Chương 109
Chương 109: Đây mới là cậu Thôi
Phòng VIP đã được bố trí xong, nhóm Thôi Chí Minh bước vào, đồng thời xuýt xoa trầm trồ.
Thật ra thì căn phòng VIP này không khác cách bài trí của những căn phòng VIP khác, nhưng ánh sáng ở đây rất đẹp, bộ pha trà và bàn ghế bên trong đều được đặt làm từ gỗ. Cách trang hoàng xem chừng sang trọng hơn những phòng VIP khác.
Dù sao cũng chỉ là một phòng VIP trong nhà hàng, không cần quá lòe loẹt làm gì. Nhưng nhóm Thôi Chí Minh như thể đang bước vào phòng ăn hoàng gia của hoàng đế, chỗ này xuýt xoa, chỗ kia trầm trồ thán phục.
Có vẻ bọn họ chưa từng gặp cậu chủ nhà họ Nhạc, nhưng thấy thân phận nhà người ta được thể hiện rõ ràng rồi, chỉ cần nịnh hót là được.
Nhạc Huy đi vào, cũng đã lâu lắm rồi anh mới nhìn thấy căn phòng VIP quen thuộc. Nhưng bây giờ cảnh còn người mất. Nhạc Chấn Đình đã qua đời được hai năm. Ông đối xử rất nghiêm khắc với anh, nhưng cũng là người yêu thương anh vô cùng. Nghĩ đến việc ông đã mất, đến giờ anh vẫn chưa thôi đau lòng.
Dù lúc nhỏ, Nhạc Chấn Đình rất nghiêm khắc, nhưng Nhạc Huy thừa nhận, nếu không có sự nghiêm khắc ấy, thì sẽ có được anh ngày hôm nay. Nếu vậy, thì bây giờ anh chẳng khác gì mấy con em nhà giàu như Thôi Chí Minh, cả ngày không làm gì, chỉ biết ăn chơi trác táng, xa hoa đồi trụy.
“Sao thế, em lại nhớ ông nội à?”
An Nhã thấy bộ dạng chán nản, đau lòng của Nhạc Huy thì vỗ vai anh một cái.
Nhạc Huy cười gượng: “Chỉ là chút cảm xúc thôi, nhanh quá, ông mất được hai năm rồi”.
Lúc này, nhóm Thôi Chí Minh đột nhiên hét lớn, từng người chạy đến hỏi:
“Tiểu Nhã, ảnh gia đình treo trên tường đâu, sao giờ không thấy?”
“Cô An Nhã, ảnh gia đình cất đi đâu rồi?”
An Nhã ngẩn người, nhìn khoảng trống trên tường chỉ thấy khung tranh trống rỗng, bức tranh đã bị ai lấy đi rồi.
Cô thầm nghĩ nhất định là Nhạc Huy bảo quản lý nhà hàng lấy đi, liền nói:
“Có thể là em trai tôi, Nhạc Huy lấy đi. Từ khi ông qua đời, nó rất buồn, nên cầm ảnh gia đình đi rồi”.
Mọi người nghe vậy thì xì xào cảm thán:
“Cậu chủ quả là một người nặng tình nghĩa!”
“Cậu chủ hiếu thảo như vậy, trên trời ông Nhạc linh thiêng sẽ thấy mừng lắm”.
Thấy bộ dạng mấy người này, Nhạc Huy không khỏi lắc đầu, nhanh chóng tìm một chỗ rồi ngồi xuống.
Thấy Nhạc Huy tự nhiên như vậy, Thôi Chí Minh cũng lắc đầu một cái, thầm nghĩ tên vô lại này đúng là không biết phép lịch sự.
Sau khi mọi người ngồi vào chỗ, nhân viên bắt đầu dọn thức ăn lên. Món ăn ở đây cũng là được chế biến theo nhu cầu của khách, nếu là sinh nhật thì sẽ có bàn tiệc sinh nhật do đầu bếp chuyên nghiệp làm, hầu hết là những món miền Bắc chính hiệu và sơn hào hải vị. Nếu là tiệc bình thường sẽ có thêm các món tráng miệng và đồ ăn nhẹ.
Thấy một bàn ăn ngập tràn đồ ăn ngon, hương thơm lan ra, khiến ai cũng thèm thuồng chảy nước miếng.
Không thể phủ định, nhà hàng năm sao này có những món ăn chất lượng hơn những nhà hàng năm sao khác nhiều.
Lúc mọi người chuẩn bị ăn, giám đốc nhà hàng tự mình cầm thực đơn đi vào trong.
“Dã man, thể diện anh Thôi lớn quá, ngay cả giám đốc nhà hàng cũng đích thân đến đưa thực đơn kìa!”, những người khác ghen tị nói.
Thôi Chí Minh cười khiêm tốn: “Có thể là do sinh nhật tôi, vất vả cho giám đốc nhà hàng rồi”.
Tuy khiêm tốn vậy, nhưng trong lòng hắn rất đắc ý.
Nhưng sự thật là.
Giám đốc nhà hàng đó cầm thực đơn đi đến chỗ Nhạc Huy, đưa cho anh thực đơn, phấn khích nói:
“Quý khách còn cần gì không, đều là những món ăn ngày trước”.
Đây chính là giám đốc Trương mà quản lý Lưu nói tới, vị giám đốc Trương này làm việc ở đây từ lúc nhà hàng mới mở. Thời gian ông ấy làm việc ở đây còn lâu hơn cả quản lý Lưu, vừa nãy thấy quản lý bảo cậu chủ quay lại, ông ấy rất kích động, vội tới để gặp Nhạc Huy.
Nhạc Huy cười khẩy, gật đầu với ông ấy một cái, sau đó cầm thực đơn chọn mấy món lúc trước thường hay ăn.
Thôi Chí Minh và nhóm Khang Thiếu Dương thấy vậy thì trợn tròn mắt.
“Cái gì vậy… giám đốc, ông nhầm rồi, cậu Thôi ở đây, đây là mới cậu Thôi!”
Mọi người con em nhà giàu vội lên tiếng nhắc nhở giám đốc Trương, bọn họ nghĩ là giám đốc Trương nhận nhầm người.
“Tôi biết, chờ vị khách này gọi món xong đã”, giám đốc Trương không thèm quay đầu lại.
Nhóm Khang Thiếu Dương nghe vậy thì trố mắt nhìn nhau, vẻ mặt khó tin nhìn giám đốc Trương, thầm nghĩ chỉ là một quản lý nhà hàng, kể cả là Nhạc Huy cũng không được thái độ như vậy, chẳng lẽ ông ta không biết nhà họ Thôi ở thủ đô có địa vị như nào? Không biết thân phận của cậu Thôi đây?
Lúc này Thôi Chí Minh cũng xanh mặt, đôi đũa trong tay phải run rẩy rơi xuống. Nếu không phải có An Nhã ở đây, thì hắn muốn xông ra chỗ giám đốc Trương xem ông ấy dùng mắt để làm cái gì.
Nhạc Huy đã gọi xong, giám đốc Trương mới đưa thực đơn qua cho Thôi Chí Minh, nói:
“Cậu Thôi đợi lâu rồi, mời gọi món”.
Tay phải của Thôi Chí Minh cứng đờ giữa không trung, nhận không được mà không nhận cũng không xong, tức giận nói:
“Được rồi, anh ta gọi xong rồi thì đưa tôi làm gì, cầm đi đi!”
Giám đốc Trương nghe vậy chỉ “vâng” một tiếng, sau đó xoay người đi khỏng phòng VIP. Ông ấy phải nhanh chóng báo đầu bếp làm xong món ăn mà Nhạc Huy gọi, không được để anh chờ lâu.
Sắc mặt Thôi Chí Minh tối sầm lại, vừa cứng đờ vừa gượng gạo.
“Không đúng, cô An Nhã, giám đốc nhà hàng của mọi người cần phải dạy dỗ lại, tôi thấy ông ta chẳng biết chút gì về quy tắc”, Khang Thiếu Dương thấy vậy thì không nhịn nổi.
An Nhã cười một tiếng, nói:
“Tính cách của giám đốc Trương hơi kì quặc, có thể người nhà họ Nhạc chúng tôi đều vậy. Ông ấy là nhân viên kỳ cựu ở đây, nếu muốn đuổi việc thì chỉ có bố tôi có tư cách làm vậy thôi”.
Khang Thiếu Dương nghe vậy thì rụt cổ lại, im miệng không nói gì.
“Không sao, không sao, tôi ổn”, Thôi Chí Minh cười ha ha, nâng ly rượu lên nói: “Chúng ta kính cô An Nhã trước, nếu không phải là cô An Nhã thì chúng ta không được vào trong căn phòng VIP này rồi”.
“Đây là căn phòng mà ông Nhạc ngày xưa thường tới, không phải ai cũng vào được đâu”.
Mọi người nghe vậy thì đều kích động, vội nâng ly rượu lên mời.
Trên bàn cơm, qua ba vòng rượu, Nhạc Huy buồn đi vệ sinh, nhưng trong phòng VIP có bao nhiêu người, nên anh đành phải ra ngoài đi cho tiện.
Đi vệ sinh xong, anh đang rửa tay thì giám đốc Trương đi tới, vội chào hỏi Nhạc Huy.
“Cậu chủ, cậu về lúc nào vậy, sao không nói trước với lão Trương tôi một tiếng?”
Nhạc Huy lau tay, nhìn giám đốc Trương cười nói:
“Hôm nay đưa chị tôi đến đây để đón sinh nhật một người bạn”.
“Ông Trương, lâu rồi không gặp”.
Giám đốc Trương gật đầu liên tục: “Đúng là lâu lắm rồi, từ ngày ông chủ qua đời, tôi chưa từng gặp lại cậu. Hai năm vừa rồi gia chủ tới đây hai lần, tôi và ông Lưu vẫn luôn mong mọi người tới đây”.
Nhạc Huy thở dài, vỗ vai giám đốc Trương, nói:
“Cảm ơn mọi người đã quản lý tốt nhà hàng. Chỉ cần nhà họ Nhạc còn trụ vững, ông và ông Lưu luôn là một phần của nhà họ Nhạc chúng tôi”.
“Sau này về thủ đô, tôi sẽ quay lại đây thường xuyên hơn”.
Giám đốc Trương nghe vậy thì vội nói: “Nhà họ Nhạc sẽ trụ vững, trước kia có ông chủ, bây giờ có gia chủ Nhạc Thiên Hùng, sau này có cậu chủ đây. Nhà họ Nhạc chúng ta sẽ bền vững muôn đời.
Nhạc Huy cười hờ hững: “Xin tiếp nhận lời chúc của ông. À giám đốc Trương, nhà hàng chúng ta giờ có bao nhiêu người?”
Giám đốc Trương ngẩn người:
“Ý cậu là nhân viên trong nhà hàng?”
Nhạc Huy lắc đầu:
“Ý tôi là côn đồ!”