Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 20: Cậu chủ nhà họ Nhạc




Lý Hạo Dương đứng giữa đám đông, sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Những người vừa bị mời ra khỏi nhà hàng Vân Đỉnh, có một phần ba là những người có quyền có chức ở thành phố Sở Châu. Bởi vì nhà hàng Vân Đỉnh là nhà hàng cao cấp, nên những người này đều thích đến đây ăn cơm.

Hơn nữa những người kia, người nào người nấy đều có thân phận, địa vị cao hơn hắn nhiều.

"May quá, may mà mình đi ra…”.

Lý Hạo Dương toát mồ hôi lạnh, xem ra, hắn cũng không bị xem là mất mặt lắm. Dù sao những người có thân phận hơn mình cũng bị đuổi, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Liễu Nhược Hà ở bên cạnh đứng trong gió lạnh, hai tay khoanh trước ngực, toàn thân hơi run rẩy.

Không biết vì lạnh hay là bị cảnh tượng này dọa sợ, đột nhiên cô có cảm giác mình thật nhỏ bé. Cô không bằng Lý Hạo Dương càng không bằng những người bị đuổi ra này.

Mà nhà họ Nhạc, càng cao xa hơn, đó là những người mà cả đời này cô mãi mãi không thể với tới.

Người nhà họ Nhạc xuất hiện, những người thân phận cao quý này đều phải nhường đường, tất cả mọi người phải vây quanh bọn họ. Người nhà họ Nhạc, thật sự rất có khí chất, thu hút mọi ánh nhìn, tựa như trung tâm của cả thế giới.

Còn cô thì sao, cô chỉ là một cô bé lọ lem, một con vịt xấu xí, còn là con vịt vĩnh viễn không thể biến thành thiên nga trắng.

Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Liễu Nhược Hà càng thêm tự ti. Cô chợt nhớ tới Nhạc Huy, thật ra cô cũng không cao quý hơn Nhạc Huy bao nhiêu, hai người cũng giống nhau, đều rất nhỏ bé.

Ngoài nghèo ra thì Nhạc Huy đối xử với cô thật sự rất tốt, hầu như không có gì để bắt bẻ cả.

Liễu Nhược Hà thở dài, chuẩn bị rời khỏi đó.

Đúng lúc này, đám người xung quanh lập tức sôi nổi huyên náo hẳn lên, hình như người nhà họ Nhạc đến.

Chỉ thấy ở cửa nhà hàng, hầu như toàn bộ bảo vệ đều đi ra ngoài, đứng thành hai hàng dài để nghênh đón người nhà họ Nhạc.

Lúc này, một chiếc Bentley Mulsanne chạy vào giữa hai hàng bảo vệ rồi dừng lại trước cửa nhà hàng.

Tất cả mọi người nín thở, muốn tận mắt nhìn thấy Nhạc Thiên Hùng trong lời đồn.

Trên ghế lái và ghế lái phụ là Đoàn Thiên Hành và Nhạc Huy. Hai người cùng mở cửa xe ra, sau đó mở cửa ghế sau mời Nhạc Thiên Hùng và Lâm Phương Như xuống xe.

"Hoan nghênh ông Nhạc!"

"Hoan nghênh bà Nhạc!"

"Hoan nghênh cậu chủ!"

Các nhân viên bảo vệ đồng thanh hô vang như tiếp đón đại thần, nhiệt tình nghênh đón nhà họ Nhạc đi vào.

Mặc dù Nhạc Thiên Hùng là ông trùm siêu cấp, nhưng vẫn phong độ lịch sự và có tố chất của người thuộc đẳng cấp thượng lưu, ông khẽ gật đầu và mỉm cười với nhóm bảo vệ.

Lúc này, những người đang vây xung quanh vội vàng chen nhau chào hỏi Nhạc Thiên Hùng, muốn mượn cơ hội này dốc sức liều mạng giới thiệu bản thân.

"Chủ tịch Nhạc, tôi là Lý Hải ở quận Tây, Sở Châu đây!"

"Chủ tịch Nhạc, tôi là Mã Tam Pháo của tập đoàn Lam Tường!"

"Ông Nhạc, nếu tiện chúng ta cùng nhau dùng bữa nhé!"

...

Nhạc Thiên Hùng chỉ xua tay đáp lại những lời nhiệt tình của bọn họ, ông cười nhạt, rồi chắp tay đi vào nhà hàng.

Hôm nay ông đến để ăn cơm với con trai mình, đừng nói những người này, cho dù là lãnh đạo lớn nhất của Sở Châu đến ông cũng không tiếp.

Nhạc Huy và Đoàn Thiên Hành, hai người một trái một phải đỡ Lâm Phương Như, đi theo đằng sau Nhạc Thiên Hùng.

"Khí chất quá, khí chất quá!"

"Không hổ là nhà họ Nhạc, đến nơi nhỏ bé này của chúng ta cứ như hoàng đế đi tuần ấy!"

"Hóa ra ông chủ Đoàn, Đoàn Thiên Hành thật sự có quan hệ với nhà họ Nhạc, ôi trời ạ, tập đoàn Huy Hành này, thật sự là chi nhánh của nhà họ Nhạc!"

Mọi người bàn tán sôi nổi, vừa nãy Lý Hạo Dương đã nhìn thấy cậu chủ nhà họ Nhạc. Trong lòng hắn không khỏi ngưỡng mộ, ở Sở Châu, Lý Hạo Dương vốn là một người tuổi trẻ tài cao đẹp trai phong độ. Nhưng khi so sánh với cậu chủ nhà họ Nhạc, quả thực hắn chẳng là cái thá gì.

Người ta cho dù cả đời chẳng làm gì, mỗi ngày chỉ việc tiêu tiền không thôi cũng mệt gần chết rồi.

"Là người với người, sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ, mẹ kiếp”.

Lý Hạo Dương thở dài nặng nề.

Còn Liễu Nhược Hà sững sờ ngây ngẩn, không thể tin nổi nhìn theo bóng lưng của cậu chủ nhà họ Nhạc. Vừa nãy lúc Nhạc Huy xuống xe, cô đã như người mất hồn, cô không nhìn thấy khuôn mặt của anh. Bây giờ cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng của cậu chủ nhà họ Nhạc, đột nhiên cô lại cảm thấy dáng người của cậu chủ nhà họ Nhạc lại rất giống Nhạc Huy, chồng cũ của cô.

"Không phải chứ…”

Liễu Nhược Hà nổi da gà, trong đầu nảy ra một ý nghĩ:

Nhạc Huy cũng họ Nhạc, hơn nữa dáng người lại còn giống hệt cậu chủ nhà họ Nhạc, có khi nào...

"Không thể nào, không thể nào, quá nực cười, chồng cũ của mình lại là cậu củ nhà họ Nhạc sao?"

Liễu Nhược Hà không khỏi cảm thấy chuyện này thật nực cười.

Nếu Nhạc Huy là cậu chủ nhà họ Nhạc, thì hai năm qua vì sao lại phải nhẫn nhịn như thế ở nhà họ Liễu? Thích bị ngược đãi sao?

Nếu Nhạc Huy là cậu chủ nhà họ Nhạc, thì bây giờ Liễu Nhược Hà đã làm dâu nhà họ Nhạc, nhàn nhã sống ở thủ đô rồi.

Nghĩ thế, Liễu Nhược Hà càng thêm tự ti, bây giờ cô đã tự ti đến mức bắt đầu tưởng tượng linh tinh, còn tưởng tượng Nhạc Huy là cậu chủ nhà họ Nhạc.

"Cổ tích lúc nào cũng đẹp, nhưng mình chỉ một con vịt xấu xí mà thôi, lại còn mơ tưởng làm công chúa...”

Liễu Nhược Hà tự chế nhạo mình.

"Nhược Hà, chúng ta... đổi một nhà hàng khác đi, hôm nay thật sự rất xin lỗi em”, Lý Hạo Dương ngại ngùng nói với Liễu Nhược Hà: "Nếu là người khác, chắc chắn anh sẽ không nhường, nhưng lại là ông Nhạc đích thân tới, anh thật sự không thể làm gì khác...”

Liễu Nhược Hà cũng chẳng còn tâm trạng nào mà ăn uống, cô lắc đầu, khuôn mặt vô cảm nói:

"Không cần đâu, tôi đã ăn no rồi”.

"Làm phiền anh đưa tôi về nhà”.

Lý Hạo Dương buồn chán khi nghe vậy, bữa tối lãng mạn dưới nến cứ như vậy bị phá hỏng mất.

Lần sau muốn hẹn Liễu Nhược Hà cũng không biết phải đợi đến lúc nào.

"Vậy được”.

Lý Hạo Dương thở dài, chỉ có thể đưa Liễu Nhược Hà về, bởi vì Liễu Nhược Hà đã không còn hứng thú.

...

Lúc này trên tầng ba của nhà hàng Vân Đỉnh, Lưu Phi đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi.

Mấy người Nhạc Thiên Hùng đã bắt đầu thưởng thức món ngon, vừa ăn Nhạc Thiên Hùng vừa tán thưởng.

"Ông chủ của nhà hàng này cũng thật có lòng, mấy món miền bắc này đều rất chuẩn vị, nói thật, dù là ở thủ đô cũng đều rất ít khi ăn được món bắc đúng vị thế này”.

Nhạc Thiên Hùng cười vui vẻ, vỗ vỗ mu bàn tay Lâm Phương Như, hỏi:

"Phương Như, bà thấy thế nào?"

Lâm Phương Như cười nói:

"Chỗ con trai chọn đương nhiên là ngon rồi".

"Thằng bé biết ông thích ăn món bắc, cho nên cố ý chọn chỗ này đấy, con trai rất hiếu thuận với anh đấy”.

Nhạc Thiên Hùng là người có vị trí cao trong giới kinh doanh của cả nước Hoa, lúc này lại hơi ngại ngùng.

Mặc dù ông là chủ của nhà họ Nhạc khiến mọi người phải tôn kính và e ngại, nhưng cũng là bố của Nhạc Huy. Ở nước Hoa, quan hệ giữa bố con từ trước đến nay vẫn rất tế nhị, họ không thường xuyên biểu đạt tình cảm bằng lời hay thể hiện quá rõ.

"Hì hì, con đi vệ sinh một lát...”

Nhạc Huy cũng ngượng ngùng, lấy cớ đi vệ sinh.

Anh vừa đi, Nhạc Thiên Hùng đột nhiên đặt đũa xuống, nhìn Đoàn Thiên Hành và hỏi:

"Thiên Hành, nói chú nghe, sao giờ này Liễu Nhược Hà - vợ Nhạc Huy còn chưa tới?"

"Lần đầu tiên bố mẹ chồng đến, con bé còn muốn tránh không gặp à?"

"Liễu Nhược Hà này cũng cao giá quá nhỉ”.

Đoàn Thiên Hành ngẩn người, hơi căng thẳng, cười gượng nói:

"Chù à, anh Huy chưa nói gì với hai người sao, nhà họ Liễu đã dọn nhà về quê rồi, nên chị dâu cũng phải đi theo. Lần này hai nhà không gặp được nhau, cháu cũng thấy thật là đáng tiếc”.

Nói xong, anh ta còn giả vờ thở dài một hơi.

Nghe thế, ngay cả Lâm Phương Như cũng buông đũa xuống, hai người cười như không cười nhìn Đoàn Thiên Hành, khiến anh ta nổi hết da gà, càng chột dạ hơn.

"Thiên Hành, lúc cháu nói dối, đừng có run chân”.

"Nếu không thì cháu nói dối hay không cũng như nhau thôi, cháu nghĩ chú sẽ tin cháu à?"

Nhạc Thiên Hùng cười nhạt nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.