Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Nhạc Huy Full

Chương 36: Trí khôn của Nhạc Huy




“Cậu chủ… của nhà họ Nhạc?”

Trần Lỗi và Trần Hướng Vinh kinh ngạc, khuôn mặt biến sắc nhìn Nhạc Huy, trong ánh mắt đầy vẻ không tin.

Đừng nói là hai người bọn họ, những người khác cũng không dám tin. Đột nhiên lại xuất hiện một vị “chủ tịch thật”, còn là cậu chủ của nhà họ Nhạc. Bất ngờ như vậy bọn họ làm sao có thể chấp nhận được.

Nhạc Huy cũng không giải thích nhiều trước ánh mắt không tin của mọi người, anh chỉ hờ hững cười, nói:

“Liên quan đến thân phận của tôi để lát nữa chúng ta nói sau, điều quan trọng nhất bây giờ là tìm ra ai là người đã biển thủ công quỹ”.

“Tục ngữ có câu bắt gian phải bắt cả đôi, bắt trộm phải nắm được đuôi, nhất định phải có chứng cứ thuyết phục mới có thể định tội người khác”.

Nói xong Nhạc Huy nhìn hai anh em nhà họ Trần, hỏi:

“Tôi cho hai ông cơ hội đầu thú cuối cùng, các ông có thừa nhận đã biển thủ tiền công quỹ không?”

Trần Lỗi nhìn Nhạc Huy, khẽ nhíu mày, miệng ngậm chặt. Ông ta cảm thấy được sự nguy hiểm từ trên người của Nhạc Huy vừa tới này.

Ông ta không thể thừa nhận, thừa nhận chắc chắn phải ngồi tù, hơn nữa ông ta cũng tự tin khi bản thân biển thủ số tiền đó, ông ta và Trần Hướng Vinh đã xử lý rất sạch sẽ, bất kể là ai cũng không thể nắm được chứng cứ xác thực nào để chỉ tội bọn họ.

“Tôi không thừa nhận, Trần Lỗi tôi làm việc ngay thẳng”.

Trần Lỗi vỗ ngực mình hai cái, dõng dạc nói.

Ông ta vừa nói xong, Trần Hướng Vinh cũng đè nén cơn hoảng loạn, kiên quyết nói:

“Tôi cũng không thừa nhận, tôi không hề biển thủ tiền của công ty!”

Nhạc Huy nghe lời này liền vỗ tay, cười như không cười, nói.

“Được, hi vọng khi tôi lấy ra chứng cứ xác thực, hai người vẫn có thể nói mình vô tội một cách bình tĩnh như vậy”.

Lời này vừa nói ra lập tức khiến trái tim của Trần Lỗi run rẩy, thầm nghĩ lẽ nào Nhạc Huy thật sự có chứng cứ xác thực rồi sao? Hay là đang lừa gạt bọn họ?

“Chứng cứ gì chứ? Thật là bịa đặt vô căn cứ!”, Trần Lỗi hừ một tiếng.

Lúc này Nhạc Huy lấy điện thoại ra, lắc điện thoại đang cầm trong tay nói với tất cả mọi người:

“Sau đây tôi sẽ phát cho mọi người nghe một đoạn ghi âm. Đoạn ghi âm này là đoạn hội thoại của tôi và Hà Man Man, lúc đó phó giám đốc Hàn cũng ở đó”.

“Hà Man Man là ai mọi người đều biết rồi, là thư kí của giám đốc Trần của chúng ta, vừa xinh đẹp lại vừa trẻ trung”.

Nhạc Huy nhấn mạnh hai tính từ cuối cùng, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Trần Lỗi.

Vẻ mặt Trần Lỗi đột nhiên cứng đờ, da đầu tê dại.

Bây giờ đoạn ghi âm đã bắt đầu phát, bên trong truyền đến tiếng của Nhạc Huy:

“Cô Hà Man Man, tôi muốn biết Trần Lỗi và Trần Hướng Vinh có biển thủ tiền của công ty hay không?”

Lập tức trong đoạn ghi âm vang lên giọng nói của Hà Man Man, giọng điệu kiên quyết, không chút do dự trả lời:

“Có! Bọn họ đã biển thủ rất nhiều lần!”

Đáp án này vừa vang lên, Trần Lỗi lập tức gục xuống, cả người cứng đờ tại chỗ.

Nội dung sau đó trong đoạn ghi âm, Nhạc Huy bảo Hà Man Man kể lại chi tiết tất cả quá trình biển thủ công quỹ của Trần Lỗi và Trần Hướng Vinh. Hà Man Man kể lại cặn kẽ, sinh động.

Đoạn ghi âm phát ra mười phút, Nhạc Huy liền ấn nút tạm dừng, nói:

“Do liên quan đến thời gian, đoạn ghi âm chỉ đến đây thôi, nhưng tôi cảm thấy nhiêu đây đủ rồi, đúng không?”

“Ông nói xem, tổng giám đốc Trần?”

Nhạc Huy cười chế giễu nhìn Trần Lỗi.

Lúc này tất cả mọi người đều đã bị đoạn ghi âm làm cho chấn động, vẻ mặt của Trần Lỗi càng không dám tin hơn, biểu cảm trên gương mặt đã không thể che giấu được nữa.

“Không thể nào, không thể! Đoạn ghi âm này là giả, là cô ta hãm hại tôi! Là giả”, Trần Lỗi kích động hét về phía Nhạc Huy.

“Là giả sao?”, Nhạc Huy bình tĩnh nhìn ông ta, nói: “Ông không tin Hà Man Man lại bán đứng mình đúng không, bởi vì ông và cô ta là nhân tình, cô ta vì thăng chức, ông vì sắc đẹp. Cô ta biết chuyện ông biển thủ công quỹ, ông cũng không hề giấu cô ta, hơn nữa tiền biển thủ có lẽ cũng đã chia cho cô ta một phần không nhỏ”.

“Vì vậy ông mới không thể tin được bản thân đối xử với cô ta tốt như vậy, tại sao cô ta lại bán đứng mình đúng không?”

Lúc này Trần Lỗi giống như đang chịu đả kích rất lớn, không nói một lời nào, chỉ kinh ngạc nhìn Nhạc Huy.

Bây giờ, không chỉ ông ta muốn biết đáp án, những người khác ngồi ở đây kể cả Đoàn Thiên Hành cũng muốn biết.

“Cậu… Nhạc, tại sao Hà Man Man lại bán đứng tổng giám đốc Trần vậy?”

Lúc này có người không nhịn được hỏi Nhạc Huy, nhưng ông ta không biết phải gọi Nhạc Huy như thế nào.

Nhạc Huy mỉm cười, chống hai tay lên bàn hội nghị nhìn mọi người:

“Mọi người nghe cho kĩ đây, bởi vì tôi biết nhu cầu của Hà Man Man, hơn nữa còn có thể đáp ứng nhu cầu của cô ta, vì vậy cho dù cô ta có ở cùng một phe với Trần Lỗi, tôi đương nhiên có thể khiến cô ta đứng về phía mình”.

“Tôi nói với cô ta, chỉ cần cô ta cung cấp chứng cứ của Trần Lỗi và Trần Hướng Vinh, tôi có thể không truy cứu trách nhiệm của cô ta, hơn nữa sau khi Trần Lỗi bị đuổi ra khỏi công ty, chức vụ của Trần Lỗi sẽ do cô ta thay thế!”

“Sau này cô ta chính là tổng giám đốc của bộ phận kinh doanh “.

Nhạc Huy vừa nói ra đáp án, ngay cả Đoàn Thiên Hành cũng cảm thấy kinh ngạc, cảm thán trí thông minh của Nhạc Huy.

“Lợi hại thật! Hà Man Man này vốn dĩ đang muốn thăng chức, như vậy cái giá lớn như thế cô ta làm sao có thể không bị cám dỗ được!”

“Kế hoạch này thật là hữu dụng, vô cùng hoàn mỹ!”

Những người khác cũng liên tiếp tán thưởng.

“Vì vậy bất kể dù cho có đối mặt với đối thủ cạnh tranh hay là khách hàng, chúng ta đều phải đoán được nhu cầu của bọn họ, bốc thuốc đúng bệnh mới có thể nắm bắt và dẫn dụ bọn họ”.

Nhạc Huy không quên nhắc nhở mọi người.

Hàn Tiểu Thi đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt. Trong lòng cô ta, đây là người đàn ông gần như hoàn hảo, vô cùng ưu tú, thông minh, không một ai sánh được.

Đây cũng là lý do vì sao lâu như vậy rồi mà cô ta vẫn luôn không thể từ bỏ việc theo đuổi Nhạc Huy, bởi vì trong lòng cô ta không có ai có thể thay thế được anh.

Lúc này Trần Lỗi kích động mắng chửi:

“Đạo lý vớ vẩn gì chứ, cậu làm như vậy, cho dù Hà Man Man không biết gì cũng sẽ hãm hại tôi!”

“Người phụ nữ đó yêu tiền bạc ham hư vinh, chỉ muốn trèo cao mà thôi!”

“Các cậu thông đồng hãm hại tôi, tôi không phục!”

Sắc mặt Đoàn Thiên Hành tối sầm lại nhìn ông ta, mắng chửi:

“Trần Lỗi, đã là lúc nào rồi ông còn không chịu thừa nhận?”

Anh ta không ngờ Trần Lỗi này lại khó đối phó như vậy.

Nhưng Nhạc Huy không hề nôn nóng, anh nhẹ nhàng nói:

“Tôi đã sớm biết ông sẽ nói như vậy, nhưng ông không cần lo lắng, không có chứng cứ xác thực làm sao tôi dám chỉ tội ông đứng trước mặt nhiều người như vậy chứ”.

“Có lẽ ông không biết rằng, khi ông làm những chuyện này và ông nói những điều này với Hà Man Man, cô ta đã lén ghi âm lại, thậm chí còn quay video. Trong video đã ghi lại rất rõ ràng nhiều thứ”.

“Tôi đã để Hà Man Man cầm những thứ này đến báo cảnh sát rồi, còn về việc tôi có hãm hại ông và Trần Hướng Vinh hay không, tôi tin cảnh sát sẽ cho tôi, cho ông và cho tất cả mọi người một đáp án”.

Dứt lời, Trần Hướng Vinh ngã nhào xuống đất, còn Trần Lỗi lùi về sau hai bước, hai chân mềm nhũn, bộ dạng vô cùng đau khổ.

Ông ta quỳ xuống trước mặt của Nhạc Huy cầu xin:

“Xin lỗi, tôi sai rồi! Các cậu đừng báo cảnh sát, tuyệt đối đừng báo cảnh sát!”

“Tôi không muốn ngồi tù, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.