Lời nói của đội trưởng đội bảo vệ khiến mọi người đều sửng sốt.
Đôi nam nữ vừa rồi mới bị họ sỉ nhục lại là lãnh đạo cấp cao tập đoàn Huy Hành…
Tập đoàn Huy Hành là tập đoàn lớn nhất ở Sở Châu, hai trung tâm thương mại lớn đều là của tập đoàn Huy Hành. Tập đoàn Huy Hành còn lấn sang rất nhiều lĩnh vực khác.
Vừa nãy họ lại xúc phạm đến lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Huy Hành, thậm chí còn muốn ra tay đánh người. Nếu tập đoàn Huy Hành muốn họ bồi thường, người bình thường như họ đền sao nổi đây?
“Không, không phải…”
“Hiểu lầm thôi, thật sự là hiểu lầm, do hai người phụ nữ này đã làm loạn rồi còn diễn trò nói dối chúng tôi!”
“Đúng vậy, đều do hai người phụ nữ này lừa gạt chúng tôi, không liên quan gì đến chúng tôi cả!”
Đám người vừa rồi còn tức giận thay Vu Tiểu Tuệ và Vương Thục Phân giờ lại bắt đầu trở mặt. Đẩy hết trách nhiệm lên cho hai người Vu Tiểu Tuệ, sau đó xoay người bỏ chạy, chỉ sợ hai lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Huy Hành nhớ mặt bọn họ.
“Mẹ kiếp! Lá gan của hai bà già này không nhỏ đâu, ai cho hai bà lá gan đấy!”
Đội trưởng đội bảo vệ hét lên mắng.
Vương Thục Phân đã sợ đến mức chân mềm nhũn, Vu Tiểu Tuệ vẫn không chịu thua, gân cổ lên chửi bới:
“Đồ khốn nạn, đám khốn nạn các người dám đối xử với chúng tôi như vậy!”
“Trước đây nhà họ Liễu chúng tôi cũng đã từng hợp tác với tập đoàn Huy Hành, cậu là chỉ một đội trưởng đội bảo vệ gác cổng nhỏ bé lại dám đối xử với tôi như vậy!”
“Tôi muốn báo cảnh sát, báo cảnh sát bắt hết các người!”
Đội trưởng đội bảo vệ siết chặt nắm đấm vì tức giận chỉ sợ mình không kiềm chế được cảm xúc đánh chết Vu Tiểu Tuệ.
Lúc này, Nhạc Huy đi đến nói:
“Vu Tiểu Tuệ, bà có biết tại sao bà lại thảm hại như vậy không? Bởi vì bà quá hà khắc, quá độc ác”.
“Loại người như bà chỉ vì tiền mà ngay cả con gái cũng dám bán đi. Tôi khuyên bà sau này tốt nhất nên thành thật một chút, làm người đàng hoàng, nếu không bà đừng mơ được sống yên ổn”.
Vu Tiểu Tuệ trừng mắt, nghiến răng nhìn Nhạc Huy:
“Nhạc Huy, mày nhớ đấy cho tao!”
“Cái thứ lòng lang dạ sói, trước đây mày ở nhà tao, ăn của tao. Bây giờ lấy được người có tiền thì đối xử tàn nhẫn với bà đây như vậy”.
“Mày cẩn thận có ngày gặp báo ứng!”
Nhạc Huy ngồi xổm xuống, cười chế giễu nhìn bà ta:
“Trước đây tôi sống ở nhà các người, bà chưa từng xem tôi là con người. Bà có biết đây gọi là gì không? Là báo ứng đấy”.
“Nếu bà không phải là mẹ của Nhược Hà thì hôm nay bà không phải bị lôi ra ngoài mà là bị ném xuống dưới kia từ chỗ này”.
Vu Tiểu Tuệ lạnh sống lưng nhìn xuống dưới. Nơi này là tầng bốn của trung tâm thương mại, nếu bị ném xuống dưới từ chỗ này, vậy chẳng phải sẽ chết sao…
Nhìn thấy ý muốn trả thù biến thái của Nhạc Huy, Vu Tiểu Tuệ không dám nói gì nữa.
Nhạc Huy đứng dậy, đội trưởng đội bảo vệ nói:
“Đội trưởng Chu, lôi hai người này ra ngoài, đừng bao giờ để hai người này bước vào trung tâm thương mại nữa”.
“Tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của cậu về chuyện hôm nay”.
Đội trưởng đội bảo vệ nghe anh nói vậy, gật đầu lia lịa, cười toe toét nói:
“Vâng, vâng, lần này đã để anh Nhạc và giám đốc Hàn chịu thiệt rồi, quả thật là lỗi của tôi”.
Sau đó anh ta vẫy tay ra hiệu cho vài bảo vệ, lạnh lùng nói:
“Kéo hai bà già này ra ngoài cho tôi, sau này gặp lần nào thì đánh lần đó!”
Vu Tiểu Tuệ và Vương Thục Phân bị bảo vệ lôi vào trong thang máy như con chó chết trong tiếng cười nhạo của Nhạc Huy.
Trước khi thang máy đóng lại, Vu Tiểu Tuệ không cam lòng và thất vọng nhìn chằm chằm Nhạc Huy.
Bất kể Nhạc Huy có cưới được người vợ có tiền hay không nhưng anh đã không còn là Nhạc Huy lúc trước mặc cho cả nhà bà ta ức hiếp. Ngược lại, bây giờ Nhạc Huy đã trở thành người mà cả nhà họ Liễu không dám chọc vào.
Nhạc Huy khiến Vu Tiểu Tuệ mất hết thể diện trước mặt nhà thông gia tương lai.
“Xin lỗi đã để cô bị người ta mắng vô cớ”.
Nhạc Huy bước đến nói xin lỗi với Hàn Tiểu Thi.
Hàn Tiểu Thi quả thật bị dọa khiếp sợ, hơn nữa bị Vu Tiểu Tuệ mắng, cô ta cũng rất tức giận. Nhưng sao cô ta có thể trách Nhạc Huy được, ngược lại càng thương cảm cho Nhạc Huy hơn. Cô ta không dám tưởng tượng hai năm đó Nhạc Huy sống thế nào trong nhà họ Liễu.
Có bố mẹ vợ như vậy mà không bị ép đến điên cũng xem như là may mắn của Nhạc Huy.
“Em không sao, nhưng bà già kia đúng là đáng ghét mà, em không ngờ trên đời này lại có một người quái dị như bà ta”, Hàn Tiểu Thi lắc đầu nói.
Nhạc Huy lạnh lùng đáp:
“Vốn dĩ Liễu Nhược Hà là một cô gái rất tốt, nhưng lại có người mẹ như vậy, không thể không bị ảnh hưởng chút nào”.
“Đáng tiếc”.
“Bỏ đi, không nhắc đến bà ta nữa, tôi dẫn cô đi dạo công viên”.
…
Liễu Nhược Hà đang ở ngoài tìm việc làm thì nhận được điện thoại của Liễu Phong, ông ta nói Vu Tiểu Tuệ bị người ta đánh nhập viện.
Mặc dù cô rất căm hận Vu Tiểu Tuệ nhưng dù sao đó cũng là mẹ ruột của mình. Liễu Nhược Hà lập tức chạy ra khỏi công ty đang tiến hành phỏng vấn, bắt taxi lại rồi vội vàng đến bệnh viện.
Lúc cô đến nơi, cô khiếp sợ khi nhìn thấy gương mặt bị đánh bầm dập của Vu Tiểu Tuệ.
“Mẹ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Ai đánh mẹ thành ra như vậy?”, Liễu Nhược Hà vội hỏi.
Vu Tiểu Tuệ khóc lóc kể lể, bắt đầu lớn tiếng chửi mắng:
“Còn có thể là ai, dĩ nhiên là tên khốn nạn Nhạc Huy kia rồi!”
“Cái thứ không có lương tâm, trước đây tốt xấu gì cũng sống ở nhà chúng ta hai năm, mà bây giờ ra tay với bà đây không chút nương tay!”
Liễu Nhược Hà vô cùng ngạc nhiên khi nghe bà ta nói vậy: “Nhạc Huy? Sao anh ấy lại đánh mẹ? Mẹ gặp anh ấy ở đâu?”
Vu Tiểu Tuệ chửi rủa:
“Hôm nay mẹ gặp nó ở trung tâm thương mại, bây giờ nó bám váy một phú bà giàu có, còn là lãnh đạo của tập đoàn Huy Hành”.
“Đôi nam nữ xấu xa kia sỉ nhục mẹ con, còn ra tay đánh mẹ. Nhược Hà, con phải đòi lại công bằng thay mẹ”.
“Bây giờ con đi tìm nó rồi đánh nó một trận. Mẹ không tin cái thứ khốn nạn đó lại dám đánh con!”
Liễu Nhược Hà nghe vậy lập tức ngây người.
Nhạc Huy… bám váy phú bà giàu có ư?
Mặc dù hai người đã ly hôn nhưng Liễu Nhược Hà vẫn cảm thấy chua xót.
Cô biết Nhạc Huy không thể đi bám váy phú bà, hẳn là anh đã tìm được bạn gái mới, cô nhíu mày hỏi:
“Có phải mẹ đã nói gì với anh ấy không? Nếu không với tính cách của anh ấy sao có thể ra tay đánh mẹ được?”
Vu Tiểu Tuệ tức giận mắng:
“Cái con chết tiệt này, mày nói gì thế hả, mày ăn cây táo rào cây sung phải không?”
“Bây giờ mày đã ở bên Hạo Dương rồi, mày còn nói giúp cái tên tàn nhẫn kia, có phải mày muốn làm tao tức chết không?”
Sao Liễu Nhược Hà có thể không hiểu rõ con người Vu Tiểu Tuệ chứ, cô cũng lạnh lùng hỏi:
“Con không hẹn hò với Lý Hạo Dương, bọn con chỉ hẹn nhau có một lần thôi”.
“Còn nữa lẽ nào con còn không biết mẹ như thế nào à? Chắc chắn mẹ đã mắng người ta, nếu không với tính tình của Nhạc Huy, anh ấy sẽ không ra tay vô cớ với người khác sao. Anh ấy đã ly hôn với con rồi, không còn quan hệ gì với nhà họ Liễu chúng ta nữa, mẹ đừng chọc đến anh ấy nữa được không?”
Vu Tiểu Tuệ không dám tin nhìn Liễu Nhược Hà, điên tiết giậm chân:
“Cái con chết tiệt mày, mày đang dạy bảo mẹ mày sao, mày đang chỉ trích tao đấy à?”
“Tao sống còn có nghĩa lý gì nữa, sao tao lại nuôi ra cái đồ tàn nhẫn như mày. Không nghe tao nói thì thôi đi, bây giờ còn giúp người ngoài trách tao, có phải mày muốn ép tao chết không?”
Thấy Vu Tiểu Tuệ lại bắt đầu khóc lóc la lối, Liễu Nhược Hà hơi đau đầu, cô lạnh lùng nói:
“Con đi làm thủ tục xuất viện cho mẹ”.
Dứt lời, cô xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Vu Tiểu Tuệ còn đang tức giận, Liễu Phong vội đi qua an ủi bà ta. Kết quả bà ta không tìm được người trút giận nên bèn trút giận lên Liễu Phong vô tội, bà ta đẩy ông ta ra:
“Khốn nạn! Liễu Phong, ông xem đứa con gái của ông đi, bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, còn dám dạy bảo cả mẹ của nó đây này!”
Liễu Phong sửng sốt, ông cũng rất bất lực với người vợ đanh đá của mình, thở dài nói:
“Liên quan gì đến tôi, không phải bà là người dạy dỗ nó sao?”
Vu Tiểu Tuệ thấy Liễu Phong cãi lại mình, bà ta tức giận tát vào mặt ông ta:
“Ông cũng nghĩ tôi là người sai phải không? Đàn ông các người chẳng được cái tích sự gì cả!”
Vô duyên vô cớ bị tát một cái, Liễu Phong cũng không dám nói một lời, ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Lúc này, điện thoại Vu Tiểu Tuệ vang lên, là Vương Thục Phân gọi đến.
Vu Tiểu Tuệ biến sắc, không dám bắt máy. Hôm nay Vương Thục Phân cũng bị đánh, dù nói thế nào đều là bị bà ta liên lụy.
Do dự chốc lát, Vu Tiểu Tuệ vẫn nhấc máy, tươi cười xin lỗi Vương Thục Phân:
“Chị Vương, hôm nay thật sự xin lỗi chị, em đã làm liên lụy đến chị”.
“Phải, phải, phải, em thật sự xin lỗi, em cũng không ngờ trung tâm thương mại đó là của tập đoàn Huy Hành”.
Sắc mặt Vu Tiểu Tuệ liên tục thay đổi, giọng nói đầy tức giận của Vương Thục Phân vang lên:
“Còn Liễu Nhược Hà nhà họ Liễu các bà, rốt cuộc nó có đồng ý làm người yêu của Hạo Dương nhà chúng tôi hay không? Nếu không thì nên nói sớm chút, đừng làm lỡ thời gian của Hạo Dương nhà chúng tôi, sao lại cho Hạo Dương nhà chúng tôi leo cây hả?”
Vu Tiểu Tuệ vội nói:
“Tất nhiên là muốn rồi, thế này đi, tối nay hai nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm rồi bàn chuyện hôn sự của hai đứa nó”.
Bên kia im lặng một hồi dường như Vương Thục Phân và Lý Hạo Dương đang bàn bạc với nhau.
Một lát sau, Vương Thục Phân nói:
“Vậy được, thế thì tối nay, Hạo Dương nói hẹn ở nhà hàng Vân Đỉnh”.
…
Sáu giờ tối, vừa lúc đến giờ cơm tối.
Nhạc Huy và Hàn Tiểu Thi đi đến trước cửa nhà hàng Vân Đỉnh.
“Hay là chúng ta ăn tối ở đây nhé”.
Nhạc Huy nói với Hàn Tiểu Thi:
“Lần trước tôi và bố tôi đến đây ăn, thức ăn miền bắc ở đây khá ngon”.
Hàn Tiểu Thi nghe vậy liền gật đầu:
“Cũng được, em nghe nói không gian của nhà hàng này rất tốt, chúng ta ăn ở đây đi”.
Nói xong, cô ta khoác tay Nhạc Huy bước vào nhà hàng.