Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 10: Gặp Đoàn Thiên Hành




Bên trong một căn biệt thự lớn nhất Sở Châu.

Đoàn Thiên Hành tự tay đưa chìa khóa cho Nhạc Huy và nói:

"Biệt thự này vừa mới sửa sang lại, bây giờ em giao lại chìa khóa cho anh”.

"Anh thật sự nỡ phung phí tiền như vậy sao, mười triệu tệ đấy, em hoàn toàn không nỡ bỏ tiền mua một cái biệt thự lớn như vậy, chỉ sửa sang lại thôi mà cũng đã tốn hết hai triệu rồi. Cậu chủ nhà họ Nhạc à, lúc đó rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?”

Căn biệt thự này được Nhạc Huy mua với giá cao vào cuối năm ngoái, là căn biệt thự rất nổi tiếng ở Sở Châu, được mệnh danh là biệt thự hàng đầu của Sở Châu, rất nhiều ông chủ cho dù có tiền cũng không thể mua được. Bởi vì Nhạc Huy có quen biết với người chủ ban đầu của căn biệt thự này, cũng được coi là chú của anh.

Mặc dù vậy nhưng Nhạc Huy cũng đã bỏ ra mười triệu để mua nó.

"Vốn dĩ tôi muốn sửa sang lại một lần nữa, chờ đến khi trang trí xong tôi sẽ dành cho Liễu Nhược Hà một điều bất ngờ. Nhưng không ngờ điều bất ngờ này còn chưa kịp nói cho cô ấy, thì chúng tôi đã ly hôn rồi”.

Nhạc Huy cầm lấy chìa khóa, miễn cưỡng nở nụ cười.

"Đành vậy thôi, tôi sẽ sống một mình, một ngôi nhà lớn như vậy, muốn ngủ chỗ nào thì ngủ chỗ đó, cũng không cần phải ngủ ở phòng sách nữa”.

Đoàn Thiên Hành nghe xong thì hơi do dự một lát, nói với Nhạc Huy:

“Thật ra tối nay Liễu Nhược Hà có hẹn em gặp mặt, vì chuyện của nhà họ Liễu”.

“Ban đầu em cũng không muốn đi, nhưng bởi vì cô ấy liên tục cầu xin, cho nên em đã đồng ý gặp”.

Nhạc Huy sững sờ, nghĩ đến cảnh Liễu Nhược Hà đi cầu xin người khác, anh không khỏi cảm thấy xót xa.

"Chắc chắn là do nhà họ Liễu ép buộc cô ấy, từ trước đến này vẫn là cậu liên hệ với cô ấy, cho nên người nhà họ Liễu chắc chắn đều đặt hy vọng lên người cô ấy”, Nhạc Huy nhíu mày nói.

Đoàn Thiên Hành thở dài:

"Nhưng em nhất định sẽ không hứa gì với cô ấy, người nhà họ Liễu không xứng đáng để cô ấy giúp đỡ".

"Đại ca, anh đừng mềm lòng, hai người đã không còn là vợ chồng nữa rồi, còn chưa kể đến chuyện anh chưa từng lên giường với cô ấy, em thật sự cảm thấy tiếc cho anh".

Nhạc Huy thở dài, thật ra anh rất muốn giúp Liễu Nhược Hà, nhưng anh lại không muốn tiếp tục giúp nhà họ Liễu nữa.

Hơn nữa bây giờ việc hợp tác với công ty riêng của Liễu Nhược Hà vẫn chưa bị chấm dứt, anh cũng đã làm hết sức mình rồi.

Nghĩ đến tất cả những chuyện mà người của nhà họ Liễu đối xử với anh, còn cả việc Liễu Nhược Hà đối xử với anh như thế nào, anh thực sự không tìm được một lý do nào để có thể giúp đỡ một người nào đó nhà họ Liễu, kể cả Liễu Nhược Hà.

“Đi đi, không hứa thì không hứa, thái độ của cậu cũng đừng quá hung dữ”.

"Bây giờ chắc cô ấy đang rất tuyệt vọng, tôi đoán là tất cả đám quỷ hút máu nhà họ Liễu đều đang thúc ép cô ấy, bố của cô ấy cũng là một kẻ yếu đuối dễ bị bắt nạt, còn mẹ của cô ấy là một con quỷ hút máu".

Nhạc Huy vỗ vai Đoàn thiên Hành, đau khổ nói.

Đoàn Thiên Hành khẽ lắc đầu thở dài:

"Anh đó, anh đừng quá mềm lòng”.

"Yên tâm đi, em sẽ không làm khó cô ấy quá đâu”.

Nói xong Đoàn Thiên Hành rời khỏi biệt thự.

Nhạc Huy ngồi một mình trên ghế sofa, nhìn căn biệt thự rộng lớn, phong cách trang trí của căn biệt thự này rất ấm áp. Trước đó, trong lòng anh tràn đầy khao khát đối với nơi này.

Bởi vì trong tưởng tượng của anh, đây là nhà của anh và Liễu Nhược Hà.

Nhưng bây giờ, anh chỉ có một mình, nhà cửa đã sửa sang đẹp đẽ, nhưng gia đình này đã không còn...

...

Liễu Nhược Hà chạy đến cầu khóc cả buổi chiều, cô là một cô gái, bị cả gia đình ép làm chuyện này. Chuyện này đã không còn là xúc phạm nữa, mà đây chính là chà đạp lên nhân phẩm và nhân cách của cô.

Cô đột nhiên rất nhớ Nhạc Huy, tuy rằng Nhạc Huy không có năng lực gì, hơn nữa còn nhu nhược không làm được chuyện gì hết, nhưng ít nhất Nhạc Huy sẽ bảo vệ cô, yêu thương cô, sao có thể để cô đi làm những chuyện như vậy.

Bây giờ Liễu Nhược Hà mới nhớ tới những gì trước đây Nhạc Huy đã làm cho cô, cô còn nhớ có một lần vào đêm đông lạnh buốt cô lại thèm ăn thịt nướng, Nhạc Huy đã chạy mấy cây số để mua cho cô, lúc đó nhiệt độ đã xuống tận âm mấy độ. Nhạc Huy rất nghe lời và chiều chuộng cô, nhưng anh lại bị người ở nhà họ Liễu đối xử tệ bạc.

“Sao mình lại nhớ anh ấy chứ, anh ấy đã đi rồi, là chính anh ấy muốn ly hôn”.

“Đồ ngu ngốc này, nhớ anh ấy làm gì chứ”.

Liễu Nhược Hà lau nước mắt và cổ vũ bản thân:

"Mình nhất định có thể thuyết phục được Đoàn Thiên Hành, mình là một người phụ nữ, sao có thể dùng cơ thể để giao dịch được chứ”.

“Liễu Nhược Hà, mày nhất định làm được!"

Cô đứng trên cầu, lấy từ trong túi ra một chiếc gương và trang điểm lại, sau đó vẫy một chiếc taxi và đi đến Túy Tiên Lâu.

Hai ngày nay, Liễu Nhược Hà đã cảm thấy quá mệt mỏi.

Nhưng lúc này đến gặp Đoàn Thiên Hành, cô vẫn phải cố gắng nở nụ cười, nỗ lực hết mình để gia tộc của cô có cơ hội có được chỗ đứng ở thành phố Sở Châu dựa vào Đoàn Thiên Hành.

"Cô Liễu Nhược Hà, tôi nghĩ cấp dưới của tôi, và tôi đã nói với cô rất rõ ràng rằng tập đoàn Huy Hành của chúng tôi không có nghĩa vụ phải nuôi các người”.

Đoàn Thiên Hành ngồi nghiêm chỉnh ở bàn ăn, lạnh lùng nói:

“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhà họ Liễu của cô lại không có ý chí vươn lên như vậy, hay có thể nói rằng tất cả mọi người của cả một gia tộc đều không có ý chí vươn lên”.

"Đương nhiên, tôi rất công nhận năng lực của cô Liễu, hơn nữa tôi cũng biết trong nhà họ Liễu thì cô là người cố gắng nhất”.

"Nhưng một mình cô chăm chỉ làm việc thôi thì chưa đủ, tập đoàn Huy Hành của tôi đã hỗ trợ các người hai năm rồi, đến bây giờ dựa vào cái gì mà tôi phải tiếp tục hỗ trợ các người?”

Liễu Nhược Hà ngoan ngoãn nghe anh ta nói, chờ đến khi Đoàn Thiên Hành nói xong thì cô mới dám đáp lời:

"Chủ tịch Đoàn, thật sự rất xin lỗi, tôi thay mặt toàn bộ người của nhà họ Liễu xin lỗi anh”.

"Chúng tôi biết mình đã sai, hy vọng anh có thể cho chúng tôi một cơ hội khác. Anh biết đấy, nếu tập đoàn Huy Hành nhất quyết hủy bỏ mối quan hệ đối tác với chúng tôi thì chúng tôi thực sự chỉ còn con đường chết”.

Đoàn Thiên Hành nâng chén trà lên, bình tĩnh nhấp một ngụm, nét mặt rất lạnh lùng nói:

"Nhà họ Liễu của các người không đáng có được sự giúp đỡ của tôi”.

"Mọi chuyện đã nói xong, cô Liễu vẫn nên có chừng mực thì hơn. Dù sao thì... mối quan hệ hợp tác giữa công ty cô và tập đoàn Huy Hành vẫn chưa kết thúc, ít nhất bây giờ cô vẫn có thể dựa vào công ty đó mà tranh giành một chút địa vị ở nhà họ Liễu".

Lúc này Liễu Nhược Hà cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể cúi đầu thấp giọng nức nở.

Nhìn thấy cô như vậy, Đoàn Thiên Hành khẽ cau mày. Người phụ nữ này, đáng lẽ là có cuộc sống tốt nhất trên thế giới này, trở thành con dâu của nhà họ Nhạc, một trong bốn gia tộc lớn. Đây là điều mà rất nhiều phụ nữ dù muốn cũng không thể có được, nhưng lại bị Liễu Nhược Hà đẩy đi.

Không biết nên nói đáng tiếc cho cô hay là đáng đời cô nữa.

“Cô Liễu, tôi nhớ cô có một người chồng cũ, tên là Nhạc Huy phải không?”, Đoàn Thiên Hành đột nhiên hỏi.

Liễu Nhược Hà sửng sốt một hồi, lau nước mắt ngẩng đầu lên:

“Chủ tịch Đoàn, anh biết Nhạc Huy sao?”

Đoàn Thiên Hành lắc đầu, anh ta đã hứa với Nhạc Huy sẽ không tiết lộ thân phận của anh.

“Không quen biết, chỉ là tôi từng nghe người khác nhắc tới, nhà họ Liễu của các người có một người đến ở rể, hơn nữa còn đối xử rất tốt với tất cả mọi người, đặc biệt là cô”.

"Nhưng hình như tất cả mọi người trong nhà cô đều bắt nạt anh ấy, tôi muốn biết lý do tại sao lại như vậy?”

Đoàn Thiên Hành nhìn Liễu Nhược Hà, nghiêm túc hỏi.

“Không… không phải, nhà họ Liễu của chúng tôi đối xử rất tốt với anh ấy”.

"Chủ tịch Đoàn, đừng nghe những lời đồn đại bên ngoài. Nhạc Huy đến nhà họ Liễu ở rể, hơn nữa anh ấy không có việc làm, là nhà họ Liễu của chúng tôi nuôi anh ấy, chúng tôi đều hết lòng quan tâm đến anh ấy”.

Liễu Nhược Hà hơi chột dạ khi nói những lời này.

Thật ra cô biết rất rõ gia đình họ đối xử với Nhạc Huy như thế nào, bản thân cô cũng đối xử tệ với Nhạc Huy, huống chi là người khác.

“Nói dối!”

Đoàn Thiên Hành siết chặt tay, lạnh lùng nhìn Liễu Nhược Hà.

Cơ thể Liễu Nhược Hà run rẩy, khó hiểu nhìn Đoàn Thiên Hành, tại sao Đoàn Thiên Hành lại quan tâm đến một nhân vật nhỏ bé như Nhạc Huy?

“Chủ tịch Đoàn, những gì tôi nói đều là sự thật, hơn nữa… Nhạc Huy có liên quan gì đến những gì chúng ta đang nói sao?”, Liễu Nhược Hà cẩn thận hỏi.

Đoàn Thiên Hành lạnh lùng hừ một tiếng:

"Không liên quan gì, chỉ là tôi cảm thấy đáng tiếc cho anh ấy mà thôi, gặp phải đám người như các người đúng là xui xẻo của anh ấy”.

"Người nhà họ Liễu đối xử với anh ấy như vậy thì cũng không nói làm gì, nhưng ngay cả cô là vợ của anh ấy cũng đối xử với anh ấy như vậy, kiếp này cô hoàn toàn không biết bản thân mình đã bỏ lỡ người đàn ông tốt như thế nào đâu. Chẳng trách nhà họ Liễu của các người gặp phải chuyện như hôm nay, chuyện này cũng không có gì bất ngờ cả, xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, người nhà họ Liễu của các người tốt nhất nên tự suy ngẫm lại bản thân đi”.

Dứt lời, Đoàn Thiên Hành đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Tôi đi đây, các người tự xem đó mà làm đi”.

Lúc này, Liễu Nhược Hà đột nhiên đứng lên ngăn cản Đoàn Thiên Hành:

"Chủ tịch Đoàn, chờ một chút!"

Cơ thể Liễu Nhược Hà lại run lẩy bẩy, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa tức giận, nước mắt lưng tròng.

Nếu hôm nay cô không thuyết phục được Đoàn Thiên Hành thì cô nhất định sẽ bị chìm chết trong cơn lũ nước bọt của đám người nhà họ Liễu. Không những thế, dựa vào tính cách của người nhà họ Liễu, chắc chắn cô sẽ bị bọn họ coi như tội đồ của nhà họ Liễu.

"Làm sao đây, lẽ nào tôi thật sự phải bán thân sao…”

"Sao tôi có thể làm như vậy được..."

Liễu Nhược Hà lo lắng đến mức khóc nức nở.

Thấy Liễu Nhược Hà có gì đó không ổn, Đoàn Thiên Hành cau mày hỏi cô:

“Cô sao vậy?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.