Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Nhạc Huy Full

Chương 397: Chap-442




Chương 442

Chương 442: Lai lịch của cậu ta lợi hại vậy sao

“Nhạc Huy là con rể nhà họ Vương ở Giang Châu, chỗ dựa khá vững đấy. Lãnh đạo cao nhất của tỉnh Giang Kiên - Ngụy Trường Canh có quan hệ chú cháu với cậu ta”.

Ông Tần nhìn mấy người đang ngồi ở đó, cười ẩn ý nói.

Nghe ông ta nói vậy, các ông lớn trố mắt nhìn nhau, hiển nhiên là hiểu rõ ý của ông Tần.

Nhà họ Vương ở Giang Châu là gia tộc nào?

Ngụy Trường Canh là ai?

Giang Châu thuộc tỉnh Giang Kiên, thảo nào mấy ông lớn này không biết. Nói cho cùng tầng lớp của họ vẫn thấp hơn những người thuộc tầng lớp thượng lưu kia. Họ chỉ biết những người nổi tiếng và gia tộc lớn ở chỗ của mình thôi, thực sự không biết gì bên tỉnh Giang Kiên.

“Nhà họ Vương ở Giang Châu? Gia tộc lớn một trăm năm đó sao? Nghe nói ở Giang Châu, gia tộc đó nổi tiếng không kém nhà họ Lâm!”

Long Vũ nhíu mày, ngạc nhiên nói.

Ông ta biết nhà họ Vương ở Giang Châu.

“Đúng vậy, tổ tiên của nhà họ Vương ở Giang Châu là gia tộc thêu dệt quần áo cho Hoàng đế thời nhà Thanh. Ở thời đại đó cũng được xem là quý tộc, nhà họ Vương vẫn nổi danh ở tỉnh Giang Kiên cho đến bây giờ”.

Ông Tần gật đầu nói.

“Nhạc Huy… lại là con rể nhà họ Vương à? Ông Long, tin này có chính xác không?”

Long Vũ hơi kích động, nếu đúng là vậy, ông ta vẫn không dám động vào Nhạc Huy.

Mặc dù ông ta là nhân vật lớn ở Giang Bắc nhưng nhà họ Vương cũng là gia tộc lớn ở tỉnh Giang Kiên. Nếu ông ta động vào người của nhà họ Vương, nhà họ Vương có thể bỏ qua cho ông ta dễ dàng sao?

“Ông Tần, Ngụy Trường Canh mà ông nói là ai, lẽ nào lai lịch của người này rất lớn sao?”

Lúc này, Kiều Lão Tứ cũng thắc mắc.

Thấy vậy, ông Tần không khỏi bật cười nói:

“Tôi không tin, không có ai trong số các cậu không biết đến Ngụy Trường Canh”.

Có lẽ là vì muốn thể hiện trước mặt ông Tần, Lôi Thiên Tuyệt nói:

“Lão Tứ, ông biết vị lãnh đạo cao nhất Giang Bắc của chúng ta là ai chứ?”

Nói rồi ông ta chỉ lên trời.

Vừa dứt lời, mọi người lập tức kinh ngạc.

“Tôi biết, ai mà chẳng biết vị lãnh đạo cao nhất ở tỉnh Giang Bắc là ai”.

“Lẽ nào…”

Kiều Lão Tứ phản ứng lại ngay lập tức, không khỏi nuốt nước bọt:

“Ngụy Trường Canh và vị lãnh đạo của tỉnh Giang Bắc chúng ta có chức vụ giống nhau…”

Mọi người đều ngạc nhiên đến sững sờ.

Thế mà Nhạc Huy lại có quan hệ chú cháu với Ngụy Trường Canh, quả thật đã vượt qua trí tưởng tượng của họ.

“Tôi nghe được những tin này từ tổ chức Sói, tôi cũng có chút quen biết với Khương Nha Tử của tổ chức Sói. Tin tức của ông ta sẽ không sai đâu”.

Ông Tần vẫn bày tỏ bộ dạng hiền từ, mỉm cười dịu dàng nói.

Lúc này, mọi người đều trở nên yên lặng.

“Nếu là như vậy…”

Một lúc lâu sau, Long Vũ mới run giọng nói:

“Chẳng phải chúng ta không còn cách nào đối phó với Nhạc Huy sao? Dù chúng ta dám chống đối với nhà họ Vương, nhưng còn… Ngụy Trường Canh, chúng ta nào dám đắc tội với loại người đó, như vậy chẳng phải chống đối với đất nước sao?”

Lúc này đừng nói là đám người Lôi Thiên Tuyệt, ngay cả Long Vũ cũng hơi e ngại.

Không phải ông ta sợ Nhạc Huy mà là sợ lai lịch của Nhạc Huy.

Ông ta không không ngờ lai lịch của Nhạc Huy lại lớn như vậy, trừ khi là nhân vật lớn ở thủ đô, nếu không chẳng ai dám động vào Nhạc Huy.

“Không đúng, ông Tần, nếu lai lịch của Nhạc Huy lớn như vậy, chắc hẳn cậu ta không thiếu tiền chứ nhỉ? Cũng xem như con cháu nhà giàu. Sao cậu ta lại đến Giang Bắc, liều với mạng sống như vậy?”

Kiều Lão Tứ là người có tính tình nóng nảy, thẳng thắn nhất, có gì nói đó.

Nhưng ông ta lại nói đúng vào trọng điểm.

“Còn nữa, cậu ta xuất thân từ gia tộc nào? Lai lịch sẽ không lớn hơn chứ?”

Nghe vậy, ông Tần khẽ cười, tán thưởng nhìn Kiều Lão Tứ:

“Lão Tứ, cậu không phải kẻ ngốc, ai cũng bảo cậu là tên ngốc, tôi thấy không phải vậy”.

Thấy ông Tần khen mình, Kiều Lão Tứ ngượng ngùng gãi đầu, thầm cảm thấy vui vẻ.

“Điều này cũng là điều tôi muốn nói, cậu ta không phải là người các cậu không thể đối phó”.

Ông Tần gật đầu, nói tiếp:

“Liên quan đến gia thế của cậu ta, tôi chỉ biết bố cậu ta có quan hệ tốt với Ngụy Trường Canh. Nghe Khương Nha Tử nói, bố mẹ Nhạc Huy đã mất sớm, từ việc cậu ta cưới một cô gái không phải là xinh đẹp nhất trong nhà họ Vương cũng có thể nhất bây giờ Nhạc Huy đã không phải là con cháu nhà giàu gì đó nữa”.

“Bây giờ cậu ta chỉ là một cậu chủ ngang ngược mà thôi, còn có thể đối phó với cậu ta hay không, có đắc tội với Ngụy Trường Canh hay không. Tôi còn nhận được một tin tức, hai tháng trước cậu ta gây chuyện ở thành phố Thiên Hải, đắc tội với ba gia tộc lớn ở thành phố Thiên Hải”.

Ông ta vừa dứt lời, mọi người đều sững sờ.

“Cậu ta đắc tội với ba gia tộc lớn ở thành phố Thiên Hải à?”

Long Vũ kích động suýt mất kiểm soát.

“Có phải người này bị bệnh thần kinh không hay là cậu ta thấy mình có chín cái mạng? Sao ai cậu ta cũng dám đắc tội thế?”

Ông ta suýt đứng bật dậy từ ghế đá.

“Thành phố Thiên Hải là thành phố hạng một, kinh tế phát triển hơn thành phố Đông An. Ba gia tộc lớn ở thành phố Thiên Hải là ba ông trùm lớn, vậy mà cậu ta cũng dám đắc tội à?”

Lôi Thiên Tuyệt cũng hơi mất kiểm soát.

Dù là Long Vũ hay Kiều Lão Tứ đều cảm thấy mình thấp hơn Nhạc Huy một bậc.

Nếu là họ, họ cũng không dám đắc tội với người của ba gia tộc lớn ở thành phố Thiên Hải.

Đừng nói là ba, ngay cả một gia tộc cũng không dám đắc tội.

“Ha ha, không thể không nói, Nhạc Huy giống tôi năm đó, không sợ trời không sợ đất. Quan trọng nhất là thanh niên này có tính quyết đoán”.

Ông Tần cười nói, gương mặt hiện lên vẻ tán thưởng Nhạc Huy.

Thấy vậy, Long Vũ bỗng cảm thấy hơi gượng hỏi:

“Ông Tần, chẳng lẽ ông… muốn chiêu hàng tên đó sao?”

Ông Tần lắc đầu:

“Tôi đã rút lui khỏi giang hồ nhiều năm rồi, tôi chiêu hàng cậu ta đến làm gì, chỉ sợ Tần Lãnh ghen”.

Nói xong, ông ta bật cười.

Tần Lãnh là vị sát thần Ngọc Diện đó, người anh em luôn đi theo bảo vệ ông ta. Trước kia Tần Lãnh không phải họ Tần, sau đó mới đổi họ theo ông Tần. Có thể thấy vị sát thần này rất trung thành với ông Tần.

“Sở dĩ tôi nói với các cậu mấy điều này là vì sợ các cậu đắc tội với Ngụy Trường Canh, cách tốt nhất là mượn dao giết người”.

“Nhạc Huy ở Giang Bắc chúng ta, các cậu giết cậu ta, ai mà biết cậu ta do ai giết, có thể là người của ba gia tộc lớn đến giết cậu ta để trả thù?”

Ông Tần lắc đầu, cười ẩn ý nhìn mọi người.

Mọi người sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại, vui mừng nhìn ông Tần.

“Ông Tần, đúng là ý kiến hay, sao chúng tôi không nghĩ ra nhỉ!”

Long Vũ lại kích động:

“Nếu Nhạc Huy đã chạy đến Giang Bắc nương náu, chắc chắn là đã đắc tội rất lớn với ba gia tộc kia, người của ba gia tộc lớn nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu ta. Sở dĩ chậm chạp không ra tay rất có thể là không biết cậu ta đến Giang Bắc”.

“Chúng ta diệt gọn cậu ta, sau đó đổ tội cho ba gia tộc lớn. Nếu nhà họ Vương và Ngụy Trường Canh muốn báo thù, chắc chắn không tìm đến chúng ta”.

“Ha ha ha, ông Tần, lúc nào chúng ta ra tay đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.