Khi Thôi Chí Minh tỉnh dậy, hắn chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ mờ mịt.
Hắn không biết mình đang ở đâu, chỉ nhớ mình đang ở trong phòng chờ VIP của sân bay và bị một người đàn ông trung niên làm cho hôn mê bất tỉnh, sau đó thì không biết gì nữa.
"Đây là đâu...”
Hắn chật vật đứng dậy, đột nhiên nhìn thấy trước mặt có bốn người. Một người trong số họ đang ngồi trên xe lăn và lạnh lùng nhìn hắn, người đó chính là Nhạc Huy.
Hắn cũng nhận ra ba người còn lại, một người là Đoàn Thiên Hành - phó chủ tịch tập đoàn Cửu Đỉnh, người còn lại là Kỳ Phi và người cuối cùng là người đàn ông trung niên đã khiến hắn ngất xỉu lúc ở sân bay.
"Các ngươi...”
Sắc mặt Thôi Chí Minh thay đổi rõ rệt, sợ hãi và hoảng hốt lùi lại hai bước nhìn bốn người Nhạc Huy.
Đến lúc này hắn mới nhận ra nơi này không còn là sân bay nữa mà là một tòa nhà bỏ hoang, nơi này trông có vẻ... hơi quen thuộc.
"Bọn mày muốn làm gì, tại sao lại đưa tao tới đây?"
Thôi Chí Minh nuốt nước bọt và dè dặt hỏi.
Nhạc Huy lạnh lùng nhìn hắn, nói:
"Thôi Chí Minh, mày không nhớ nơi này à?"
Thôi Chí Minh sững sờ, chợt nhớ ra đây là tòa nhà cũ nát đang xây dựng dở dang mà lần trước hắn, Tiêu Chính Hào và Tào Lão Tam đã bắt Nhạc Huy đến. Khi đó, Nhạc Huy suýt chết ở đây nhưng Kỳ Phi đã kịp thời đến cứu.
“Nhớ ra chưa?”, nhìn thấy toàn thân Thôi Chí Minh run rẩy, Nhạc Huy cười khẩy.
"Diệp... Diệp Huy, xin lỗi, lần trước... lần trước là tôi không đúng, lần trước tôi không hề có ý định giết chết anh, tôi chỉ muốn dạy cho anh một bài học thôi”.
Hai chân Thôi Chí Minh mềm nhũn, tựa như đứa cháu trai ba tuổi sợ hãi lúc làm sai chuyện, lúc này giọng điệu hắn không còn chút kiêu căng ngạo mạn như ngày thường.
Hắn cũng không phải là người mê muội không hiểu chuyện, trong tình huống này nếu không chịu nhận sai thì chỉ còn một con đường chết.
Đám người Nhạc Huy nhìn hắn với vẻ mặt không chút cảm xúc, cũng không nói lời nào. Nhưng bộ dạng này còn khiến Thôi Chí Minh sợ hãi hơn cả những khuôn mặt có cảm xúc, như thể bốn vị thần chết đang đứng trước mặt hắn.
“Giết người phải đền mạng”, Đoàn Thiên Hành lạnh lùng nói.
“Thiếu nợ thì phải trả”, Kỳ Phi cười nhếch mép, một cây gậy ngắn bất ngờ vung ra từ trong ống tay áo của anh ta.
Thôi Chí Minh nhìn thấy vậy, đột nhiên thay đổi sắc mặt và hét lên kinh hoàng:
"Trả, trả... trả tiền gì chứ, tôi có nợ các anh tiền gì đâu!"
Nhạc Huy nhìn hắn và nói từng chữ:
"Hôm nay, người phụ nữ mà mày đâm xe trúng là vợ tao”.
Thôi Chí Minh nghe đến đây liền cảm thấy sống lưng ớn lạnh, hắn hít một hơi và nói:
"Vợ... vợ anh?"
'Phịch' một tiếng, chưa đợi Nhạc Huy lên tiếng, Thôi Chí Minh đã quỳ xuống đất và khóc nức nở nói:
"Xin lỗi, không phải tôi cố ý đâm trúng cô ấy, tối qua tôi uống say quá!"
"Diệp Huy, xin hãy tha cho tôi, anh muốn tôi bồi thường cho anh bao nhiêu cũng được. Bố tôi có tiền, anh muốn một trăm hay hai trăm triệu, tôi đều có thể bồi thường cho anh, anh... anh tuyệt đối đừng làm hại tôi!"
Hắn vừa dứt lời, Kỳ Phi liền cầm cây gậy ngắn lao lên và đánh mạnh vào đầu hắn.
"A!"
Thôi Chí Minh kêu rên thảm thiết rồi nằm vật xuống đất, kinh hoàng hét lên.
Lúc này hắn đã hoàn toàn sợ hãi và bị chấn động, vừa khóc vừa gào, vô cùng nhếch nhác thảm hại.
"Đừng đánh tôi! Đừng đánh tôi! Tôi sẽ cho các anh tất cả số tiền mà các anh muốn!"
Hắn không nói thì còn đỡ, vừa mở lời liền bị Kỳ Phi đánh mấy gậy vào người. Kỳ Phi ra tay không chỉ trúng vào cơ thịt mà thậm chí có thể gãy xương.
"Tiền, tiền, tiền, tiền cái con mẹ mày!"
"Có tiền thì muốn làm gì thì làm, đúng không? Mẹ kiếp, chúng tao không thiếu tiền!"
Kỳ Phi vừa đánh vừa mắng, một lúc sau cơ thể Thôi Chí Minh co quắp lại.
“Vợ tao chưa chết”, Nhạc Huy đẩy xe lăn đến gần, lạnh lùng nói: “Nhưng vợ tao đang mang thai đứa con trong bụng, đó là con của tao, bây giờ nó không còn và cô ấy sẽ không bao giờ mang thai được nữa, mày biết không?"
Thôi Chí Minh nằm dưới đất, kinh hãi nhìn Nhạc Huy, khuôn mặt hắn đầy máu và không ngừng cầu xin tha thứ:
"Tha cho tôi đi, tôi vẫn chưa muốn chết...”
Nhạc Huy cũng nhìn hắn, cau mày nói:
"Đều trách tao, nếu tao giết mày sớm hơn thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện này”.
"Thôi Chí Minh, thù mới hận cũ của chúng ta cùng tính chung luôn đi”.
Nói xong, Nhạc Huy đột nhiên lấy ra một khẩu súng và bắn hai phát vào hai chân Thôi Chí Minh.
"Bằng! Bằng!"
Tiếng súng dường như được khuếch đại gấp mấy lần trong tòa nhà đang xây dở, tiếng súng chói tai xen lẫn tiếng hét của Thôi Chí Minh khiến người ta có cảm giác da đầu tê dại.
Đương nhiên, Kỳ Phi và Kim Võ đã trải qua nhiều trận chiến nên nhìn không chớp mắt, nhưng Đoàn Thiên Hành vẫn không khỏi quay đầu đi.
"Cứu mạng, cứu mạng!"
"Đừng giết tôi, đừng giết tôi!"
Lúc này, Thôi Chí Minh hoàn toàn sợ hãi và ngã quỵ xuống, một mùi hôi thối bốc lên, hắn sợ đến mức không còn tự chủ được việc đại tiểu tiện.
"Chẳng phải mày luôn muốn gặp cậu chủ nhà họ Nhạc ở thủ đô sao? Tao có thể hoàn thành tâm nguyện của mày trước khi mày chết”.
Sau khi Nhạc Huy bắn hai phát súng, vẻ mặt vẫn không thay đổi, lạnh lùng nói:
"Ngẩng đầu nhìn tao! Tao tên là Nhạc Huy, không phải Diệp Huy!"
"Tao chính là cậu chủ nhà họ Nhạc, mày mau nhìn đi chứ!"
Nghe đến đây, mặc dù bây giờ trong lòng Thôi Chí Minh rất sợ hãi, nhưng lời nói của Nhạc Huy vẫn khiến hắn sững sờ tại chỗ, trợn mắt há mồm:
"Anh là... cậu chủ...”
Nhạc Huy bật cười chế giễu, khuôn mặt lạnh lùng và nụ cười giả tạo hiện lên trong mắt Thôi Chí Minh tựa như một ác quỷ.
"Đúng vậy, tao là cậu chủ nhà họ Nhạc, con trai của Nhạc Thiên Hùng”.
"Lẽ ra tao phải giết chết mày, trách tao quá nhân từ!"
Nhạc Huy nghiến răng nghiến lợi nói.
Thôi Chí Minh khóc lóc ầm ĩ khi nghe Nhạc Huy nói vậy, giọng hắn đầy vẻ tuyệt vọng và hối hận.
Chẳng trách hắn không thể tìm ra lai lịch của 'Diệp Huy', ngay cả Tiêu Vân Long cũng không thể tra được. Hóa ra "Diệp Huy" này chỉ đơn giản là cái tên giả.
Người mà hắn luôn muốn đối đầu hóa ra lại là cậu chủ nhà họ Nhạc - người mà hắn luôn muốn kết bạn, vậy mà suýt chút nữa đã đánh chết cậu chủ nhà họ Nhạc.
Thôi Chí Minh không còn cầu xin tha thứ nữa, hắn biết rằng Nhạc Huy sẽ không tha cho hắn. Đây là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời hắn, hắn đã đắc tội với cậu chủ nhà họ Nhạc, tông xe trúng vợ của cậu chủ nhà họ nhạc, còn hại chết đứa con của cậu chủ.
Bây giờ đừng nói đến chuyện xin tha mạng, hắn chỉ mong Nhạc Huy đừng liên lụy đến gia đình của hắn.
Nhưng ngay khi Thôi Chí Minh muốn mở miệng cầu xin Nhạc Huy tha cho cả gia đình hắn, lại có một phát súng khác xuyên qua tòa nhà đang yên tĩnh.
Đây là âm thanh cuối cùng mà Thôi Chí Minh nghe thấy, viên đạn xuyên qua đầu hắn, máu bắn tung tóe, sau đó hắn ngã xuống vũng máu.
Sau khi Nhạc Huy giết Thôi Chí Minh, anh trả lại khẩu súng lục cho Kỳ Phi.
Lúc này không ai nói gì, chỉ chờ Nhạc Huy dặn dò. Nhưng Nhạc Huy không đưa ra chỉ thị gì, anh lấy điện thoại di động ra và gọi cho Nhạc Thiên Hùng.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng của Nhạc Thiên Hùng vang lên:
"Con trai, có chuyện gì vậy?"
Nhạc Huy liếc nhìn thi thể Thôi Chí Minh và khẽ nói:
"Bố, con đã giết Thôi Chí Minh”.
Nhạc Huy vừa dứt lời, đã nghe thấy hơi thở lạnh lùng của Nhạc Thiên Hùng, sau đó là âm thanh gào thét của ông ấy:
"Con nói gì?"