Chương 382
Chương 382: Ngô Chí Huân, tôi sẽ tự xử lý
“Bởi vì anh ta không hề có khuyết điểm!”
Ngô Thắng vừa dứt lời, ánh mắt Ngô Lượng và Ngô Tịnh Vũ đều phát sáng.
“Đúng! Không sai! Tôi cũng có ý đó, điều anh Hai nói chính là trọng điểm!”
Ngô Lượng kích động đứng bật dậy.
“Đây chính là vấn đề, anh cả dường như không hề có khuyết điểm gì, cho dù có chúng tôi cũng hoàn toàn không phát hiện ra, vì vậy tôi mới cảm thấy anh ta nguy hiểm”.
Nhạc Huy nghe vậy, khẽ gật đầu:
“Đó là vì lòng dạ quá thâm sâu, từ trước đến nay, kẻ lòng dạ thâm sâu khó lường chính là đối tượng khó đối phó nhất”.
“Mà người như vậy cũng nguy hiểm nhất”.
Nói đến đây, anh liếc nhìn Ngô Tịnh Vũ, chỉ thấy hắn đang cúi đầu, không nói lời nào, sự hiểu biết của hắn về anh cả không nhiều bằng Ngô Thắng và Ngô Lượng.
Lúc này, Triệu Vỹ lấy ra một tập tài liệu và đọc nó:
“Ngô Chí Huân, hai mươi bảy tuổi, tốt nghiệp đại học Kim Lăng với hai bằng thạc sĩ. Sau khi tốt nghiệp lại đi du học nước ngoài. Về nước liền tiếp quản tập đoàn thương mại dưới quyền Thánh Hoàng, trong hai năm, quy mô công ty đã mở rộng gần như gấp đôi…”
Đọc xong, sắc mặt của Triệu Vỹ cũng trở nên nghiêm trọng.
Cuối cùng, ông ta hít một hơi thật sâu, đóng tài liệu lại, nhìn Nhạc Huy nói.
“Cậu Nhạc, cậu cả là một đối thủ đáng gờm. Kẻ này có học vấn và chỉ số IQ cao, thú vui sở thích thanh nhã. Hơn nữa tâm tư thâm sâu, giống như lời cậu Hai nói, dường như cậu ta hoàn mỹ không chút khuyết điểm, chẳng có tật xấu gì”.
“Nói như vậy, chúng ta chỉ có thể dùng biện pháp mạnh, trực tiếp giết anh ta?”
Ngô Lượng nghe vậy, trong mắt lóe lên sự lạnh lùng, hắn là kiểu người đơn giản, thô lỗ, biện pháp đầu tiên nghĩ đến chính là giết chết anh cả mình.
“Không được!”
Ngô Thắng bác bỏ ý kiến của Ngô Lượng ngay lập tức và nói.
“Nếu chúng ta muốn nắm trong tay toàn bộ quyền lực của Thánh Hoàng, giảm thiểu ảnh hưởng và tổn thất đến mức thấp nhất, vậy thì giết chết anh cả không phải là kế hay”.
“Những kẻ ủng hộ anh cả ở sau lưng còn nhiều hơn mấy người chúng tôi gộp lại. Chưa kể mấy năm nay anh ta không chỉ hoàn toàn nắm giữ tập đoàn thương mại kia, mà còn bồi dưỡng một thế lực lớn trong nội bộ Thánh Hoàng. Nếu trực tiếp giết anh ta thì sau này việc tiếp quản Thánh Hoàng nhất định sẽ có không ít rắc rối”.
Nghe Ngô Thắng phân tích, Nhạc Huy không khỏi lộ ra ánh mắt tán thưởng.
Xét về thực lực, Ngô Tịnh Vũ quả thật thua kém anh hai của hắn. Bản thân hắn còn chưa nghĩ tới những chuyện này thì Ngô Thắng đã tự đưa ra phân tích rồi.
“Vậy phải làm thế nào? Anh ta hoàn toàn không có nhược điểm để chúng ta nắm bắt, chúng ta phải làm sao để anh ta can tâm tình nguyện theo phe chúng ta”.
Ngô Lượng cau mày.
“Anh ta không giống chúng tôi, muốn anh ta quy phục anh thì tôi nghĩ là điều hoàn toàn không thể”.
“Vả lại tôi hiểu con người anh cả, mặc dù thường ngày rất hòa nhã với chúng tôi, là người khiêm tốn, nhưng anh ta còn kiêu ngạo hơn mấy người chúng tôi gộp lại, anh ta xem thường chúng tôi, tuyệt đối không thể ngoan ngoãn hợp tác cùng chúng tôi, huống chi là để Tịnh Vũ lên làm người đứng đầu”.
Lúc này, Nhạc Huy nhẹ nhàng gõ mặt bàn, trầm giọng nói.
“Cậu Hai nói đúng, chuyện này chỉ có thể dùng mưu kế, không thể trực tiếp giết người”.
“Sẽ có cách thôi, mấy người nói anh ta không có điểm yếu, nhưng tôi lại nghĩ khác. Chỉ cần là con người thì ai cũng sẽ có điểm yếu, chỉ là anh ta lòng dạ khó lường, che giấu quá sâu mà thôi”.
“Chuyện này cứ để tự tôi lo liệu vậy. Mấy người tranh thủ thời gian thu thập tin tức về những người có địa vị cao khác ở Thánh Hoàng cho tôi, khi Tịnh Vũ tiếp quản Thánh Hoàng thì tôi sẽ thanh lọc hết một lượt”.
...
Nhạc Huy quay lại bệnh viện.
Nghe bác sĩ nói, vết thương của Liễu Nhược Hà đã hồi phục khá tốt.
Dù gì vết thương của cô là ở vai, không phải ở chân, không cần nằm mãi trong viện, về việc thay thuốc đổi băng, làm ở bệnh viện nào cũng được.
Nhạc Huy đưa Liễu Nhược Hà về khách sạn, dự định sáng sớm mai sẽ đưa cô rời khỏi Tứ Thủy.
Đêm đó, ba người Nhạc Huy, Trần Ngọc Đình và Liễu Nhược Hà gặp nhau.
“Mấy ngày nay…. phiền hai người quá, nhất là Ngọc Đình, ở bệnh viện chăm sóc tôi lâu như vậy, cảm ơn”.
Liễu Nhược Hà ngồi trên giường, sắc mặt nhợt nhạt nói lời cảm ơn với Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình.
“Đừng nói vậy, Nhược Hà, đều là chuyện mình nên làm”, Trần Ngọc Đình mỉm cười nói, cô liếc nhìn Nhạc Huy đang im lặng, vẻ mặt hơi phức tạp nhưng vẫn nói.
“Hay là hai người nói chuyện đi, em… sang phòng bên cạnh tắm rửa, dạo này không được nghỉ ngơi đàng hoàng, hôm nay đi ngủ sớm chút. Nhạc Huy, về sớm nhé, đừng quấy rầy Nhược Hà nghỉ ngơi”.
Nhạc Huy gật đầu, hơi chột dạ: “Được, lát nữa anh về với em”.
Đối mặt với hai người phụ nữ này cùng một lúc, không hiểu vì sao Nhạc Huy luôn cảm thấy có lỗi.
Sau khi Trần Ngọc Đình rời đi, Nhạc Huy lúng túng nhìn Liễu Nhược Hà trên giường và hỏi.
“Nhược Hà, em chưa nói với Ngọc Đình chuyện em bị thương là vì đỡ đạn cho anh sao?”
Trong lòng Liễu Nhược Hà hơi khó chịu, nhưng vẫn giả bộ cười nói.
“Đương nhiên là chưa, em biết nặng nhẹ mà”.
Nhạc Huy khẽ gật đầu, bước đến gần rồi ngồi xuống rồi nói:
“Xin lỗi, em đã cứu anh, quả thật không cần che giấu mới phải. Nhưng… thời gian này Ngọc Đình xảy ra vài chuyện, anh sợ cô ấy biết em vì đỡ đạn cho anh mà bị thương thì trong lòng sẽ suy nghĩ lung tung”.
“Nhưng dù thế nào, anh cũng rất biết ơn em. Lúc đó nếu không có em thì người nhận phát súng đó chính là anh”.
“Đừng khách sáo như vậy, đều là em cam tâm tình nguyện”, Liễu Nhược Hà cúi đầu suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu nói: “Ngọc Đình đã xảy ra chuyện gì? Em thấy cô ấy khá tốt, rất vui vẻ, mấy hôm nay vẫn luôn cùng em trò chuyện cho đỡ buồn chán”.
Nhạc Huy thở dài, nói.
“Ngọc Đình mang thai con của anh...”
Anh vừa dứt lời, Liễu Nhược Hà lập tức giật mình run rẩy, trong lòng như có kim đâm, không rõ vì sao, cô và Nhạc Huy đã ly hôn, rõ ràng hiện giờ Trần Ngọc Đình là vợ anh.
Nhưng giây phút nghe Trần Ngọc Đình mang thai con của Nhạc Huy, trong lòng cô không khỏi đau đớn.
“Nhưng vì một vụ tai nạn, đứa bé không còn, hơn nữa… cô ấy vĩnh viễn không thể mang thai được nữa”, lúc Nhạc Huy nói đến đây liền nhắm mắt lại, đó là một tai nạn ngoài ý muốn, cũng là một cú đả kích lớn với anh.
“Cái gì?”
Nghe Nhạc Huy nói xong toàn bộ, Liễu Nhược Hà kinh ngạc, bất giác ngồi dậy.
“Sao… sao lại có thể như vậy, rốt cuộc đã xảy ra tai nạn gì?”, cô hỏi.
Nhạc Huy lắc đầu thở dài.
“Là tai nạn giao thông, một lời khó nói hết”.
“Tóm lại chuyện này là một đả kích rất lớn với Ngọc Đình. Cách đây không lâu người nhà anh đã biết chuyện này và ép anh chia tay với Ngọc Đình”.
“Anh không làm theo, cuối cùng bị bố đuổi khỏi nhà họ Nhạc. Vì vậy hiện giờ anh đã không còn là cậu chủ nhà họ Nhạc nữa rồi, bằng không người nhà họ Ninh cũng không dám lập mưu chống đối anh”.
Liễu Nhược Hà nghe đến đây liền sững sờ.
Cô luôn cho rằng Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình đã hạnh phúc bên nhau, trải qua cuộc sống tốt đẹp, không ngờ xảy ra nhiều chuyện đến thế.
“Sao anh lại bị đuổi khỏi nhà họ Nhạc chứ? Bố anh nhẫn tâm đến vậy à?”
Liễu Nhược Hà nhíu mày, bất bình thay cho Nhạc Huy.