Chương 153: Thu Lưới (4)
"Hàm hồ! Vợ của tôi, đến lượt bà phán xét sao." Cuối cùng, Lục Bạch Văn cũng đã lên tiếng. Bà Thục lại giật bắn lần nữa, vẫn nương theo những thông tin miền biết được mà bình tĩnh nói: "Chủ tịch Văn, tôi có lòng tốt nhắc nhở sao ông lại hung dữ với tôi. Ông có biết người vợ đầu ấp tay gối của ông thực chất là loại phụ nữ lăng loàn, cắm sừng ông không?"
"Bà Thục, nói phải có bằng chứng. Bà có bằng chứng không mà lại nói mẹ chồng tôi như vậy?" Đây là Tuyết Vũ nói, làm diễn viên quần chúng chán rồi cũng phải góp vui một chút cho vui. Người nghe thì cứ tưởng là cô đang giúp bà Lục. Nhưng thực tế là cô đang âm thầm bắc cầu cho bà Thục đi tiếp mà thôi.
"Tất nhiên là tôi có bằng chứng." Bà Thục chỉ chờ có thể, vênh mặt lên khẳng định.
Khách khứa nhao nhao lên hỏi, đòi bằng chứng. Mỗi người một câu, nửa như muốn ép bà Thục vào đường cùng, nửa lại trông chờ diễn biến tiếp theo có gì kịch tính.
Nghe những âm thanh ồn ào ấy, bà Lục có tật giật mình, cứ như đang đứng giữa đống lửa cả người đều nóng lên thấp thỏm không yên.
Không để mọi người chờ lâu đâu, từ trên đỉnh đầu chợt vang lên một tiếng "Phụt" giữa không gian, tiếp đến có những thứ gì đó màu trắng từ trên cao rơi lả tả xuống hội trường rộng lớn.
Mọi người mang theo sự tò mò ngước lên nhìn, những thứ đó rơi dần xuống mặt đất. Trông có vẻ như là những tấm hình.
Khách khứa thi nhau đưa tay đón lấy.
Đúng là như vậy, toàn bộ những thứ rơi xuống đều là hình. Rất nhanh trong tay của tất cả khách mời đây đều có một tấm hình. Số hình không nhiều, không thừa cũng không thiếu vừa vặn đủ cho mỗi người có được một tấm để chiêm ngưỡng.
Một tấm hình rơi xuống mũi giày Lục Bạch Văn. Ông ta cúi đầu nhặt lên. Vừa chạm phải hình ảnh ở bên trong tấm hình, sắc mặt ông ta biến đổi mạnh, ánh mắt tối sầm lại âm u, lạnh lẽo không độ. Người phụ nữ trong hình đang ôm hôn, cười tình tứ với một người đàn ông trẻ tuổi lạ mặt, vậy mà thật sự lại là người vợ đầu ấp tay gối với mình con mấy chục năm trời.
Lục Bạch Văn sốc, ngỡ ngàng chưa từng thấy.
Bàn tay cầm tấm hình bất chợt mất khống chế được mà run run.
Thần Hạo cũng nhặt dưới chân lên một tấm hình. Lục Khang Dụ cũng vậy. Mặc dù nội dung bên trong hơi khác nhau, nhưng chung quy lại vẫn là hình ảnh mẹ của họ tình tứ thân mật với người đàn ông khác. Điều oái oăm là, trông người đàn ông đó còn rất trẻ, chắc chỉ bằng độ tuổi Thần Hạo mà thôi.
Hai anh em chấn động.
Mà bà Lục, nhìn tấm hình trong tay, sững sờ, mặt tái đi như nhìn thấy ma, chỉ muốn người trong cả thế giới này đều biến mất mãi mãi.
Sao có thể? Sao bà ta lại có được những tấm hình này?
"Ôi trời! Cái gì đây? Đây không phải là bà Diệu sao. Chàng trai trẻ này là ai vậy? Sao họ lại thân mật thế kia?"
Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, dè bỉu với vẻ bất ngờ, khinh bỉ và thích thú.
"Xem kìa, tấm này bọn họ còn ôm nhau nữa đấy. Trông tình tứ quá!"
"Dạo này trào lưu phi cơ trẻ lái máy bay bà già đang rất hot, tôi còn tưởng chỉ còn những loại phụ nữ hạ đẳng mới theo trào lưu đấy mà thôi. Không ngờ phu nhân của nhà họ Lục cũng kịp bắt trend ghê. Thật không ngờ đấy!"
Đúng là cái tình tiết này không ai ngờ tới thật. Ai mà ngờ, quý bà luôn được cho là thanh cao, đoan chính nhất trong cái giới Thượng lưu này lại là loại phụ nữ ngoại tình, dơ bẩn chứ.
Cả trăm tá lời qua tiếng lại chói tai đổ xuống đầu bà Lục. Cùng với đó là những ánh mắt nhìn bà như nhìn thấy đống rác dơ bẩn.
Đúng là trong cái giới này có không ít người ngoại tình, chồng có vợ bé, vợ đi cặp bồ, thậm chí là bà già lái máy bay cũng có. Nhưng họ đều giấu rất kín, xử lý khéo léo, nào có mấy vụ bị phanh phui thế này. Vì thế, mỗi lần có một vụ bị phát hiện ngoại tình, ai cũng cảm thấy hồ hởi phấn khích khi bị vạch lưng.
Bà Lục nghe mà quay cuồng đầu óc. Bà lắc đầu, cố thanh minh trong muộn màng:
"Các người im hết cho tôi. Những thứ này đều là giả. Là bà ta, bà ta hãm hại tôi. Những tấm hình này là giả. Bà Thục, tôi sẽ kiện bà về tội vu khống danh dự và nhân phẩm người khác."
Nhìn thái độ của bà ta hoảng loạn mọi người càng khẳng định những tấm hình này là thật, không ngừng cười mỉa mai ghê tởm. Lục Bạch văn không nói gì, không ai biết ông ta đang nghĩ gì, không có một chút biểu hiện thừa thãi hay tức giận nào, cứ như thể người phụ nữ trong hình kia không liên quan về tới ông ta. Trừ
Tuyết Vũ. Cô biết, ông ta đang nén cảm xúc xuống mà thôi. Lí do người ta gọi là Cáo già, không phải chỉ vì nó ranh ma, khôn lỏi, xảo quyệt, mà còn bởi nó có thể nhẫn nhịn ở mức thượng thừa mà chẳng ai làm được.
Lục Khang Dụ không tin những tấm hình này là thật. Hẳn tin mẹ hắn. Hắn bóp nát tấm hình trong tay, bênh mẹ mình, mắng bà Thục:
"Bà Thục, bà là loại đàn bà dòng dạ rắn rết. Đã cố tình chọn hôm nay mới hủy đám cưới với chị gái tôi, làm bẽ mặt nhà họ Lục đã đành. Vậy mà các người còn không biết xấu hổ đứng đây bêu rếu, vu không danh dự và nhân phẩm của mẹ tôi. Cái thứ như bà, so với rác thải ở dưới cống rãnh còn không bằng. Tốt nhất bà mau quỳ xuống xin lỗi mẹ tôi, nếu không hôm nay nhà họ Lê các người đừng hỏng một ai rời khỏi đây."
Mọi người nghe giọng đanh thép của Lục Khang Dụ, suy nghĩ trong đầu bị lung lay, ngừng nói. Lẽ Nào những tấm hình này là giả bà Lục bị oan ư? Giây lát, những ánh mắt hoài nghi kia bỗng chốc lại đổ xuống người bà Thục. Bà Thục chẳng sợ, quét mắt sắc bén nhìn mọi người, nói: "Ở đây có nhiều phóng viên nhà báo như vậy là giả hay thật có thể để hỏi một người là biết!"
Mọi người cảm thấy lời bà Thục nói có lý, tán thành quay qua hỏi những phóng viên có mặt ở đây. Tất nhiên là kết luận của họ so với suy nghĩ của bà Thục không sai biệt được.
Lục Khang Dụ không chấp nhận được điều này, hắn quát lớn, mắng cả đám phóng viên:
"Nói dối! Đám người các người thì biết cái gì. Chắc chắn là các người nhận tiền hối lộ của bà ta, cho nên mới hùa theo bà ta mà nói xằng nói bậy. Chỉ là mấy tấm hình, chẳng thể chứng minh được điều gì cả. Có giỏi thì bà lấy thêm bằng chứng ra đây."
Lê Gia Thụy im lặng nãy giờ, lại lên sân khấu, tỏ vẻ ngay thắng nói:
"Khang Dụ, cậu nên suy nghĩ cho cẩn thận trước khi nói. Chúng tôi là người ngay thắng, có sao nói nấy, chẳng việc gì phải bỏ tiền hối lộ phóng viên để hãm hại cô Diệu làm gì cả. Với cả, bằng chứng khác thì tôi không có. Nhưng mà tôi có bằng chứng cậu đi đánh bạc, nợ tiền người ta và cả nghiện ma túy nữa đấy. Cậu có muốn tôi lấy ra cho mọi người xem không?"
Cái gì?
Lục Khang Dụ sửng sốt, định lực quá kém, không thể nào giấu được sắc mặt tái đi trông thấy của mình.
Lê Gia Thụy làm sao lại biết được bí này của hắn? Hắn đã rất cẩn thận rồi mà.
Mọi người tròn mắt nhìn nhau. Lại còn có cả chuyện này nữa sao? Hôm nay lắm chuyện kinh thiên động địa thật nhỉ? Cái gì cũng có luôn. Toàn tin giật gân cấp một trăm.
Tin sau so với tin trước còn sốc hơn.