“Liễu Nhược Hà, mày còn có ích gì, làm chút chuyện cho gia đình mà cũng không được!”
Sau khi nghe câu này, Liễu Nhược Hà như rơi xuống đáy vực.
Cho dù Liễu Hồng Thanh nằm trên giường nhưng cũng nói thô lỗ, lớn tiếng gào lên với Liễu Nhược Hà.
“Mày nói mày ngủ với người ta một đêm, vẫn không làm Đoàn Thiên Hành thay đổi chủ ý ư?”
“Liễu Nhược Hà, mày muốn hại chết nhà họ Liễu chúng tao phải không!”
“Nhà họ Liễu đối xử với mày không tệ, mày chỉ biết vì lợi ích của bản thân, không lo lắng đến chuyện sống chết những người khác phải không?”
Đám người nhà họ Liễu sau khi nghe Liễu Nhược Hà thất bại, tất cả vây quanh trách mắng Liễu Nhược Hà một trận, không hề quan tâm đến cảm nhận của cô.
Đầu óc Liễu Nhược Hà choáng váng, hơi tê dại nhìn về đám người này, rơi nước mắt:
“Cháu không có, cháu không ngủ với anh ta!”
“Tại sao mọi người lại trách cháu, rốt cuộc cháu làm sai điều gì, là cháu nói anh ta hủy bỏ hợp tác với nhà họ Liễu chúng ta sao? Chẳng phải là do mọi người không tự mình vươn lên, chỉ biết dựa vào người ta hay sao?”
“Bây giờ người ta không quan tâm đến mọi người nữa, cháu có cách nào nữa chứ!”
Liễu Nhược Hà gần như sụp đổ, cũng không quan tâm mình có địa vị gì ở nhà họ Liễu, cô hét lên với đám người người trong nhà.
Chỉ nghe một tiếng “bốp”, một cái tát mạnh vào mặt Liễu Nhược Hà.
Hoàn toàn không nhìn rõ ai tát Liễu Nhược Hà, cô loạng choạng hai bước, vịn vào ghế, suýt chút nữa ngã xuống đất.
“Con ranh này, mày dám dạy dỗ bọn tao, bảo mày lên giường với Đoàn Thiên Hành thì tại sao mày không nghe!”
“Nếu như mày ngủ với anh ta thì anh ta chắc chắn sẽ thay đổi chủ ý!”
“Khốn nạn! Đúng là khốn nạn!”
Lúc này, Vu Tiểu Tuệ cũng tham gia vào nhóm người chỉ trích Liễu Nhược Hà, thất vọng kéo Liễu Nhược Hà nói:
“Nhược Hà, tại sao con không nghe lời! Lẽ nào con không biết nhà chúng ta đang trong tình hình nào sao?”
“Một công ty đấy!”
Liễu Phong đứng thu mình đằng sau, ông ta không dám lên tiếng trong trường hợp này.
Liễu Nhược Hà chật vật đứng vững, nhìn đám người này và cười khẩy, sau đó hai mắt tối sầm lại, cơ thể không khống chế được mà ngã phịch xuống.
Khi cô sắp mất ý thức, cô cảm nhận cơ thể của mình được một bàn tay to ấm áp giữ lại, sau đó là một tiếng tát vang lên trong phòng.
Nhưng cái tát này không phải đánh vào mặt cô, cô không biết là ai bị đánh vì cô đã ngất đi.
Cô ba Liễu Hân không thể tưởng tượng nổi nhìn Nhạc Huy đột nhiên xông vào, che đi khuôn mặt bị Nhạc Huy đánh, nhe răng trợn mắt chửi Nhạc Huy:
“Đồ chó má, mày là cái thá gì mà lại dám đánh bà đây”.
Tiếng gầm của bà ta có thể nói là kinh thiên động địa, chua ngoa như Chung Hồng.
“Bốp!”
Bà ta vừa nói xong, Nhạc Huy lại tát bà ta một cái. Một tay Nhạc Huy ôm lấy Liễu Nhược Hà đang ngất xỉu, một tay chỉ vào đám người nhà họ Liễu rồi chửi mắng tàn nhẫn:
“Các người để vợ tôi đi dụ dỗ người khác, chết tiệt, cô ấy là người thân của các người đó!”
“Các người có còn tính người không?”
Nhạc Huy bất ngờ xuất hiện khiến mọi người sợ hãi.
“Nhạc Huy, mày dám qua đây, mày là cái thá gì, chuyện nhà họ Liễu không cần người ngoài như mày nhúng tay vào!”
“Mau cút đi!”
“Phế vật, mau cút đi!”
Từng người đàn ông nhà họ Liễu xắn tay áo, đám đàn bà đanh đá, tất cả ở tư thế muốn đánh nhau với Nhạc Huy.
“Câm miệng cho tôi!”, Nhạc Huy hét lên hung dữ, khí thế mạnh mẽ.
Người nhà họ Liễu đột nhiên bị dọa sợ. Bọn họ nhận ra Nhạc Huy đang đứng trước mặt bây giờ đã không còn là người nhẫn nhục chịu khó, bị người khác ức hiếp như trước đây, trên người anh có một khí thế khiến bọn họ không nói nên lời, đó là… khí thế của người bề trên.
Người nhà họ Liễu không dám tin, một đứa con rể phế vật thì lấy đâu ra khí thế mạnh mẽ như vậy chứ?
Nhưng khí thế trước mặt thật sự trấn áp bọn họ.
Bọn họ đâu biết, Nhạc Huy đã thoát khỏi xiềng xích, đã không còn là đứa con rể mà bất kì ai trong nhà họ Liễu đều có thể bắt nạt, bây giờ anh đã là một rồng đang bay trên cao, vốn dĩ anh là con cháu gia đình giàu có, đâu cần phải giả vờ khí thế gì.
Đây chính là khí thế vốn có của anh!
“Ai dám bước lên thì bây giờ tôi sẽ chôn sống người đó”.
Nhạc Huy lạnh lùng nhìn đám người, nói bằng giọng điệu hung hăng.
Đám già yếu bệnh tật nhà họ Liễu đột nhiên bị dọa lùi hai bước, Liễu Thừa Phong chỉ tay vào Nhạc Phong, run rẩy nói:
“Mày… mày dám! Nhạc Phong, đừng quên mày từng là một thành viên của nhà họ Liễu bọn tao, làm người đừng không hiểu đạo lí báo ơn như vậy!”
Nhạc Phong nghe thấy thế liền cười khẩy:
“Hở, ơn nghĩa nào của các người dành cho tôi?”
“Sỉ nhục tôi, sai khiến tôi sao? Liễu Thừa Phong, những lời từ miệng ông nói ra có biết mắc cỡ không?”
Liễu Thừa Phong bị Nhạc Huy chửi đến nỗi không nói được gì: “Mày, mày, mày”, một câu cũng không nói ra được, muốn đến dạy dỗ Nhạc Huy nhưng không có dũng khí, chân tay già yếu của ông ta không phải là đối thủ một người trẻ tuổi như Nhạc Huy.
“Khốn nạn! Mày đến đây rốt cuộc muốn làm gì, đến đây giở trò lưu manh sao?”
Liễu Hồng Thanh nằm trên giường tức giận đến dựng râu, chỉ tay vào Nhạc Huy răn đe nói.
Nhạc Huy nhìn ông ta, cười khẩy trả lời:
“Tôi đến xem báo ứng, nhà họ Liễu của ông bất nhân bất nghĩa, bây giờ đã gặp quả báo, ông già đáng chết, ép cháu gái mình đi ngủ với đàn ông”.
“Liễu Hồng Thanh, ông đợi chết đi! Ông già chết tiệt gian xảo, sớm muộn có một ngày rơi vào tay tôi!”
“Thật sự đến lúc đó, tôi sẽ thổi bay tro cốt của ông!”
Nhạc Huy vô cùng tức giận, anh nhân lúc Hàn Tiểu Phi và Đoàn Thiên Hành không chú ý lén chạy ra ngoài. Nhưng anh cũng bình tĩnh lại, biết mình không thể đến bệnh viện giết người nhà họ Liễu.
Mặc dù anh là con trai của Nhạc Thiên Hùng của nhà họ Nhạc, nhưng anh không thể hành hung trước mặt mọi người, bằng không Nhạc Thiên Hùng cũng không bảo vệ được anh.
Ban đầu Nhạc Huy chỉ muốn đến bệnh viện nói lời cay nghiệt với người nhà họ Liễu, kết quả đến cửa thì nghe người nhà họ Liễu đang mắng nhiếc Liễu Nhược Hà. Anh mất kiểm soát ngay tại chỗ nên lập tức xông vào tát Liễu Hân một cái.
“Mày, mày, mày…”
“Thằng nhóc như mày thật kiêu ngạo, mày là cái thá gì?”
Bị Nhạc Huy mắng chửi như vậy, sắc mặt của Liễu Hồng Thanh trở nên trắng bệch, chút nữa ngất xỉu.
Nhạc Huy không quan tâm đám người này, anh ôm Liễu Nhược Hà muốn rời đi.
“Mày muốn làm gì, thả con gái của tao ra!”
“Mày đã không còn là chồng của nó, mày muốn làm gì?”
Vu Tiểu Tuệ thấy Nhạc Huy muốn ôm Liễu Nhược Hà đi, bà ta tức giận xông đến.
Nhạc Huy lạnh lùng nhìn người mẹ vợ này, không hề nể nang gì, một chân anh đá bay bà ta, sau đó co cẳng chạy đi.
“Ôi trời, này!”
“Thằng ranh, tôi phải báo cảnh sát, nó bắt cóc con gái của tôi!”
Cả phòng bệnh như nổ tung, Vu Tiểu Tuệ muốn đuổi theo thì một y tá xuất hiện trước cửa phòng bệnh, chặn đường bà ta.
“Tôi nói phòng bệnh các người có thể yên tĩnh một chút không! Bệnh viện do các người mở à, các người không nghỉ ngơi nhưng bệnh nhân khác cần được nghỉ ngơi!”
Cô y tá này thật sự không chịu được nữa, hai ngày nay người nhà họ Liễu ngày nào cũng cãi nhau trong phòng bệnh, những bệnh nhân ở phòng khác đều bắt đầu phàn nàn về bọn họ.
“Con ranh kia, cô nói cái gì?”
“Chúng tôi là người nhà họ Liễu, cô dám nói với chúng tôi như vậy, cô không biết người nhà họ Liễu có địa vị gì ở Sở Châu sao?”
Liễu Hân và Chung Hồng phát điên tại chỗ, sắp cãi nhau với cô y tá này.
Cô y tá nghe xong, vòng hai tay trước ngực, cười khẩy nhìn đám người và nói:
“Nhà họ Liễu? Các người đã không còn là nhà họ Liễu trước đây nữa, tập đoàn Huy Hành đã đá bay các người ra ngoài”.
“Bây giờ toàn bộ Sở Châu đều biết nhà họ Liễu các người xong đời rồi, các người còn ở đây diễu võ dương oai”.
“Tôi cảnh cáo các người, nếu các người lại cãi nhau, chúng tôi sẽ báo cảnh sát!”
Y tá không giữ chút thể diện nào cho người nhà họ Liễu.
Những lời này giống như cái tát của Nhạc Huy, đánh vào mặt tất cả bọn họ.
Nhà họ Liễu bọn họ bây giờ… đã không còn là nhà họ Liễu trước đây, đây mới là thực tại mà bọn họ nên nhìn nhận.