Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn

Chương 123: Biến cố cuối ngày (5)




"Không thể đi được nữa rồi!" Tuyết Vũ cất giọng gần như thều thào.

Vết thương trên đùi chảy nhiều máu, khi nãy cô không có cảm giác gì bây giờ thấy bắt đầu mệt rồi, cổ họng khô khóc giống như kiểu lâu ngày không được uống nước.

Leen nghe vậy có cảm giác không lành, vội ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, sắc mặt lập tức tái theo Tuyết Vũ.

Trước mặt hai cô, là một nhóm người khoảng chừng hai mươi người, mặc đồ đen, mặt lạnh tanh như tượng. Mà dẫn đầu không phải ai xa lạ, chính là Thạch Đường, anh chàng trợ lý của Thần Hạo.

Trong tay, bọn họ đều có súng, gần hai chục họng sóng đen ngòm, lạnh tanh tựa như lưỡi hái tử thần đang chĩa thẳng vào hai cô, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy hai cái mạng nhỏ bé này. Leen không khỏi đổ mồ hôi hột. Phen này thì thoát kiểu gì đây?

Cô đã liên lụy Tuyết Vũ rồi. Cô cảm thấy bản thân đúng là một gánh nặng không hơn không kém. "Sao vậy? Sao không đi tiếp nữa?" Giọng nói lạnh lùng không độ ấm như Tu La của Thần Hạo vang lên sau lưng.

Tuyết Vũ không tự chủ được, rùng mình. Đến lúc này thì cô mới biết, hóa ra mình đã rơi vào cái bẫy của anh rồi.

Bảo sao lúc cô đi vào lại dễ dàng như vậy, suốt chặng đường không gặp một bóng người. Cô quay lại nhìn anh, gằn từng tiếng một: "Lục Thần Hạo, anh và ông già của mình quả nhiên đều bỉ ổi như nhau."

Thần Hạo bị mắng lại không hề tức giận, bật cười đắc ý: "Sai rồi! Đây gọi là tương kế tựu kế." Anh bỗng thu lại nụ cười, nói như ra lệnh: "Vứt hết tất cả những vũ khí giấu trong người cô ra đây." Tuyết Vũ cả kinh, nhìn anh đầy bất ngờ. Hắn làm sao biết được, cô giấu vũ khí trong người? Rõ ràng, cô cất kỹ lắm mà. Leen cũng khiếp sợ không kém. Đậu phộng, cả cái này hắn cũng phát giác ra được sao? Tại hắn là tai chó à?

Thần Hạo nhìn sắc mặt hơi tái đi của Tuyết vũ, càng đắc ý hơn. Anh nhẹ nhàng bồi thêm một câu: "Nếu cô không quan tâm tới mạng sống của bạn mình, cô có thể không cần giao chúng ra."

Ánh mắt Tuyết Vũ lạnh xuống. Hắn dám uy hiếp cô?

Nhưng mà hắn uy hiếp trúng điểm yếu của cô rồi. Cô thật sự quan tâm tới sự sống còn của Leen.

Nhìn lại gần hai chục họng súng vẫn ở vị trí ban đầu, tay ai cũng đặt ở bộ phận bóp cò. Tuyết Vũ biết mình không còn lựa chọn nào khác. Nếu không hợp tác, không nghi ngờ gì trên cơ thể cô và Leen sẽ bị bắn đầy lỗ như cái rổ.

"Được rồi. Tôi lấy ra là được chứ gì." Cô cắn răng, ngồi thụp xuống, rút từng con dao găm nhỏ vứt ra trước mặt Thần Hạo.

Một con, hai con rồi ba, bốn, năm, sáu, bảy con dao cứ thế được Tuyết Vũ lấy ra, thi nhau loảng xoảng rơi xuống đất tạo nên những âm thanh chói tai mà ai thấy cũng phải rợn người.

Đám Thạch đường và đám cấp dưới của anh chính là một điển hình.

Nhìn Tuyết Vũ không ngừng vứt dao ra, cả đám không khỏi rùng mình. Chỉ là cổ giày thôi mà, cô ta sao giấu được nhiều dao vậy hả trời? Rốt cuộc, đó là giày để đi hay là kho vũ khí mini đây?

"Hết rồi!" Tuyết Vũ cất giọng nhát gừng, đứng dậy.

"Thật?" Thần Hạo vẫn đứng đó, cao ngạo nghiêng đầu nhìn cô, thăm dò tâm lý.

Tuyết Vũ nhàn nhạt liếc qua chiếc đồng hồ một cái, rồi cong môi môi đúng đậm chất nụ cười nửa miệng:

"Nếu anh có thể nhận ra được tôi cất giấu dao trong người, vậy thì phải biết nó có bao nhiêu con chứ."

Thần Hạo lấy làm lạ khi mà trong hoàn cảnh này, cô ta vẫn còn có tâm tư xem thời gian. Nhưng anh không thể phủ nhận một điều:

"Cô rất thông minh!"

Anh học võ từ nhỏ lại đã được luyện qua môn thính lực trực cho nên nên chỉ cần giao đấu với đối phương anh có thể biết được được người ta có cất giấu vũ khí trong người hay không.

"Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ tha cho cô. Hãy vận dụng sự thông minh đó để nghĩ cách gì đó khiến tôi có thể cho cô chết nhẹ nhàng hơn một chút đi. Bắt bọn họ..."

Thần Hạo chưa nói hết câu chợt một cơn đau đầu ùa tới như bão lũ, khiến anh không kịp trở tay, choáng váng, chao đảo, tưởng như Trời Đất đang đảo lộn vậy.

Chuyện gì thế này? Thần Hạo đưa tay day trán, mặt nhăn nhó cực kì khó chịu, hai mắt tự nhiên ríu lại nặng trĩu, còn có dấu hiệu buồn ngủ.

"Sếp, anh không sao chứ?" Thạch Đường thấy vậy lo lắng hỏi anh, dẫu vậy khẩu súng trong tay vẫn vững vàng như cũ.

Tuyết Vũ cười nhạt, cao giọng: "Có phải anh cảm thấy đầu óc choáng váng, rất khó chịu, rất buồn ngủ, đúng không?"

Thần Hạo nghe Tuyết Vũ nói đúng như những biểu hiện mình đang gặp phải, đanh mặt lại, gắn giọng:

"Cô đã giở trò gì?"

Cơ mặt Thạch Đường giãn ra, căng cứng. Cánh tay cầm súng như dồn thêm lực, chỉ cần lệnh của Thần Hạo, sẽ bóp cò ngay lập tức.

Tuyết Vũ cảm nhận được điều đó, nhún vai tỏ vẻ không hề gì: "Không làm gì cả. Chỉ là thoa một ít thuốc mê lên lưỡi dao găm mà thôi. Không phải thuốc độc đâu, anh cứ yên tâm."

Vậy nên hắn đã trúng thuốc mê rồi. Loại thuốc mê đó không phải kiểu đụng tới là ngất ngay lập tức, mà thời gian phát tác chậm hơn. Trong khoảng 5 phút, người trúng thuốc sẽ cảm thấy đau đầu, buồn ngủ. Và khoảng một phút sau sẽ chẳng biết gì nữa.

Và tất nhiên là cô cũng đã trúng thuốc rồi. Có điều, Lục Thần Hạo bị cắt trước, lượng thuốc lớn đã đi theo vết thương trên tay hắn rồi, chút thuốc còn sót lại không đáng bao nhiêu, nên cô sẽ không bị nặng và phát tác nhanh như hắn. Có điều, nếu cô không ngất vì thuốc thì sẽ ngất vì mất máu thôi.

Thần Hạo phẫn nộ, mặt đỏ bừng, trì triết: "Con đàn bà điên. Thứ đàn bà bỉ ổi!"

"Cảm ơn vì lời khen của anh." Tuyết Vũ vẫn nhởn nhơ như thế.

Chỉ là lần này vừa dứt lời, lập tức từ phía trước, một viên đạn bay vèo tới, bắn trúng ngay họng súng trong tay Thạch Đường một cách chóng vánh, khiến anh ta không kịp trở tay, cứ thế đánh rơi khẩu súng.

Đám đàn em phía sau bị tình huống này làm cho phân tâm buông lòng tay súng. Tuyết Vũ nhân cơ hội này rút khẩu, súng giấu ở nơi bí mật trong cơ thể ra, một tay kéo Leen theo cùng, xoay vòng một cách nhanh như chớp, vòng qua cổ của Thần Hạo, dí họng súng vào đầu anh, quát lớn với đám người Thạch Đường:

Tất cả bỏ súng xuống, đứng im hết cho tôi. Nếu không tôi sẽ bắn vỡ sọ hắn."

Nói xong Tuyết Vũ và lin mới giật mình thuốc biến giọng sắt hết tác dụng rồi giọng nói không còn ồm ồm như lúc nãy nữa.

"Tổng giám đốc.." Thạch Đường thảng thốt gọi. Cả đám còn lại chấn động, nào có tâm tư phát hiện ra sự khác thường về giọng nói của cô, trợn mắt nhìn tình huống trước mặt, khiếp sợ. Bất chợt cùng hít ngụm khí lạnh, không dám nhúc nhích động đậy gì nữa,

"Cô..." Thần Hạo liếc mắt nhìn họng súng bên thái dương mình, tức uất nghẹn, gian nan mấy cũng gắng mở miệng mång người cho hả dạ: "Cô vậy mà lại có thể lừa được tôi. Đê tiện!"

Không ngờ con đàn bà xấu xí này lại có quân tiếp viện

Anh chưa từng nghĩ có ngày mình lại bị bắt làm con tin, lại còn bị bắt bởi một à đàn bà và thân hình nhỏ bé bé chuyện này mà đồn ra ngoài không phải là danh dự của anh sẽ mất hết sao.

"Quá khen. Đây chỉ là bản năng sinh tồn của con người mà thôi người thông minh đều có thể nghĩ ra."

Thần Hạo phẫn nộ. Cô ta dám ám chỉ mắng anh ngu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.