Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn

Chương 10: Diễn kịch




Lục Thầm Hạo không muốn nán lại lâu, anh quay sang vuốt tóc cô.

"Được rồi. Vợ yêu, phòng em ở trong kia. Có gì không hiểu, cứ hỏi mọi người. Không thì gọi cho anh. Anh về phòng đây!"

Hành động kia của Lục Thần Hạo đã nói lên tất cả. Những người trong phòng nhìn thấy, đều tự hiểu. Tuyết Vũ rất có địa vị trong Lục gia. Kẻ nào còn muốn sống, đừng ngu mà dây vào cô.

Thế nên, dù họ có không thích cô làm trưởng phòng của họ đi chăng nữa, cũng phải phục tùng. "Dạ, anh cứ đi đi" Tuyết Vũ nở nụ cười ngọt ngào, thực tế trong lòng ghê tởm hành động kia. Lục Thần Hạo nhắc nhở những người khác mấy câu, rồi oai phong rời đi.

Tuy rằng anh không thích Tuyết Vũ. Nhưng nói cho cùng, cô vẫn là bộ mặt của Lục gia. Lại còn là thiên kim của Trần gia. Ở bên ngoài, anh vẫn phải giữ thể diện và tôn nghiêm cho cô.

Có điều, cảm giác sờ vào tóc cô kia, cứ lưu luyến mãi trên tay anh.

Nó thật mềm mại, còn mát lạnh nữa. Sờ rất thích! Lục Thần Hạo vừa đi khỏi, những kẻ chuyên gia nịnh bợ, đi tới vây lấy Tuyết Vũ, xun xoe.

"Phu nhân. Tôi là Phó Lệ Lan, phó phòng kỹ thuật... Cô đừng đứng nữa, mau qua đây ngồi đi... Tú Ảnh, mau pha trà cho thiếu phu nhân..."

"Thiếu phu nhân, cô xinh đẹp thật đấy. Trời ơi, nhìn này. Da mặt cô mịn thật đấy. Tôi chưa thấy ai mà có làn da đẹp xuất sắc như cô hết á."

Nghe thì rất bùi tai, nhưng Tuyết Vũ biết, chẳng có một phân thật lòng nào. Trái lại cô chỉ cảm thấy đau đầu thêm.

"Được rồi. Mọi người không cần làm việc nữa sao?" Cô cất giọng trầm ổn, thị uy.

Đám người kia lập tức dừng mọi động tác, cứng ngắc cười.

"Có chứ ạ. Tất nhiên là phải làm việc rồi... ha ha..." Phó Lệ Lan ứng phó rất nhanh, cười hỉ hả.

Vừa cười hì hì với cô xong, quay qua đám cấp dưới đã là một bộ mặt hung dữ điển hình của cấp trên. "Không nghe thấy phu nhân nói gì sao. Còn không mau đi làm việc đi. Đứng đần ra đấy làm gì." Trong nháy mắt, cả đám đều giải tán hết. Ai về bàn nấy.

Họ có vẻ rất sợ bà phó phòng này.

"Phu nhân, vậy tôi đi làm việc. Có gì cần, cô cứ gọi cho tôi." Phó Lệ Lan ân cần. "Khoan đã. Từ giờ gọi tôi là trưởng phòng được rồi."

Tuyết Vũ nói, giọng dứt khoát.

"Được, trưởng phòng muốn sao thì là như vậy." Phó Lệ Lan gật gật.

Bà ta vừa quay đít, môi đã bĩu lên cao, vẻ mỉa mai châm chọc.

Chỉ là một con nhóc mà muốn thị uy với bà sao. Tưởng là phu nhân tổng giám đốc thì ngon lắm sao. Để rồi xem, có làm được trò trống gì không. Hay cuối cùng lại tìm ba ta cầu tình.

Lục Thần Hạo vừa vào phòng làm việc được vài phút, Liễu Tư Linh lần nữa ôm tài liệu đi vào, bề ngoài nhìn thì thấy rõ ràng là chuyện công việc, nhưng thư chất, cô chỉ muốn thăm dò tình cảm của Lục Thần Hạo mà thôi.

"Tổng giám đốc, đây là tài liệu hợp đồng công ty Thiên Long, anh xem giúp em."

Lục Thần Hạo đang cắm cúi viết, chợt thấy giọng nói của Liễu Tư Linh không đúng, ngang mặt lên, thấy mắt Liễu Tư Linh đỏ hoe, đứng bật dậy, đanh mặt lại, cao giọng:

"Tư Linh, em làm sao vậy? Là ai bắt nạt em?" Liễu Tư Linh vội xua tay: "Không, không ai bắt nạt em"

Sắc mặt Lục Thần Hạo dịu lại, giọng nói cũng mềm mại hơn:

"Vậy làm sao em khóc?"

"Em... em..." Liễu Tư Linh ấp úng nửa ngày, cũng không nói ra được, cuối cùng như bị nghẹn lại ở cổ họng, thương tâm ôm chầm lấy Lục Thần Hạo, oà khóc: "Em sợ, em sợ sẽ mất anh nên..."

Lục Thần Hạo sững người, cảm giác có lỗi, áy náy trong lòng lại dâng trào. Anh ôm chặt lấy người vào trong lòng.

"Ngốc! Em lại nghĩ vẩn vơ gì thế. Anh không đi đâu cả, sẽ mãi ở bên em."

Liễu Tư Linh được dỗ vẫn không nín, lắc đầu nguầy nguậy, giọng nói càng thương tâm hơn:

"Nhưng... giờ anh đã có vợ rồi, thiếu phu nhân... cô ấy lại rất xinh đẹp... Anh biết không, hôm nay lúc em thấy anh thân mật với cô ấy, tim em như bị cắt đôi ra vậy. Em sợ rồi sẽ có một ngày, anh không cần em nữa. Lúc đó, em biết phải làm sao... Em sợ lắm, Thần Hạo..."

Lục Thần Hạo nhắm mắt lại, cam đoan:

"Không đâu. Không một ai có thể chia cắt được chúng ta. Hãy tin anh."

Bàn tay để sau lưng Liễu Tư Linh xiết lại thành quyền. Nếu anh có thể mạnh mẽ hơn, thì Tư Linh đã không phải chịu khổ như vậy.

Nghe được những lời này, Liễu Tư Linh mới an tâm thầm cười một cái.

Lục Thần Hạo khẽ đẩy Liễu Tư Linh ra, dỗ dành: "Ngoan. Đừng khóc, anh thương!"

Ngày đầu làm việc của Mạc Lam không có gì đặc biệt. Toàn bộ thời gian làm việc, cô đều giành để tìm hiểu tình hình công ty và tiến độ làm việc của nhân viên phòng nhân sự.

Tuy rằng bộ phận nhân sự không có quyền can thiệp vào chuyện kinh doanh của công ty, nhưng nó cũng là một mắt xích quan trọng của bộ máy làm việc Hải Vận. Muốn đi được những bước tiếp theo, cần phải nắm rõ tình hình nhân sự trước.

Năm giờ rưỡi chiều, Mạc Lam thu dọn đồ đạc chuẩn bị về.

"Xong chưa. Về!"

Chợt cửa phòng bị gõ hai cái như hiệu lệnh, kèm theo đó là giọng nói gắt gỏng của một người đàn ông.

Mạc Lam không cần nhìn cũng biết là ai. Cô lười biếng nhìn Lục Thần Hạo đang đứng tựa cửa, mỉa mai:

"Không phải người anh nên đưa về là cô thư ký nóng bỏng của anh sao."

Lục Thần Hạo bị nói trúng tim đen, chau mày: "Không phải việc của cô."

Còn dám chế nhạo anh. Hừ!

Nếu không phải có cô ta, anh đã đưa Tư Linh về rồi. Có điều, thuở đời nào lại có cô vợ thản nhiên nhắc tới tình nhân của chồng như Trần Tuyết Vũ không? Còn có, Trần Tuyết Vũ không tỏ ra ghét bỏ, đay nghiến Tư Linh, anh phải thấy vui mới đúng. Đằng này, sao anh lại có cảm giác khó chịu, không thoải mái? Hắn là vì Trần Tuyết Vũ nhắc tới Tư Linh làm anh không vui đi. Lục Thần Hạo tự nhủ.

Tuyết Vũ cầm túi xách, khoan thai đi tới, gian xảo nói:

"Tôi chỉ nhắc tới cô ta thôi mà, có ăn thịt luôn đâu mà anh xoắn thế."

Lục Thần Hạo hừ lạnh, liếc cô một cái, không nói gì, xoay người, sải bước rộng, đi trước. Giờ này, nhân viên công ty đã về hết, không cần phải đóng kịch nữa.

Anh đâu chỉ xoắn, mà còn muốn xé Trần Tuyết Vũ ra chấm mắm ăn nữa kìa.

Hai người đi vào thang máy gia đình. Thang máy này chỉ có người nhà Lục gia mới được phép sử dụng. Không ai nói gì, giữ im lặng cho tới khi tháng máy dừng.

Trùng hợp, Liễu Tư Linh cũng vừa bước ra từ thang máy bên cạnh.

Nhìn thấy Tuyết Vũ và Lục Thần Hạo, Liễu Tư Linh tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi chuyên nghiệp chào:

"Tổng giám đốc, thiếu phu nhân."

Tuyết Vũ nhìn cô ta, hỏi: "Cô là?" "Tôi là Liễu Tư Linh. Thư ký riêng của tổng giám đốc." Tuyết Vũ ồ một tiếng: "Thì ra là thư ký Liễu." Không, phải là tình nhân bé bỏng của "chồng" cô mới đúng.

Dung mạo xinh đẹp, thân hình nóng bỏng, bảo sao Lục Thần Hạo không mê. Nếu cô là đàn ông, chắc chắn cũng sẽ tán tỉnh Liễu Tư Linh.

Giai thoại của hai anh chị này, Tuyết Vũ biết khá rõ. Lục Thần Hạo có thể gọi là một người đàn ông chung tình. Trước khi gặp Liễu Tư Linh, hắn không có qua lại với bất kỳ cô gái nào, cũng không có quan hệ mập mờ với ai. Sau khi được Liễu Tư Linh cứu mạng, hắn từ mang ơn chuyển sang nảy sinh tình cảm, từ đó chỉ một mực yêu chiều Liễu Tư Linh, không ra ngoài hái hoa bắt bướm.

Thật lòng, Tuyết Vũ cũng không muốn là kẻ phá nát nhân duyên của cặp đôi uyên ương này, nhưng ai bảo, Lục Thần Hạo lại là con trai của kẻ thù giết gia đình cô.

Nếu muốn trách, thì nên trách người cha lòng dạ không bằng cầm thú của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.