Buổi tối, Tiêu Vân Long và chủ tịch của tập đoàn Phong Hoa đã cùng nhau bàn bạc xong chuyện vận chuyển năm mươi triệu, bây giờ đang trên đường về nhà.
Về đến trước cổng, Tiêu Vân Long đưa cho Kỳ Phi một chiếc cà vạt mới mua và mỉm cười nói:
“Tiểu Kỳ, sao cậu mặc vest mà không thắt cà vạt, dù sao cũng phải chú ý đến hình tượng một chút”.
“Trong xã hội thượng lưu, phải chú ý đến thể diện. Đây là tôi bảo đội trưởng Châu đi mua cho cậu, ngày mai đeo nó đi”.
Kỳ Phi đang theo sát bên cạnh bảo vệ sự an toàn cho ông ta. Ngay cả chỗ ở cũng cạnh bên, gần đây Kỳ Phi đã chuyển đến ở nhà họ Tiêu. Để khi gặp phải sự cố bất ngờ, anh ta có thể kịp thời xuất hiện giải quyết nguy hiểm cho Tiêu Vân Long.
Có thể nhìn ra được một điều chắc chắn là Tiêu Vân Long rất sợ chết.
Kỳ Phi nghe thấy vậy, liền nhận lấy nó, sau đó mỉm cười nói:
"Ông chủ, nếu tôi đeo chiếc cà vạt này, nhỡ khi gặp phải cao thủ, thì hắn có thể nhờ vào cái cà vạt này để thắt cổ tôi”.
“Tôi không thể đeo cái này, cảm ơn lòng tốt của ông”.
Nói xong anh ta lại trả lại cho ông ta.
Tiêu Vân Long sững sờ một lúc, sau đó cười ha ha và nói:
“Xin lỗi, tôi là người ngoài ngành, không hiểu những thứ này của các cậu. Nếu đã như vậy, tốt nhất là không nên đưa chiếc cà vạt này cho cậu”.
“Cậu là vũ khí lớn nhất của tôi, cậu không thể xảy ra chuyện gì được”.
Nói xong ông ta lại cầm lấy cà vạt.
Hai người chuẩn bị xuống xe, đột nhiên có tiếng súng vang lên giữa con phố vắng lặng.
Một viên đạn được bắn ra từ nơi nào đó, bắn người vệ sĩ đang lái xe chết ngay tại chỗ. Sự việc diễn ra quá đột ngột, Tiêu Vân Long khiếp sợ đến mức tái mặt.
Sắc mặt Kỳ Phi cũng thay đổi ngay lập tức, vội vàng đè đầu của Tiêu Vân Long xuống, hai người nhanh chóng trốn ra phía sau ghế.
“Chuyện gì vậy?”, Tiêu Vân Long kinh hãi kêu lên.
“Là một tay bắn tỉa”, Kỳ Phi nghiêm túc nói.
Tiêu Vân Long bỗng run lên cầm cập khi nghe thấy vậy, đã lâu rồi ông ta chưa thấy tay bắn tỉa đó xuất hiện, không ngờ hôm nay lại chủ động ra tay ám sát ông ta.
Lúc này, đội trưởng Châu và những người khác ngồi ở hai chiếc xe phía sau cũng nhanh chóng mở cửa và lăn ra bên ngoài, vội vàng tìm chỗ ẩn nấp.
Sắc mặt của đội trưởng Châu thay đổi dữ dội, hắn hét lớn:
“Kỳ Phi, ông chủ không sao chứ?"
Kỳ Phi nói: “Ông chủ không sao, tài xế bị giết rồi! Mọi người cẩn thận chút!”
Vừa dứt lời, lại có thêm một phát súng nữa, mặc dù đội trưởng Châu và những người khác đã tìm chỗ trốn nhưng vẫn có người bị bắn.
“Bằng!”
Một người vừa ngã xuống, sau đó lại là một phát súng khác vang lên, chỉ trong vòng chưa đầy nửa phút đã có ba người chết.
Hơi thở chết chóc tràn ngập trước cổng nhà họ Tiêu, khiến tất cả mọi người đều căng thẳng và sợ hãi đến tột cùng.
Tiêu Vân Long nằm sấp trên xe, không dám nhúc nhích, thậm chí ngay cả thở thôi cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ tay bắn tỉa kia phát hiện.
“Mẹ kiếp! Hắn ở đâu, nếu cứ tiếp tục như thế thì chúng ta chỉ có nước chết thôi!"
Đội trưởng Châu hoang mang và tức giận hét lớn.
Kỳ Phi khẽ ngẩng đầu, quan sát cái đầu rũ xuống của tài xế.
Tài xế bị bắn ngay vào điểm giữa hai đầu lông mày, theo góc độ bắn của viên đạn và khoảng ngắm bắn có hiệu quả của tay bắn tỉa, anh ta tính toán vài giây và trả lời:
“Tay bắn tỉa ở hướng mười một giờ của tài xế, có khoảng cách khoảng một nghìn đến một nghìn bốn trăm mét”.
"Vị trí cách chỗ này một nghìn mét có ba tòa cao ốc, tay bắn tỉa đó có lẽ là trên nóc của ba tòa cao ốc kia. Đội trưởng Châu, tôi phải bảo vệ ông chủ, anh cầm lấy súng đến đó truy tìm hắn đi, nhớ phải cẩn thận!”
Nói xong, Kỳ Phi lấy ra một khẩu súng ở thắt lưng, nhấn mở cửa sổ xe xuống và sau đó quăng khẩu súng ra ngoài.
Đội trưởng Châu nhìn thấy vậy, liền lăn ra khỏi vị trí ẩn nấp, nhanh chóng nhặt súng và điên cuồng chạy đi.
Hắn là đội trưởng đội vệ sĩ nhà họ Tiêu, tuy không mạnh mẽ như một sát thủ chuyên nghiệp, nhưng hắn cũng là một vệ sĩ chuyên nghiệp, có kinh nghiệm phòng thủ dày dặn. Hắn có thể tìm chướng ngại vật để tránh, vừa ẩn nấp vừa chạy về phía ba tòa cao ốc.
Trong khoảng thời gian này, tay súng bắn tỉa đã bắn thêm hai phát nữa, nhưng không trúng đội trưởng Châu.
“Tiểu Kỳ, bây giờ phải làm sao đây?”, Tiêu Vân Long hỏi với giọng điệu run rẩy.
“Ông chủ đừng sợ, đội trưởng Châu đã đi truy tìm tay súng bắn tỉa rồi, ở trong ba tòa cao ốc kia, đi và về nhiều nhất cũng chỉ mất mười phút”, Kỳ Phi nhíu mày nói: “Chúng ta cùng lắm cũng chỉ đợi mười phút mà thôi, tay bắn tỉa kia nhất định sẽ bỏ trốn nếu như nhìn thấy có người truy tìm hắn”.
Từng giây từng phút trôi qua, những giây tiếp theo không thấy tay súng bắn tỉa đó bắn về phía này nữa.
Nhưng mọi người đều không biết hắn đã rời đi hay chưa nên chỉ có thể tiếp tục ẩn nấp.
Đối với Tiêu Vân Long mà nói, mười phút này còn dài hơn cả mười giờ đồng hồ.
Mười phút trôi qua, Kỳ Phi nhảy về vị trí ghế lái và lái xe tông thẳng vào cổng nhà họ Tiêu, sau đó lái xe vào trong sân.
Anh ta mở cửa xe, kéo Tiêu Vân Long ở bên trong xe ra ngoài, vội vàng lao vào phòng khách.
“Ông chủ, nhà ông có tầng hầm không?”
Kỳ Phi vừa đóng cửa sổ, kéo rèm xuống, vừa hỏi.
“Có, có, có! Trong phòng làm việc của tôi!"
Tiêu Vân Long sợ tới mức sắc mặt không còn chút máu, vội vàng nói.
Kỳ Phi đưa ông ta vào phòng làm việc, sau đó lại đưa vợ của Tiêu Vân Long, Thôi Chí Minh và Tiêu Chính Hào vào bên trong, tất cả mọi người đều xuống tầng hầm.
“Ông chủ, ông hãy cầm lấy khẩu súng này, chỉ khi nào tôi quay lại gõ cửa thì mới được mở. Còn những người khác gõ cửa thì ông tuyệt đối đừng mở”.
Kỳ Phi đưa cho Tiêu Vân Long một khẩu súng và nói với ông ta.
Tiêu Chính Hào sợ hãi đến mức sắp khóc, hắn vội vàng hỏi:
“Anh muốn đi? Anh là vệ sĩ bên cạnh bố tôi, anh không ở lại bảo vệ chúng tôi mà muốn đi đâu?”
Kỳ Phi cau mày nói:
“Bây giờ đội trưởng Châu đang truy tìm cái tay súng bắn tỉa kia, vậy thì không có ai bảo vệ Diệp Huy đang ở trong bệnh viện”.
“Ông chủ, không phải ông muốn tên Diệp Huy kia chết sao, bây giờ tôi sẽ đi giết hắn. Lúc này là cơ hội tốt nhất để trừ khử hắn, chúng ta không thể bỏ qua được”.
Mặc dù Tiêu Vân Long rất muốn Nhạc Huy chết nhưng Kỳ Phi đi rồi thì ai sẽ bảo vệ sự an toàn cho cả nhà bọn họ.
“Tiểu Kỳ, cậu... cậu đừng đi nữa, chúng ta tìm cơ hội khác để giết Diệp Huy là được”, ông ta nói.
Kỳ Phi thở dài:
"Nhưng thứ hai tuần sau phải vận chuyển năm mươi triệu rồi, không phải ông chủ nói trước thời gian đó nhất định phải giết chết Diệp Huy sao? Cũng chỉ còn lại hai ngày, hơn nữa bây giờ tay súng bắn tỉa kia không ở bên cạnh hắn, tôi nắm chắc một trăm phần trăm có thể giết chết hắn”.
“Cửa của tầng hầm này khóa ở bên trong nên người bên ngoài sẽ không thể vào được. Chỉ cần mọi người không tùy tiện mở cửa thì sẽ không gặp nguy hiểm”.
Thôi Chí Minh luôn muốn giết chết Nhạc Huy, hắn vừa nghe thấy vậy liền lên tiếng khuyên nhủ:
“Cháu thấy Kỳ Phi nói đúng, bác, đây đúng là cơ hội tốt để trừ khử Diệp Huy!”
Tiêu Vân Long do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng đồng ý lời đề nghị của Kỳ Phi, ông ta gật đầu nói:
“Được rồi, vậy thì cậu đi nhanh về nhanh”.
Ông ta thận trọng hỏi Kỳ Phi:
“Nếu đội trưởng Châu trở lại, chúng tôi có nên mở cửa không?”
Kỳ Phi lắc đầu nói:
“Đừng mở cửa, ông có từng suy nghĩ lý do tại sao lâu như vậy rồi mà tay súng bắn tỉa kia không ra tay, lại nhất định phải ra tay vào tối nay chưa?”
Tiêu Vân Long nghe thấy vậy thì không khỏi sửng sốt, sắc mặt của ông ta lập tức thay đổi và nói:
“Hắn biết chúng ta muốn giết Diệp Huy nên mới giết chúng ta trước một bước?”
Kỳ Phi gật đầu, sắc mặt u ám nói:
“Đúng vậy, hôm nay ông vừa ra lệnh cho tôi giết Diệp Huy, vậy mà tay bắn tỉa kia đã biết tin tức này, ông không thấy kỳ lạ sao? Nếu không có người bên trong tiết lộ thông tin ra ngoài, thì tay súng bắn tỉa đó sao có thể ra tay giết ông vào tối nay, ông suy nghĩ cho kỹ, còn ai biết được chuyện này?”
Tiêu Vân Long nhíu chặt lông mày và lẩm bẩm:
"Chỉ có một số giám đốc cấp cao của công ty và đội trưởng Châu biết chuyện tôi vay năm mươi triệu từ tập đoàn Phong Hoa. Đội trưởng Châu phụ trách một vài việc của quá trình vận chuyển tiền, nhưng chuyện muốn giết Diệp Huy thì chỉ có tôi và cậu biết, tôi chỉ ra lệnh này với một mình cậu, ngay cả đội trưởng Châu cũng không biết”.
Nói xong, ông ta liếc nhìn Kỳ Phi với ánh mắt kỳ lạ.
Bỗng chốc, bầu không khí trong tầng hầm trở nên kỳ quái, Tiêu Chính Hào và Thôi Chí Minh cũng cảm thấy hết sức lạ kỳ nhìn Kỳ Phi.
Kỳ Phi lắc đầu, thở dài nói:
“Không phải ông nghi ngờ tôi đó chứ, ông đem chiếc cà vạt lúc nãy ông định đưa cho tôi ra đây, thử kiểm tra bên trong đó có thiết bị nghe lén không”.
Tiêu Vân Long vẫn luôn cầm chiếc cà vạt mà lúc nãy ông ta muốn tặng cho Kỳ Phi. Nghe thấy Kỳ Phi nói vậy, ông ta liền vội vàng lấy ra để kiểm tra, đúng như dự đoán bên trong một đầu của chiếc cà vạt có chứa một vật rất nhỏ, nhưng lại rất cứng.
Ông ta xé rách cái cà vạt, liền moi ra được một thiết bị nghe lén.
“Chuyện này…”
Đám người Tiêu Vân Long lập tức hoảng hốt và sợ hãi khi nhìn thấy thiết bị nghe lén này.
Kỳ Phi cười khẩy:
“Ông nói chiếc cà vạt này là do đội trưởng Châu đi mua. Ông chủ, ông nói xem tại sao bên trong lại có thiết bị nghe lén?”