Chương 241: Đánh gãy tay chân của mày
Uy thế của Chu Hào vừa bá đạo vừa hung hãn, người có mặt ở sảnh tiệc đều biến sắc.
Nếu cú đấm này của hắn đánh vào người Nhạc Huy có vẻ yếu đuối kia thì chẳng phải là một đấm chết luôn sao?
Lúc này nét ưu sầu lo lắng cũng xuất hiện trên mặt Trần Ngọc Đình.
Đối mặt với sự hung bạo của Chu Hào, Nhạc Huy vẫn không hề thay đổi sắc mặt, anh tiếp tục giẫm chân xuống phía dưới, đạp gãy một chân cuối cùng của Hà Thiếu Huy.
Đúng lúc Chu Hào lao tới, Kỳ Phi vén ống tay áo và tiến lên một bước, giơ tay tát mạnh vào mặt Chu Hào.
Có vẻ như Kỳ Phi rất thích đánh vào mặt người khác, một cái tát thôi cũng đủ khiến Chu Hào lảo đảo vài bước.
"Xem ông mày không tồn tại à, tưởng mày giỏi lắm hả?”
Kỳ Phi nhíu mày, không đợi Chu Hào phản ứng lại đã lao về phía Chu Hào và đấm xối xả như mưa vào người hắn.
Chu Hào rất giỏi đánh nhau, cơ thể cũng cường tráng hơn tất cả mọi người ở đây, nhưng cũng chỉ tương đối nếu so với người thường. Chứ hắn chả là cái thá gì khi so sánh với người luyện võ từ nhỏ như Kỳ Phi với Nhạc Huy?
Chưa kể Kỳ Phi từng làm lính đánh thuê ở nước ngoài, so với đám liều mạng kia thì Chu Hào có là gì chứ?
Kỳ Phi có thể lăn lộn ở nước ngoài hai năm, bị một tổ chức lớn truy sát về nước, liệu anh ta sẽ coi trọng Chu Hào sao?
Từ một Chu Hào bất khả chiến bại trong mắt mọi người, giờ hắn giống như một học sinh tiểu học bị đàn anh lớp trên bắt nạt, hắn bị Kỳ Phi đánh đến mức không còn sức đánh trả, chỉ chốc lát sau đã bị đánh sưng vù thành cái đầu lợn.
Kỳ Phi nhảy lên cao, tất cả sức lực đều dồn xuống dưới chân, đá Chu Hào cường tráng bay ra ngoài như một quả bóng cao su.
Chu Hào bay xa mấy mét, đụng rầm vào vách tường.
"Rầm rầm".
Vách tường của câu lạc bộ như thể bị chấn động.
Dù cho Chu Hào có bắp thịt cường tráng, nhưng giờ bị đụng vào tường thì cũng phải choáng váng, đầu óc ong ong.
"Quyền anh quân đội chơi cũng được phết", Kỳ Phi vỗ tay, chỉnh sửa cổ áo, bình tĩnh nói: "Nhưng cũng chỉ bắt nạt được người bình thường thôi, về luyện thêm mấy năm nữa đi".
Mặt Chu Hào sưng vù, trong mắt lộ rõ nỗi khiếp sợ và không cam lòng. Hắn muốn tiếp tục đánh một trận với Kỳ Phi, nhưng lại phát hiện toàn thân mình đau đớn đến mức không thể động đậy, xương sườn như thể bị đánh gãy mất một cái.
Cả sảnh tiệc hoàn toàn chết lặng, Nhạc Huy tiếp tục nhìn về phía Hà Thiếu Huy. Lúc này hai tay hai chân Hà Thiếu Huy đã bị đánh gãy, co quắp trên mặt đất, không nói được câu nào.
"Núi cao còn có núi cao hơn, không phải ai cậu cũng có thể khiêu khích được", Nhạc Huy thản nhiên nói: "Cậu dám sỉ nhục tôi ở ngay trước mặt tôi, đánh gãy tay chân cậu là còn nhẹ đấy. Tôi đoán nửa đời sau cậu chỉ có thể nằm ở trên giường, hi vọng cậu nhớ kỹ bài học này".
Lúc này, đám vệ sĩ ngoài cửa mới phát hiện trong sảnh tiệc xảy ra chuyện nên mới đẩy cửa xông vào. Khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi hoàn toàn, nhao nhao rút vũ khí ra xông về phía Nhạc Huy và Kỳ Phi.
"Dừng tay!"
Đột nhiên một giọng nữ lạnh lùng vang lên.
Rất nhiều vệ sĩ sửng sốt, lúc này đám con cháu nhà họ Vương và đám cậu ấm Giang Kiên, bao gồm cả Lâm Tử Hùng ngồi ở đằng kia không nói lời nào cũng nghiêm nghị hỏi:
"Thi Nghiên, sao lại bảo bọn họ dừng tay?"
"Đúng vậy chị Tần, cậu Huy bị bọn họ đánh ra nông nỗi này, hai người này đúng là mất trí rồi, mau bảo vệ sĩ bắt bọn chúng lại đưa đến cục cảnh sát đi".
Vương Nam cũng run rẩy nói.
Bọn họ đều chưa từng gặp tên nào kinh khủng không nói nhiều lời đã đánh người ta gãy cả tay chân như Nhạc Huy.
Đám người Vương Huyền liên tục phụ họa, nhất định muốn đám vệ sĩ khống chế Nhạc Huy và Kỳ Phi tại chỗ.
Suy cho cùng Hà Thiếu Huy cũng xảy ra chuyện ngay trên chính địa bàn của nhà họ Vương, nếu nhà họ Vương không cho nhà họ Hà một lời giải thích thì sao nhà họ Hà có thể bỏ qua cho họ được?
Lỡ như hai nhà trở mặt thì hậu quả khó mà đoán được. Dù nhà họ Hà yếu hơn nhà họ Vương một bậc, nhưng liều mạng thì cũng có thể khiến nhà họ Vương gặp nạn.
Bây giờ đều chú trọng hòa khí sinh tài, ai muốn đánh qua đánh lại với một gia tộc lớn đâu chứ.
"Chị Nam, dù gì Nhạc Huy cũng là con rể nhà họ Vương, sao mọi người có thể làm như vậy!", Trần Ngọc Đình không thể tin nổi.
Không ngờ đám người nhà họ Vương lại muốn tống Nhạc Huy vào tù. Thái độ của họ với Nhạc Huy quả thực khiến trái tim cô nguội lạnh.
Lúc này đám vệ sĩ kia cũng liếc nhìn Tần Thi Nghiên, chờ cô ta giải thích.
Người vừa lên tiếng là Tần Thi Nghiên đeo kính râm.
Nữ vương nhà họ Tần giờ đã tháo kính râm xuống, lộ ra dung mạo tuyệt thế quyến rũ lòng người. Ngay cả Nhạc Huy cũng phải liếc nhìn cô ta vài lần, bàn về dung mạo, tuy Trần Ngọc Đình xinh đẹp kiều diễm nhưng vẫn bị Tần Thi Nghiên vượt trên nửa bậc.
Chỉ thấy Tần Thi Nghiên lạnh lùng hừ một tiếng:
"Hai người này võ công cao cường, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường. Ngay cả Chu Hào cũng không phải đối thủ của họ, bảo đám phế vật như mấy người xông lên để chết à?"
Cô ta nói xong cũng mỉm cười lẳng lơ với Nhạc Huy:
"Anh Nhạc, anh thấy có đúng không?"
Cô ta đã nhớ ra Nhạc Huy là ai, nhiều năm trở về trước lúc đang học cấp ba, cô ta đi theo ông nội tới thủ đô tham gia một buổi đấu giá từ thiện.
Buổi đấu giá từ thiện đấy quy tụ rất nhiều ông trùm ở thủ đô, trong đó có cả ông cụ nhà họ Nhạc - Nhạc Chấn Đình. Lúc đó đang được nghỉ hè, ông cụ nhà họ Tần hồi còn trẻ từng làm chức vụ lớn trong chính phủ nên may mắn được mời tham gia buổi đấu giá từ thiện này.
Lúc đó Tần Thi Nghiên cũng may mắn gặp được cậu chủ nhà họ Nhạc, chỉ có điều cô ta không dám đến gần. Thời điểm đó cậu chủ nhà họ Nhạc bị một đám con gái nhà giàu ở thủ đô bao vây, cực kỳ náo nhiệt. Ngay cả nhiều người lớn tuổi có máu mặt cũng muốn làm quen với cậu chủ nhà họ Nhạc.
Hồi đó Tần Thi Nghiên ngây thơ đến mức mơ tưởng rằng nếu như cô ta trưởng thành có thể trở thành vợ của cậu chủ nhà họ Nhạc thì thật tốt biết bao.
Bây giờ cô ta lại gặp được cậu chủ nhà họ Nhạc ở câu lạc bộ này.
Vừa nãy cô ta luôn cảm thấy Nhạc Huy quen mắt, bây giờ đã nhớ ra nên đâu dám để đám vệ sĩ ra tay với Nhạc Huy chứ.
Nếu để nhà họ Nhạc biết được thì tất cả những người ở đây hôm nay bao gồm cả cô ta đều khó tránh xui xẻo.
"Chị Tần, ý của chị là..."
Đám nhà giàu Giang Kiên nhao nhao nhìn Tần Thi Nghiên với ánh mắt không dám tin. Họ nghĩ thầm Tần Thi Nghiên, Lâm Tử Hùng và Hà Thiếu Huy đều là bạn tốt, tại sao giờ cô ta lại nói đỡ giúp Nhạc Huy.
"Thi Nghiên, có phải cô suy nghĩ nhiều rồi không, hai người bọn họ dù có giỏi cỡ nào thì cũng đâu đánh thắng mười mấy vệ sĩ chuyên nghiệp này?", Lâm Tử Hùng nhíu mày, bất mãn nói: "Đám vệ sĩ này đều là binh lính giải ngũ, không phải vệ sĩ bình thường đâu".
Tần Thi Nghiên nghe vậy liền cảm thấy hơi bất lực với Lâm Tử Hùng, nói:
"Anh Lâm, bỏ qua đi".
"Nếu mấy người cố ý gây phiền phức cho hai người này thì chắc chắn sẽ phải hối hận. Chuyện đã trở nên nghiêm trọng thế này rồi, không thể để ai bị thương nữa. Nếu không gia tộc sau lưng những cậu ấm này nhất định sẽ thấy bất mãn với nhà họ Lâm và nhà họ Vương. Chẳng lẽ anh muốn để những gia tộc này gây rắc rối không dứt sao?"
Lâm Tử Hùng nghe Tần Thi Nghiên nói vậy, trong lòng cũng run rẩy vài phần, hắn yên lặng như đang ngẫm nghĩ lời Tần Thi Nghiên.
Vào giờ khắc này, Nhạc Huy cũng hơi kinh nhạc liếc nhìn Tần Thi Nghiên, anh luôn cảm thấy có vẻ như Tần Thi Nghiên đã biết thân phận của anh.
"Không thể nào..."
Nhạc Huy thầm nghĩ trong lòng, thành phố Giang Châu nhỏ nhoi này sao lại có người biết thân phận của anh được chứ?