Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Nhạc Huy Full

Chương 396-398




Chương 396: Kế hoạch trừ khử Ngô Thiên Long

“Cậu Nhạc, Vu Tiểu Lệ - vợ của Ngô Thiên Long đến rồi, để cô ta vào sao?”

Mọi người đã đợi khá lâu trong văn phòng, cuối cùng Chu Tứ Hải cũng bước vào nói.

“Để cô ta vào”, Nhạc Huy nhếch môi đáp.

Chẳng mấy chốc, Vu Tiểu Lệ được dẫn vào trong.

Vừa bước vào cửa, ánh mắt Vu Tiểu Lệ nhìn về phía Ngô Chí Huân, sau đó cô ta vội chạy đến khi thấy Ngô Chí Huân ngồi trên xe lăn.

“Chí Huân, anh không sao chứ?”

Cô ta hơi kích động, đang định ôm lấy Ngô Chí Huân thì bỗng nhìn thấy mấy cậu chủ khác của Thánh Hoàng, cả người cứng ngắc đứng đó.

“Chí Huân, cậu gọi tôi đến giúp chuyện gì vậy?”

“Sao… mấy người Ngô Thắng cũng ở đây?”

Vu Tiểu Lệ hơi ngượng, thấp giọng hỏi.

Cô ta không dám anh anh em em với Ngô Chí Huân ở trước mặt nhiều người như vậy.

Ngô Chí Huân im lặng không nói gì,

Vu Tiểu Lệ nhìn sang bên cạnh thì thấy Nhạc Huy ngồi ở đó nên không khỏi rùng mình.

Đó là người đàn ông đêm hôm trước đã quay lén cô ta và Ngô Chí Huân trong phòng, sao người này cũng ở đây.

“Chí Huân, rốt cuộc… đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Vu Tiểu Lệ trở nên sợ hãi.

“Hôm nay gọi em đến đây quả thật có một chuyện muốn em giúp đỡ. Em hãy nói rõ ràng với anh Nhạc về hướng đi sắp tới của Ngô Thiên Long”.

Ngô Chí Huân trầm giọng nói.

“Cái gì…”

Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Vu Tiểu Lệ thay đổi. Ngô Thiên Long là thủ lĩnh của Thánh Hoàng, nhất cử nhất động của ông ta đều là bí mật tuyệt đối, sao lại có thể tùy tiện nói với người ngoài chứ?

Thấy Vu Tiểu Lệ còn đang do dự, Ngô Chí Huân không còn kiên nhẫn:

“Nghe lời anh, bảo em nói thì cứ nói là được, em đừng nhọc lòng mấy chuyện khác”.

Vu Tiểu Lệ nhíu mày, vẫn do dự: “Chuyện này… không ổn lắm. Hướng đi của bố cậu đều là bí mật, không thể tùy tiện tiết lộ với người ngoài, ngộ nhỡ để người của bang hội khác biết sẽ không có lợi cho bố cậu”.

“Nhưng bây giờ anh muốn ông ta chết! Em có hiểu không?”

Ngô Chí Huân đập mạnh vào xe lăn, ánh mắt bỗng trở nên hung dữ gào thét lên:

“Chỉ cần ông ta chết thì chân của anh mới được cứu. Lẽ nào em muốn thấy anh ngồi trên xe lăn cả đời sao?”

“Bây giờ em nói hướng đi của ông già đó cho anh Nhạc, như vậy anh ta mới có thể chữa cho chân của anh! Chẳng phải em muốn ở bên anh đến hết đời sao? Ngô Thiên Long không chết thì sao em có thể ở bên anh được?”

Hắn vừa dứt lời, Vu Tiểu Lệ sững sờ đến há hốc mồm. Sao Ngô Chí Huân có thể nói ra quan hệ của hai người trước mặt nhiều người như thế, chẳng phải muốn chết sao?

“Em đừng do dự nữa, họ đã biết hết chuyện của chúng ta rồi. Nếu chuyện này mà truyền đến tai Ngô Thiên Long thì anh và em đều phải chết. Bây giờ họ cũng muốn Ngô Thiên Long phải chết, em chỉ cần nói hết những tin tức quan trọng mà em biết để giúp bọn anh diệt trừ Ngô Thiên Long, đợi sau khi ông ta chết, chúng ta có thể ở bên nhau, cao chạy xa bay!”

Ngô Chí Huân nắm chặt vai Vu Tiểu Lệ, kích động nói.

“Chúng ta… thật sự có thể cao chạy xa bay sao?”

Vu Tiểu Lệ vừa mong đợi vừa hoảng sợ hỏi.

“Đương nhiên, em vẫn không tin anh à? Có khi nào anh gạt em chưa?”

Thấy bộ dạng anh anh em em của hai người, Ngô Thắng và Ngô Tịnh Vũ bỗng cảm thấy buồn nôn, thầm mắng đôi gian phu dâm phụ này.

“Được! Vậy em nói…”

Vu Tiểu Lệ không kiềm lòng được trước lời nói mật ngọt của Ngô Chí Huân, lập tức quay lưng bán đứng Ngô Thiên Long.

Sau đó, Vu Tiểu Lệ nói toàn bộ tin tức mà cô ta biết về Ngô Thiên Long cho mọi người nghe. Xem ra cô ta không có chút tình cảm nào với Ngô Thiên Long.

“Anh Nhạc, như vậy đủ rồi chứ, anh xem…”

Đợi Vu Tiểu Lệ nói hết mọi chuyện về Ngô Thiên Long, Ngô Chí Huân nhìn Nhạc Huy với ánh mắt đầy mong đợi.

Nhạc Huy khẽ gật đầu, nói thế nào thì Ngô Chí Huân cũng đã dùng hành động để thể hiện thành ý của hắn. Còn tin tức của Vu Tiểu Lệ quả thật cũng có thể khiến kế hoạch tiếp theo của Nhạc Huy càng suôn sẻ.

“Tốt lắm, anh đã chứng minh được giá trị của mình, cũng cho tôi thấy được thành ý”.

Nhạc Huy mỉm cười nói:

“Ngày mai tôi sẽ sắp xếp một cuộc phẫu thuật, đảm bảo chân anh sẽ bình phục”.

“Tôi mong mọi người có thể giữ vững hợp tác lâu dài chứ không phải hợp tác tạm thời”.

“Cảm… cảm ơn! Cảm ơn anh Nhạc!”, nghe Nhạc Huy nói thế, dù là Ngô Chí Huân hay Vu Tiểu Lệ cũng đều kích động đến rơi nước mắt.

Với một người bị tàn tật tạm thời mà nói, không có gì có thể khiến hắn vui mừng hơn là được bình phục.

Nhạc Huy xua tay, nói tiếp với mọi người:

“Các người bàn bạc đi, theo tin tức vừa rồi mà đưa ra giải pháp chắc chắn, hơn nữa phải nhanh chóng để đảm bảo có thể giết chết Ngô Thiên Long. Chuyện này không được kéo dài, để càng lâu càng bất lợi cho chúng ta”.

“Rõ! Thưa anh Nhạc!”

Mọi người đồng loạt đồng ý rồi từng người đi ra ngoài.

Tối hôm đó, Nhạc Huy gọi đám người Đoàn Thiên Hành và Kỳ Phi lại.

Ở đây không có Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ, chỉ có mấy người Kim Võ.

“Mọi người thấy có thể tin tưởng mấy anh em nhà họ Ngô không?”, Nhạc Huy lướt nhìn mọi người hỏi.

“Có thể tin tưởng, dù sao họ cũng rất nghe lời. Nhưng nói thế nào cũng không phải là người của mình, hơn nữa chúng ta ép họ bằng thủ đoạn cứng rắn, ai mà biết suy nghĩ thật lòng của họ như nào”.

Đoàn Thiên Hành nói.

Kim Võ cũng gật đầu nói:

“Muốn giết Ngô Thiên Long không phải là chuyện nhỏ, Ngô Thiên Long là thủ lĩnh của Thánh Hoàng. Với thế lực trong tay và lực lượng bảo vệ của ông ta, chúng ta không thể sử dụng cách trước đây để đối phó được. Phải dùng mưu kế, nếu ép bức dọa dẫm thì rất có thể người chết sẽ là chúng ta”.

“Hơn nữa, dù sao Ngô Thiên Long cũng là bố của mấy tên đó, ai biết họ có mềm lòng giữa chừng lén thông báo cho ông ta hay không. Nhất là tên Ngô Chí Huân đó, bụng dạ hắn khôn lường, không ai có thể đảm bảo sau khi được chữa trị chân rồi hắn có quay lại hợp lực với Ngô Thiên Long để tiêu diệt chúng ta và mấy anh em của hắn hay không”.

Kim Võ phân tích rất toàn diện.

Nghe vậy, Nhạc Huy gật đầu:

“Thế nên tôi nghĩ vẫn phải đưa ra thêm một kế hoạch phòng ngừa bất trắc trong kế hoạch giết Ngô Thiên Long. Kế hoạch này chỉ có chúng ta biết, không thể nói với mấy anh em nhà họ Ngô”.

“Về số lượng, bên chúng ta chỉ có mấy người. Chúng ta đều không biết Ngô Tịnh Vũ, Triệu Vỹ hay Ngô Thắng, cũng có thể là bọn Ngô Chí Huân có đột ngột đâm sau lưng chúng ta hay không. Nếu họ phản bội, vậy người của họ không thể xem là người của chúng ta nữa, thậm chí sẽ trở thành kẻ thù của chúng ta”.

Nghe vậy, mọi người đều nhìn Nhạc Huy.

“Nhạc Huy, có phải anh đã có kế hoạch rồi không?”, Kỳ Phi hỏi.

Nhạc Huy nhếch môi, nở nụ cười vô cùng tự tin:

“Đại khái đã có rồi nhưng kế hoạch này phải được xây dựng trên kế hoạch của mấy anh em nhà họ Ngô”.

“Sở dĩ tôi muốn họ vạch ra kế hoạch cũng là muốn xem thử trong mấy người này có những ai giả vờ nghe lời tôi. Nếu có, kế hoạch của tôi không chỉ nhắm vào Ngô Thiên Long mà còn để họ lộ sơ hở rồi trừ khử một lúc”.

Chương 397: Tô Tuyết Đại gọi điện đến

Sáng hôm sau, Nhạc Huy liên hệ với một bệnh viện ở thành phố Đông An để sắp xếp ca phẫu thuật cho Ngô Chí Huân, chỉ định Chu Tử Khiêm - bác sĩ giỏi nhất cả nước thực hiện ca phẫu thuật.

Có thể nói danh tiếng trong giới y khoa của Chu Tử Khiêm không thua kém gì Einstein của ngành Vật Lý. Không ai trong giới y học không biết đến cái tên Chu Tử Khiêm, Chu Tử Khiêm đích thân đến thành phố Đông An, viện trưởng bệnh viện ở đây cầu còn không được, dĩ nhiên không có ý kiến gì liền bảo người đi chuẩn bị phòng phẫu thuật cho Chu Tử Khiêm.

Ca phẫu thuật tiến hành rất thuận lợi, cái danh xưng bàn tay thần thánh của ông cụ Chu thực sự không phải là hư danh.

So với những người tay chân bị nổ trong thời kỳ chiến tranh thì thực hiện ca phẫu thuật cho chân của Ngô Chí Huân không hề khó khăn.

Khoảng hai tiếng sau, hắn được đẩy ra khỏi phòng mổ.

“Ông à, thế nào rồi ạ?”

Bên ngoài phòng mổ, Nhạc Huy dẫn theo đám người Ngô Tịnh Vũ đi đến hỏi.

“Ha ha, cậu yên tâm, chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ thôi, chân bị gãy đã được nối lại rồi. Cùng lắm là một tháng là có thể đi lại bình thường”.

Ông cụ mặc áo blouse trắng, tháo khẩu trang xuống và ung dung nói.

“Vất vả cho ông rồi”, Nhạc Huy nói.

Một tiếng sau, Ngô Chí Huân tỉnh lại.

Lúc này, đám người Ngô Thắng và Ngô Tịnh Vũ đều ở trong phòng bệnh, Vu Tiểu Lệ cũng ở đó.

“Chí Huân, anh tỉnh rồi à? Anh thấy thế nào?”

Vu Tiểu Lệ không quan tâm đến người khác đang có mặt ở đây, kích động chạy đến hỏi.

“Chân của tôi… chân của tôi đã được nối lại rồi sao?”

Câu đầu tiên sau khi tỉnh lại là quan tâm đến chân của mình.

“Vị chuyên gia đó nói chân của anh đã được nối lại rồi, nhiều nhất là một tháng là có thể đi lại bình thường”.

Vu Tiểu Lệ nắm chặt lấy tay hắn nói.

“Thật sao?”

Ngô Chí Huân vui mừng, hắn đã có thể cảm nhận được chân trái của mình đã dần khôi phục lại cảm giác.

“Anh cả, chúc mừng anh nhé”.

Ngô Tịnh Vũ bước đến nói:

“Chân của anh là do một vị chuyên gia được anh Nhạc đặc biệt mời đến từ thủ đô chữa trị. Anh đừng có mà lấy oán báo ân, nhất định phải nhớ kỹ lời hứa anh đã đồng ý với chúng tôi lúc trước”.

Vẻ mặt Ngô Chí Huân hơi phức tạp gật đầu, thật ra cái chân này của hắn là do Nhạc Huy bảo Chu Tứ Hải đánh gãy. Mặc dù cũng là do Nhạc Huy chữa cho hắn nhưng nếu Nhạc Huy không đánh gãy chân của hắn thì hắn có thể chịu đau đớn nhiều ngày như vậy sao?

“Yên tâm đi, tôi nói thì sẽ giữ lời. Nếu đã hứa thì nhất định sẽ làm được”.

Nhạc Huy vừa tiễn Chu Tử Khiêm xong, liền quay trở lại.

“Anh Nhạc!”

Mọi người vội cung kính chào.

Nhạc Huy gật đầu nhìn Ngô Chí Huân trên giường bệnh, bình thản cười:

“Thế nào rồi?”

Ngô Chí Huân nói:

“Cảm ơn anh Nhạc, chân của tôi đã có cảm giác rồi!”

“Bác sĩ nói nhiều nhất là một tháng tôi có thể đi lại bình thường là thật sao?”

Nhạc Huy cười nói:

“Nếu bác sĩ đã nói vậy thì là thật. Với người ta, cái chân của anh chẳng phải là việc gì lớn cả nên anh đừng lo lắng”.

Ngô Chí Huân gật đầu: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt”.

Nhạc Huy đi đến ngồi xuống, im lặng hai giây lại nói:

“Mặc dù chân của anh là do tôi bảo Chu Tứ Hải đánh gãy nhưng lúc trước anh đã hứa với tôi, hơn nữa chúng ta đã thống nhất rồi, lời hứa của anh vẫn có tác dụng chứ?”

Ngô Chí Huân cười nói:

“Tất nhiên, tôi đã vui vẻ nghe lời anh Nhạc rồi”.

“Nói thật, tôi vẫn luôn kiêu ngạo, không xem ai ra gì. Trong mắt tôi, đừng nói là người cùng lứa tuổi, ngay cả mấy ông già dưới trướng của bố tôi thì tôi cũng xem thường. Nhưng tôi rất kính ngưỡng anh, dù là mưu lược hay gan dạ sáng suốt, hay can đảm làm việc lớn, tôi cũng đã tâm phục khẩu phục”.

“Thế nên tôi nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình đến cùng. Bây giờ mọi người đều chung hội cùng thuyền, tôi tuyệt đối sẽ không làm loạn”.

Nhạc Huy gật đầu:

“Vậy thì tốt, đã vậy thì nói thử kế hoạch của mọi người đi”.

Hôm qua Nhạc Huy đã bảo đám người Ngô Thắng bàn bạc kế hoạch.

“Anh Nhạc, chúng tôi đã vạch ra bước đầu của kế hoạch”.

Mấy người Ngô Thắng nói:

“Hai ngày sau, ông già sẽ đến Hải Môn, dự định sẽ trở lại thành phố Đông An vào buổi tối bốn ngày sau. Ông ta đến Hải Môn chắc chắn sẽ không dẫn theo quá nhiều người, thời gian này chính là cơ hội tốt nhất cho chúng ta giết ông ta”.

“Vậy kế hoạch của mọi người là gì?”, Nhạc Huy lại hỏi.

“Ông già có chứng sợ độ cao nên không dám đi máy bay. Mỗi lần đi Hải Môn, ông ta đều đi bằng tàu chở hàng của mình, vì trên tàu có rất nhiều thứ không thể để người khác thấy, chúng ta có thể mua chuộc thuyền trưởng trước, đổi thành người của chúng ta. Đợi lúc tàu đến vùng biển quốc tế, chúng ta có thể giết ông ta”.

“Xong việc, chúng ta diệt khẩu hết những người trên tàu, người của Thánh Hoàng không tra ra được ông già chết thế nào chứ đừng nói đến việc tìm được xác ông ta”.

Ngô Thắng nói ngắn gọn kế hoạch của họ.

Nghe xong, Nhạc Huy khẽ gật đầu:

“Cả kế hoạch đều khá tốt nhưng vẫn phải cẩn thận, phải suy xét đến các chi tiết nhỏ”.

“Ví dụ có thể mua chuộc được thuyền trưởng hay không và trên tàu có bao nhiêu người. Phải lên kế hoạch cẩn thận cho mấy điểm này, trước giờ tôi làm việc đều rất thận trọng. Điều tối kỵ nhất là không suy xét chu đáo đến chuyện nhỏ thì sẽ làm nhỡ chuyện lớn”.

“Hai ngày nay, mọi người cứ hoàn thiện kế hoạch trước, đến lúc đó tôi sẽ đi chung với mọi người”.

Trong tòa nhà của tập đoàn Thánh Hoàng ở trụ sở chính thành phố Đông An, sau khi xử lý xong những việc lớn nhỏ đã chồng chất trong Thánh Hoàng và lên kế hoạch rõ ràng cho các dự án trong một tuần tới, Ngô Thiên Long chuẩn bị về nhà.

Đã hai ngày ông ta không về nhà rồi.

Vừa đứng dậy, điện thoại bỗng rung lên, trên màn hình hiển thị số lạ.

“Ai vậy?”

“Anh Ngô, tôi là Tô Tuyết Đại, anh đã từng gặp”, đầu bên kia vang lên giọng nói đầy quyến rũ.

“Tô Tuyết Đại?”

Sau khi ngồi xuống, Ngô Thiên Long khẽ nhíu mày rồi bỗng bật cười:

“Tôi nhớ ra rồi, cô là người phụ trách của tổ chức Sói ở huyện Tứ Thủy”.

“Cách đây rất lâu, tôi tìm cô để mua thông tin mật của mấy bang hội khác. Người đẹp Tô tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Anh Ngô dẻo miệng thật”, Tô Tuyết Đại khẽ cười, nói: “Lần này tôi tìm anh là vì muốn hợp tác với anh trong một vụ làm ăn. Trong tay tôi có một tin tức quan trọng, tôi tin anh Ngô nhất định sẽ cảm thấy hứng thú”.

Nghe vậy, Ngô Thiên Long cười đáp:

“Nhưng dạo này tôi không muốn mua tin tức gì với tổ chức Sói các cô, tại sao người đẹp Tô lại chủ động tìm tôi?”

Tô Tuyết Đại nói:

“Tôi biết anh Ngô chê thù lao bên tổ chức Sói chúng tôi quá cao nên đã tự lập mạng lưới tình báo của mình rồi”.

“Nhưng sở dĩ lần này tôi chủ động tìm anh là vì tin tức này có thể liên quan đến sinh tồn của Thánh Hoàng, càng liên quan đến tính mạng của anh Ngô”.

“Do đó tôi muốn một mình gặp anh Ngô để nói chuyện với anh, tôi mong anh Ngô sẽ không từ chối. Nếu anh từ chối thì nhất định sẽ hối hận”.

Nghe vậy, Ngô Thiên Long im lặng hai giây.

Ông ta biết tổ chức Sói là một tổ chức lớn, quy mô trải rộng khắp cả nước.

Tô Tuyết Đại lại là người phụ trách của tổ chức Sói, có lẽ sẽ không đùa giỡn với ông ta.

Mặc dù không biết tin tức quan trọng gì nhưng nghe giọng điệu của bà ta có vẻ tin tức này rất quan trọng.

“Được thôi, nếu người đẹp Tô đã nói vậy mà tôi từ chối thì không được lịch sự cho lắm”.

“Tối nay tôi đợi cô ở câu lạc bộ Anh Hoàng, đến trước cửa sẽ có người đón cô”.

Ngô Thiên Long nói.

“Vậy được, tối gặp”.

Tô Tuyết Đại bên kia khẽ cười, sau đó cúp máy.

Chương 398: Tin tức trị giá hai mươi triệu tệ

Buổi tối, trước cổng nhà.

Lữ Khuynh Tiêu nhìn Tô Tuyết Đại trang điểm ăn mặc lộng lẫy, dáng vẻ bề ngoài hoàn toàn không thua mình. Thậm chí nếu người khác không biết thì cũng không phân biệt được rốt cuộc bọn họ là mẹ con hay chị em.

“Mẹ, mẹ đi thật à? Có cần… suy nghĩ kỹ lại không?”

Lữ Khuynh Tiêu muốn nói lại thôi, chần chừ hết lần này đến lần khác, vẫn không nhịn được mà khuyên nhủ.

Tô Tuyết Đại vừa mang giày cao gót vừa xoay người mỉm cười:

“Tại sao không đi?”

Lữ Khuynh Tiêu cắn môi, nói:

“Trước tiên không nói Ngô Thiên Long có tin chuyện này hay không, dẫu sao ông ta cũng là thủ lĩnh của Thánh Hoàng. Mẹ đi một mình, con không yên tâm lắm, ai cũng biết bản tính Ngô Thiên Long phong lưu, thích nhất là phụ nữ”.

“Con sợ lỡ như ông ta…”

“Lỡ như cái gì?”, Tô Tuyết Đại che miệng cười khẽ: “Lẽ nào con còn sợ mẹ mang bố dượng về cho con à?”

Mặt Lữ Khuynh Tiêu lập tức ửng đỏ, bố ruột của cô ta đã qua đời nhiều năm nay mà Tô Tuyết Đại vẫn không tái hôn.

Người mẹ này của cô ta, tuổi tác dường như đã đóng băng ở dáng vẻ hai mươi mấy tuổi, nhiều năm như thế cũng không thấy già. Đừng nói là người như Ngô Thiên Long, cho dù chàng trai tuổi đôi mươi, cũng sẽ bị Tô Tuyết Đại mê hoặc.

“Mẹ, mẹ nói bậy gì thế…”

Lữ Khuynh Tiêu giận dỗi giậm chân, thứ to lớn trước ngực nhấp nhô lên xuống.

“Con lo lắng cho sự an toàn của mẹ thôi, Ngô Thiên Long không phải người gì tốt lành đâu”.

“Được rồi, được rồi, không đùa với con nữa”, Tô Tuyết Đại nghiêm mặt nói: “Yên tâm đi, đây không phải lần đầu mẹ hợp tác với Ngô Thiên Long nữa, vả lại mẹ là người phụ trách của tổ chức Sói. Ngô Thiên Long rất rõ thế lực của tổ chức chúng ta, ông ta không dám làm xằng làm bậy với mẹ đâu”.

“Hơn nữa đây là một cuộc mua bán, tin tức quan trọng như vậy, Ngô Thiên Long sẽ không keo kiệt, có tiền thì sao chúng ta không kiếm chứ? Ngày tháng chật vật của hai mẹ con chúng ta đã chịu đựng đủ rồi, người làm mẹ như mẹ, còn phải kiếm chút của hồi môn cho con, tránh sau này con không gả đi được”.

“Ôi trời… mẹ à, mẹ nói gì vậy chứ…”

“Hì hì!”

Có vẻ như Tô Tuyết Đại rất thích chọc con gái của mình.

Bà ta xua tay, chuẩn bị ra ngoài, sau khi đóng cửa phòng một cách tao nhã, tiếng ‘lộc cộc’ của giày cao gót vang lên giữa cầu thang.

Trong phòng khách, Lữ Khuynh Tiêu khoanh hai tay trước ngực, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, hơi lo lắng.

Lúc này, người cô ta lo lắng không phải Tô Tuyết Đại, dẫu sao Tô Tuyết Đại cũng là người phụ trách một vùng của tổ chức Sói. Tin rằng Ngô Thiên Long cũng không to gan đến mức ngay cả người của tổ chức Sói cũng dám động vào.

Người mà Lữ Khuynh Tiêu lo lắng bây giờ là Nhạc Huy. Bởi vì tin tức mà Tô Tuyết Đại muốn bán cho Ngô Thiên Long chính là tin tức của mấy cậu chủ ở Thánh Hoàng.

Một tiếng sau.

Xe của Tô Tuyết Đại dừng ở cửa câu lạc bộ Anh Hoàng.

Câu lạc bộ này là một trong những câu lạc bộ nổi tiếng thành phố Đông An, do Ngô Thiên Long thành lập.

Một hàng vệ sĩ áo đen đứng ở cổng, chỉ với khí thế này, đã khiến cho nhiều người không dám gây sự ở đây. Ngay cả bảo vệ cổng ở đây cũng anh dũng như thế, thì đừng nói đến lực lượng bảo vệ của cả câu lạc bộ.

Hai vệ sĩ đứng đầu hàng vẫn luôn quan sát xung quanh, bọn họ nghe theo lệnh của Ngô Thiên Long, đứng đợi Tô Tuyết Đại ở chỗ này.

Tô Tuyết Đại xuống xe, bọn họ vừa nhìn đã nhận ra ngay.

Cho dù bọn họ chưa từng thấy Tô Tuyết Đại trông thế nào, nhưng Ngô Thiên Long đã nói, người phụ nữ cao quý thanh nhã, phong thái hào hoa nhất chính là Tô Tuyết Đại.

“Xin hỏi, có phải là cô Tô Tuyết Đại không?”

Hai người kia vội vàng bước đến gần và hỏi, thậm chí không dám nhìn Tô Tuyết Đại lâu, nhìn thêm thì sẽ không chống đỡ nỗi.

“Là tôi”.

Tô Tuyết Đại tháo kính râm xuống, mỉm cười rạng rỡ.

Nụ cười này càng khiến hai người vệ sĩ cao lớn kia nuốt nước bọt.

“Cô Tô, tổng giám đốc Ngô đã đợi trong phòng VIP, mời đi theo chúng tôi”.

“Ừ…”

Mấy phút sau, Tô Tuyết Đại bước vào phòng VIP xa hoa nhất trong câu lạc bộ Anh Hoàng.

Đây là phòng VIP dành cho Ngô Thiên Long, bất kể lúc nào, căn phòng này cũng chỉ dùng riêng cho ông ta. Vừa bước vào, Tô Tuyết Đại liền cảm nhận được mùi vị của tiền bạc, dường như một miếng gạch men hay bất cứ đồ vật nào giống vậy đều có giá trị không rẻ.

Bà ta không khỏi kinh ngạc, Thánh Hoàng quả nhiên lắm tiền, mức độ sống phung phí của thủ lĩnh của Thánh Hoàng cũng sắp theo kịp nhà giàu có số một rồi.

“Anh Ngô, đúng là có khí phách, ngay cả câu lạc bộ của mình cũng giống như hoàng cung vậy”.

“Tôi còn tưởng rằng tôi đã đến tẩm cung của Hoàng đế nữa đấy”.

Nữ hoàng xã giao như Tô Tuyết Đại không hề luống cuống, bước chân thanh nhã đi đến ngồi xuống trước mặt Ngô Thiên Long và che miệng cười.

“Người đẹp Tô quá lời rồi, tiền đương nhiên là để lấy ra tiêu khiển, nếu không thì kiếm nhiều tiền như thế, xài cũng xài không hết, lẽ nào chất đống trong nhà sao?”

Ngô Thiên Long ngậm xì gà, chậm rãi phun khói ra, cười nhạt nói.

Sau một hồi trò chuyện, Ngô Thiên Long đi vào chủ đề chính.

“Trước đó người đẹp Tô nói có tin tức quan trọng muốn bán cho tôi, không biết là tin tức gì thế?”, ông ta hỏi.

Tô Tuyết Đại cười nói:

“Trước khi nhận được thù lao, tôi sẽ không tiết lộ một chữ nào với anh Ngô. Bởi vì tin tức này rất quan trọng, chuyện liên quan đến sự sống còn của Thánh Hoàng, cũng liên quan đến tính mạng của anh Ngô”.

“Còn về tin tức này đáng bao nhiêu tiền thì phải xem bản thân anh Ngô nghĩ thế nào”.

Ngô Thiên Long nghe vậy, nụ cười liền vụt tắt, vẫy tay với vệ sĩ và phục vụ trong phòng VIP, rồi nói:

“Các người ra ngoài trước đi, tôi không gọi các người thì đừng ai vào đây, không được làm phiền tôi nói chuyện với cô Tô”.

“Vâng, tổng giám đốc Ngô”, bọn vệ sĩ và đám phục vụ lần lượt khom lưng, sau đó lui ra ngoài.

Lúc này trong phòng VIP xa hoa rộng lớn chỉ còn lại Ngô Thiên Long và Tô Tuyết Đại.

“Mười triệu tệ thế nào?”

Một hồi lâu sau, Ngô Thiên Long lên tiếng.

Tô Tuyết Đại lập tức kinh ngạc, ngồi không yên.

Nhưng bà ta cũng là người từng trải, nếu Ngô Thiên Long mở miệng đã có thể ra cái giá mười triệu tệ, chứng minh cái giá này, hoàn toàn còn có không gian tăng cao.

Tô Tuyết Đại kiềm chế cảm xúc và nói:

“Mười triệu tệ quả thật không ít, nhưng tin tức này không chỉ có mười triệu”.

“Hai mươi triệu tệ”.

Nói xong, Tô Tuyết Đại giơ hai ngón tay trắng như tuyết ra.

Ngô Thiên Long thấy vậy, do dự mấy giây và cười nói:

“Nếu tin tức thật sự đáng giá hai mươi triệu, vậy tôi sẵn sàng bỏ ra số tiền này, nhưng lỡ như không đáng thì sao?”

Tô Tuyết Đại cũng mỉm cười:

“Lẽ nào tôi còn dám trêu đùa anh Ngô sao? Trừ phi tôi không muốn sống nữa”.

“Tuy tôi là người của tổ chức Sói, nhưng tổ chức của tôi cũng không bằng lòng kết thù với người có dã tâm như anh Ngô. Nếu tôi lừa anh Ngô, anh Ngô hoàn toàn có thể giết chết tôi, tổ chức của tôi sẽ không bảo vệ cho tôi đâu”.

Ngô Thiên Long gật đầu: “Được, tôi mua tin tức này”.

“Thứ cho Tuyết Đại tôi mạo muội, tôi muốn nhìn thấy tiền trước”, Tô Tuyết Đại cười nhạt.

“Không thành vấn đề”.

Ngô Thiên Long lấy laptop ra, chuyển tiền trước mặt Tô Tuyết Đại.

Sau đó Tô Tuyết Đại gọi điện thoại cho Lữ Khuynh Tiêu, bảo cô ta đến ngân hàng xác nhận chuyển khoản thành công mới nói với Ngô Thiên Long:

“Anh Ngô à, mấy đứa con trai của anh, bao gồm cậu cả Ngô Chí Huân đều đã phản bội anh rồi”.

“Chúng đang âm mưu trừ khử anh, cướp quyền nắm giữ Thánh Hoàng. Còn có Vu Tiểu Lệ - vợ mới của anh cũng phản bội anh, hơn nữa, cô ta và Ngô Chí Huân có gian tình”.

Cái gọi là tin tức chính là mấy câu ngắn gọn như thế.

Nhưng mấy câu này lại tựa như hàng nghìn mũi tên bắn xuyên qua trái tim Ngô Thiên Long.

Ông ta chợt bật dậy từ trên ghế sofa, nhìn Tô Tuyết Đại bằng ánh mắt đỏ ngầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.