Vốn dĩ Liễu Nhược Hà đã muốn rời khỏi khách sạn vào tối hôm qua nhưng vừa nghĩ tới bố mẹ của mình, cô lại không muốn về nhà.
Vì vậy cô ở trong khách sạn một đêm, hơn nữa còn phát sốt không có sức để xuống lầu. May mắn Nhạc Huy đã mua thuốc cho cô, sau khi uống thuốc xong cô lại ngủ thiếp đi.
Sáng ngày hôm sau tỉnh lại, cô trả phòng sau đó mới quay về nhà.
Khi về đến cửa nhà, Liễu Nhược Hà đã chuẩn bị tốt tinh thần sẽ bị mắng chửi một thời gian dài. Lần này bởi vì cô không khuyên được Đoàn Thiên Hành thay đổi ý định, dẫn đến việc Liễu Hồng Thanh không cho nhà cô đến công ty, không rút được tiền. Với sự hiểu biết của cô, Vu Tiểu Tuệ ham tiền như mạng sống, lần này bà ta chắc chắn sẽ tức điên, rồi mắng chửi cô mấy ngày để xả giận.
Liễu Nhược Hà cố lết cơ thể ốm yếu, hít sâu một hơi, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Tối hôm qua cô không trở về, Vu Tiểu Tuệ chắc chắn càng tức giận. Nhưng sau khi đến nhà, cô lại phát hiện ra Vu Tiểu Tuệ không hề lao vào mắng chửi cô mà mặt mày tươi cười ra đón, bởi vì trong nhà đang có khách.
“Nhược Hà, mau qua đây, đây là cô Vương của con, còn đây là con trai của cô ấy Lý Hạo Dương”.
“Đứa trẻ Hạo Dương này rất giỏi giang, nó đã mở được hai công ty, thu nhập hàng năm cũng lên tới vài trăm triệu”.
Vu Tiểu Tuệ cười ngoác miệng, nhanh chóng kéo Liễu Nhược Hà qua đó giới thiệu cho cô Vương và Lý Hạo Dương.
“Chị Vương, Hạo Dương, đây là con gái của em, tên là Nhược Hà”.
“Hai người đừng thấy nó vừa ly hôn mà coi thường nó, tên phế vật Nhạc Huy và Nhược Hà hoàn toàn chưa từng động phòng”.
Liễu Nhược Hà nhìn thấy cảnh này là biết Vu Tiểu Tuệ muốn làm gì, cô vừa mới ly hôn, mà bà ta lại trắng trợn muốn giới thiệu bạn trai cho cô.
“Không sao, cháu không để ý đâu”.
Lý Hạo Dương hơi ngạc nhiên đánh giá Liễu Nhược Hà, cô yêu kiều ngọt ngào, dáng người vô cùng hoàn mĩ, đôi chân dài miên man hấp dẫn, vòng eo thon nhỏ. Đây quả thật là kiểu phụ nữ hoàn mỹ nhất trong lòng của Lý Hạo Dương.
Mặc dù từng ly hôn nhưng chưa động phòng, điều này cũng không khác biệt gì so với chưa kết hôn.
Hắn đứng dậy, vô cùng lịch sự chào hỏi Liễu Nhược Hà:
“Chào Nhược Hà, anh là Lý Hạo Dương, hiện nay là chủ tịch của công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học công nghệ Huy Đằng, anh đang chuẩn bị mở thêm chi nhánh thứ ba”.
Không chờ Liễu Nhược Hà nói chuyện, hai mắt của Vu Tiểu Tuệ đã sáng rực, kích động nói:
“Thằng bé Hạo Dương này thật sự là tuổi trẻ tài cao, bây giờ người như cậu ấy thật sự không nhiều”.
Liễu Nhược Hà nhìn dáng vẻ này của Vu Tiểu Tuệ đột nhiên không biết nên nói gì, nhưng cô vẫn lịch sự mỉm cười với Lý Hạo Dương:
“Tôi đã từng nghe nói tới công ty khoa học công nghệ Huy Đằng, cũng nghe nói chủ tịch của công ty là một người đẹp trai tuổi trẻ tài cao”.
“Không ngờ lời đồn lại là thật”.
Lý Hạo Dương nghe xong cười ha ha nói:
“Nhược Hà quá khen rồi, anh chỉ là một người chỉ huy cô độc đang trong giai đoạn cố gắng mà thôi, nào có thể sánh với những doanh nhân của những doanh nghiệp lớn vững chắc kia chứ”.
Vu Tiểu Tuệ lập tức đáp lời:
“Sao có thể nói như thế được, trẻ tuổi như vậy đã có công ty thứ ba, vài năm sau nữa cũng sẽ trở thành chủ của doanh nghiệp lớn vững chắc thôi”.
Vu Tiểu Tuệ vô cùng hài lòng về Lý Hạo Dương, hôm nay Lý Hạo Dương và mẹ của hắn tới, mục đích rất rõ ràng, tên Lý Hạo Dương này không còn trẻ, luôn bận rộn công việc nên chưa tìm được bạn gái.
Đưa hắn tới đây chính là để xem mắt với Liễu Nhược Hà.
“Nhược Hà, mẹ cũng không giấu con nữa, hôm nay Hạo Dương đến đây là để gặp con”.
Vu Tiểu Tuệ kéo Liễu Nhược Hà, nói:
“Con xem hai con trai tài gái sắc, Hạo Dương chưa có bạn gái, con cũng vừa ly hôn. Mẹ thấy hai con rất xứng đôi, con và Hạo Dương cứ tiếp xúc với nhau, tìm hiểu nhau một chút. Hạo Dương cũng đã nói rồi, chỉ cần hai con kết hôn, cậu ấy sẽ để con tự mình quản lý một công ty”.
Nói xong, Vu Tiểu Tuệ vô cùng kích động giống như người mà Lý Hạo Dương xem mắt không phải là Liễu Nhược Hà mà là bà ta.
Liễu Nhược Hà nghe xong cảm thấy mất kiên nhẫn.
Cô nói muốn xem mắt khi nào chứ? Huống hồ cô vừa mới ly hôn với Nhạc Huy, bây giờ lại xem mắt người đàn ông khác, người khác sẽ nghĩ cô như thế nào?
Còn không phải vì Vu Tiểu Tuệ thèm muốn công ty và gia thế của Lý Hạo Dương nên bán con gái của mình thêm lần nữa sao?
“Thật ngại quá, hai ngày nay tôi không khỏe lắm, để khi khác chúng ta nói chuyện”.
Liễu Nhược Hạ từ chối, mỉm cười ngượng ngùng nhìn Lý Hạo Dương.
Lý Hạo Dương thấy vậy đương nhiên cũng cảm thấy lúng túng, hắn không ngờ bản thân ưu tú như vậy, mà người phụ nữ từng ly hôn như Liễu Nhược Hà lại có thể từ chối hắn.
Nhưng hắn vẫn lịch sự mỉm cười đáp lại:
“Không sao đâu, nhìn sắc mặt em không tốt như vậy, nếu như bị ốm nhất định phải nhanh chóng đến bệnh viện khám xem”.
“Một mình cũng cần phải chăm sóc tốt cho bản thân”.
Vu Tiểu Tuệ thấy Liễu Nhược Hà dám chống đối mình, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, không vui nói:
“Cái gì mà lần sau chứ, mẹ thấy sức khỏe con vẫn rất tốt. Hạo Dương người ta ưu tú như vậy, lại biết quan tâm người khác như vậy. Con nhóc con đừng có mà kiếm chuyện với mẹ vào lúc này”.
Bà ta nói, lại nhìn Lý Hạo Dương mỉm cười nói:
“Hạo Dương, cháu đừng nghĩ nhiều, con nhóc này tối hôm qua bị chúng tôi phê bình nên đang muốn làm loạn thôi”.
“Cháu với chị Vương ngồi đây một lát, cô vào trong nói chuyện với con bé”.
Dứt lời, bà ta kéo Liễu Nhược Hà vào trong phòng, đóng cửa lại lạnh lùng nói:
“Con ranh đáng chết, con có ý gì, con cố ý gây sự với mẹ đúng không?”
“Con xem lại bộ dạng của con đi, từng ly hôn, công ty cũng sắp không còn nữa. Điều kiện của Hạo Dương tốt như vậy cũng không chê con từng ly hôn, con còn muốn gì nữa? Lẽ nào con còn muốn tìm một cậu ấm nào đó ở thủ đô sao, người ta cũng chưa chắc đã để ý đến con, con có biết không hả?”
“Làm người phải biết như thế nào là đủ, con ở trong đây một lát rồi ra ngoài, đi ra ngoài dạo phố hẹn hò với Hạo Dương bồi dưỡng tình cảm một chút”.
Vành mắt Liễu Nhược Hà đỏ hoe, nói:
“Con vừa mới ly hôn, bây giờ lại xem mắt người đàn ông khác, người ta sẽ nhìn con như thế nào chứ?”
“Không phải mẹ để ý đến công ty và tiền của Lý Hạo Dương sao, lẽ nào con từng ly hôn thì không tìm được người đàn ông khác tốt hơn được à?”
Vu Tiểu Tuệ nghe xong bắt đầu dùng chiêu cảm xúc, nặn ra hai giọt nước mắt giả tạo, nói:
“Mẹ là mẹ của con, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, mẹ cực nhọc nuôi lớn con dễ dàng lắm sao?”
“Bây giờ nhà họ Liễu chúng ta sắp xong đời rồi, mấy bác của con sắp phải bán công ty, ai cũng phải tự lo cho mình”.
“Công ty đó của con vốn là công ty nhỏ, bán ra cũng chẳng được bao nhiêu tiền, sau này cuộc sống của con phải làm sao?”
“Cuộc sống của mẹ và bố con sẽ thế nào? Con không nghĩ cho mẹ và bố con ư?”
Liễu Nhược Hà cười nhạt, nói:
“Mẹ muốn con sống tốt hơn chút sao? Lúc đầu Nhạc Huy đối với con tốt như vậy, tại sao hai người không thể đối xử với anh ấy tốt một chút, tại sao lại ép buộc con đối xử tệ bạc với người ta như vậy?”
“Bây giờ thì hay rồi, anh ấy rời đi, hai người đã vui chưa?”
“Lại còn giới thiệu một người đàn ông khác cho con, hai người từng coi con là con gái chưa?”
“Bốp” một tiếng, sắc mặt Vu Tiểu Tuệ lạnh lùng, tát mạnh vào má của Liễu Nhược Hà.
Khuôn mặt tái nhợt không còn cảm xúc của cô in rõ dấu năm ngón tay.
“Khốn kiếp, tao là mẹ mày, mày dám nói chuyện với tao như vậy à?”
“Thằng ranh Nhạc Huy kia có gì tốt, nó tốt hơn Hạo Dương ở điểm nào?”
Vu Tiểu Tuệ tức đến mức nhảy dựng lên, chỉ vào mặt của Liễu Nhược Hà chửi bới