng bảo vệ nổi chị đâu”.
Khi Vương Tử Ngang xuống xe, thấy mặt Vương
Nam nhăn như khi, sợ tới nỗi mặt mày tím tái, chỉ sợ
cô ta lại gây chuyện.
Đây không phải điều hắn lo sợ nhất, hắn chỉ sợ
Vương Nam còn gây tai vạ cho mấy anh em bọn họ.
Trong tình huống như hôm nay, nếu ai mà dám gây sự
với Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình thì tức là đang chọc
giận dư luận. Đừng nói là đám con cháu bọn họ, mà
ngay cả bậc bề trên cũng không dám.
“Yên tâm đi, tôi biết mà” Vương Nam thở dài, cô
ta cũng đâu ngu gì mà đi gây sự với Nhạc Huy và
Trần Ngọc Đình mãi chứ.
Trong tình huống như này, chỉ cần một câu nói
của Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình, không biết có bao
nhiêu người chịu liều mạng thay cho họ.
“Cậu nhạc! Nhạc phu nhân!”
Lúc này Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình đi tới đâu,
vệ sĩ xung quanh dù là của nhà nào cũng đều cúi mình kính cẩn mà gọi.
Nhạc Huy khẽ gật đầu, dẫn Trần Ngọc Đình đi vào khách sạn, tiến vào sảnh tiệc.
Nhưng ngay khi bọn họ bước vào sảnh tiệc, hết ông lớn này rồi tới ông lớn khác ở giữa đám người đồng loạt quay người lại, vẻ mặt cung kính.
“Cậu Nhạc và Nhạc phu nhân đến rồi!”