Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn

Chương 111: Sốc




Khi nãy cô biết anh gọi điện cho mình, nhưng tâm trạng cô không ổn nên không nghe máy. Vậy mà anh lại có thể tìm thấy cô nhanh như thế.

Anh tới có phải là vì đã phát hiện ra chuyện cô nghe lén rồi?

Cô luống cuống, hai tay xoắn xuýt gấu áo không biết nên làm sao.

Mà dưới nhà, Khắc Dương mãi không thấy cô ra mở cổng, sốt ruột bấm chuông thêm mấy hồi nữa.

Tiếng chuông réo rắt khiến Bích Trâm càng hoảng hơn. Kiểu này cô mà không xuống, chắc anh bấm hư chuông cửa nhà cô luôn quá. Hơn nữa bên ngoài lạnh như vậy, anh ở ngoài lâu sẽ đổ bệnh mất. Anh mà đổ bệnh thì cô biết phải làm sao?

Cô cắn răng suy nghĩ mà thấy lo cho sức khỏe anh ghê. Cuối cùng con tim vẫn đánh thắng sự nhút nhát trong cô. Bích Trâm khoác thêm cái áo nữa rồi đi xuống nhà.

Trốn được hôm nay không trốn được cả đời, cứ xuống gặp anh trước rồi tính vậy. Sức khỏe của anh mới là quan trọng nhất.

Lên cót tinh thần xong, cô mở cổng với vẻ mặt tự nhiên nhất có thể. "Khắc Dương, là anh à. Trời lạnh lắm, anh mau vào đi." Khắc Dương gật đầu, đi vào. Đúng là nãy giờ anh chờ ngoài này lạnh muốn run người rối. Chờ Bích Trâm đóng cửa lại, cả hai cùng vào trong nhà. Cảnh cửa đóng lại, ngăn cách cái lạnh giá bên ngoài.

Bên ngoài gió lạnh bao nhiêu, trong nhà ấm áp bấy nhiêu. "Anh uống chút nước ấm cho ấm người." Bích Trâm rót cho anh ly nước ấm rồi mới hỏi: "Sao anh biết em ở đây mà tìm thế?"

Khắc Dương uống một ngụm nước ấm, dòng nước ấm xuyên qua cuống họng, nhanh chóng chảy xuống bao tử, trong người anh mới thấy ấm và dễ chịu hơn một chút. Anh cầm ly nước trong tay, mỉm cười: "Em từng nói với anh nơi duy nhất em muốn tới khi em muốn ở một mình là nhà cũ mà, em quên rồi sao."

Ánh mắt Bích Trâm vụt sáng, long lanh xúc động. Anh vẫn còn nhớ những lời cô nói nhảm từ sáu năm trước sao?

Thời gian trôi qua lâu như vậy. Cô tưởng... "Em tưởng anh không nhớ nữa." Bích Trâm mím môi. "Ngốc!" Khắc Dương vẫn cười, nụ cười khiến Bích Trâm xao xuyến muốn rụng rời cả tim gan: "Trí nhớ anh rất tốt, không dễ quên vậy đâu."

Bích Trâm ngẩn ngơ. Vì sao ông trời lại sinh ra người đàn ông đẹp đến mức mọi thứ đều ưu tú như vậy chứ. Khắc Dương nhìn cô, quyết định hỏi thắng: "Anh nghe chị Mùi nói, chiều tối em có qua biệt thự Sơn Linh?"

Câu hỏi của anh kéo Bích Trâm trở về thực tại. Cô giật mình, anh đến cô thật sự là vì chuyện đó.

Cô lúng túng, nhìn mặt bàn, không dám nhìn anh, hai mặt hơi đỏ lên, xấu hổ thừa nhận: "Em xin lỗi. Em đã nghe thấy cuộc nói chuyện không nên nghe của anh và Tuyết Vũ. Nhưng không phải em cố ý đầu. Tại em nghe thấy tiếng Tuyết Vũ khóc, lo em ấy bị sao nên mới... Nói tóm lại, em xin lỗi."

Sắc mặt Khắc Dương trở nên trầm trọng. Anh thở dài: "Vậy em có coi như chưa từng nghe thấy cuộc nói chuyện đó, được không?"

Bích Trâm sửng sốt nhìn anh: "Ý anh là sao? Chả lẽ anh sợ em sẽ mang ra ngoài nói linh tinh sao?" Anh cho rằng cô là loại người nhiều chuyện thể ư? Anh không biết cô là người như thế nào sao? Tuy rằng cô rất thắc mắc, nhưng cô không thích nhiều chuyện. Vốn dĩ cô đã định chôn chuyện này ở dưới đáy lòng, nếu có cơ hội thì cô sẽ tìm hiểu thử, còn không thì thôi, coi như mình chưa từng nghe thấy gì.

Nhưng bản thân tự quyết định và bị người khác yêu cầu là hai phạm trù khác nhau, cảm xúc bị ảnh hưởng cũng khác nhau. Hơn nữa, người yêu cầu còn là người đàn ông cô yêu nhất.

Bích Trâm cảm thấy lòng tự trọng mình bị tổn thương ghê gớm!

Khắc Dương không vội, ôn tồn giải thích: "Không phải, anh không có ý đó. Em đừng hiểu lầm. Chỉ là chuyện này rất quan trọng, không thể để bất kỳ ai biết Cho nên, em hãy quên nó đi."

Bích Trâm hít sâu, không bởi vì lời giải thích của anh mà thấy dễ chịu hơn. Trên gương mặt xinh đẹp chợt có sự thay đổi, trong nháy mắt không còn sự mỏng manh yếu đuổi vốn có. Cô trầm giọng. "Nếu em không quên được thì sao?"

Cô đổi ý rồi. Nhờ thái độ của anh mà giờ cô muốn biết, rốt cuộc thực hư bên trong chuyện đó là thế nào. Khắc Dương nhướng mày, nhìn cô lạ lẫm: "Vậy em muốn sao?" "Em muốn biết chuyện này rốt cuộc là sao không? Lục

Bạch Văn mà Tuyết Vũ nhắc tới là ai? Tại sao em ấy muốn trả thù? Còn ba mẹ dưới suối vàng là sao? Không phải anh và em ấy là anh em ruột sao? Không phải ba mẹ anh vẫn còn sống sao?" Bích Trâm đặt từng câu hỏi, không nhanh không chậm, đều đều như khi cô đang khám cho bệnh nhân.

Nhìn ánh mắt dứt khoát đầy kiên định của cô, Khắc Dương biết nếu không nói rõ, cô sẽ không chịu thoả hiệp. Dù sao thì cô cũng đã nghe thấy rồi, giấu cũng không ích gì.

Anh hạ ánh mắt, quyết định đánh cược một ván: "Chuyện tới nước này, anh không giấu em nữa." Sống lưng Bích Trâm căng cứng. Cô có cảm giác câu trả lời mình sắp được nghe cực kỳ cực kỳ hệ trọng. Tự nhiên, cô cũng thấy khẩn trương theo.

Khắc Dương cầm ly nước trong tay uống một ngụm nữa, mới chậm rãi tiếp tục: "Thật ra, Tuyết Vũ và anh không phải anh em ruột. Em ấy được ba mẹ anh cứu về khi đang ngất trên đường vào mười sáu năm trước."

Bích Trâm sốc, trợn to mắt. Vậy là suy đoán của cô đúng? Tuyết Vũ thật sự không phải là con gái ruột của bác Cường.

Khắc Dương vẫn tiếp tục câu chuyện của mình: "Mười sáu năm trước, gia đình em ấy, cả ba mẹ và em gái bị sát hại chỉ trong một đêm đến tro cốt cũng không lấy lại được. Tuyết Vũ thoát chết nhờ được mẹ mang đi trốn trước."

Bích Trâm sững người, mặt tái đi vì sợ, không thể tin được thều thào: "Chúa ơi! Anh... anh nói là thật sao?" Cô chỉ suy đoán được Tuyết Vũ không phải con ruột của bác Cường, chứ đâu ngờ tới đằng sau lại là một chuyện kinh hoàng, đau lòng như thế.

Khắc Dương thở dài, trả lời cô bằng một câu hỏi: "Em có biết, kẻ đã giết gia đình Tuyết Vũ là ai không?" Bích Trâm sợ hãi đoán: "Chả lẽ... là người tên Lục Bạch Văn?"

Đổi lại cô nhận được nụ cười lạnh lẽo của anh: "Lục Bạch Văn đó chính là kẻ đã sát hại gia đình em ấy. "Vậy ông ta là...???" Đáp án cuối cùng cô không dám nói ra.

Nhìn vào ánh mắt ngập tràn khiếp sợ của Bích Trâm, Khắc Dương biết cô đã đoán được tới thân phận của kẻ sát nhân đó. Anh gật đầu: "Em đoán không sai. Ông ta chính là chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Hải Vận, là ba chồng của Tuyết Vũ!" "Trời ơi!" Bích Trâm thừ người. Dù đã chuẩn bị tinh thần cho sự khủng khiếp nhất, nhưng cô vẫn không thể tránh được sự bàng hoàng. "Vậy hôn nhân của Tuyết Vũ và Lục Thần Hạo...?" "Là bước đầu tiên trong kế hoạch trả thù của Tuyết Vũ." Khắc Dương giải đáp.

Bích Trâm không còn sốc nữa. Từ thông tin trên, cô có thể tự đoán ra được cuộc hôn nhân của Tuyết Vũ không đơn giản.

Nhớ lúc trước, khi biết Tuyết Vũ sẽ kết hôn với Lục Thần Hạo, cô đã hỏi: "Tuyết Vũ, em không yêu Lục Thần Hạo sao phải đồng ý lấy hẳn?"

Tuyết Vũ cười: "Đâu cần phải yêu thì mới lấy đâu. Chỉ cần anh ấy hội tụ đầy đủ những tiêu chí chọn chồng của em: Đẹp trai, thông minh, tài giỏi, nhạy bén, có ý chí cầu tiến, yêu thương gia đình là được."

Lúc đó, Bích Trâm còn cho rằng Tuyết Vũ suy nghĩ được thoáng như vậy âu cũng có cái phúc của nó. Nhưng không phải, em ấy đã nói dối cô...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.