Nghiêm Chấn xử lý vết thương trên cánh tay, sau đó không biết nghĩ đến cái gì, hắn ta tức giận vứt lọ thuốc trên tay xuống sàn, lọ thuốc bằng sứ ta thành nhiều mảnh, bột thuốc màu trắng bên trong vương vãi đầy đất.
Nghiêm Chấn khoác lên áo choàng, ẩn thân đi đến địa lao.
Nhìn chằm chằm Mạc Vũ thật lâu, sau đó nói nhỏ.
- Là hắn còn có giá trị lợi dụng nên ta mới cứu.
Nhưng mà, chính bản thân Nghiêm Chấn cũng không tìm thấy giá trị có thể lợi dụng của Mạc Vũ... Liên Vân tông không quan tâm đến sống chết của Mạc Vũ, Hàn Sa gia tộc thì hoàn toàn không cần đứa con này, bằng hữu thì... dường như Mạc Vũ cũng không có, tác dụng duy nhất... có lẽ là Mạc Vũ còn có ảnh hưởng đến Mạc Từ đi.
- Đúng vậy... Mạc Vũ có thể ảnh hưởng đến Hàn Sa Mạc Từ, hắn ta (Hàn Sa Mạc Từ) là thiếu chủ Hàn Sa gia tộc, nếu trong tay có thứ khiến Hàn Sa Mạc Từ kiêng kỵ, vậy cũng có chỗ tốt a.
Cho dù lý do có gượng gạo đi chăng nữa, thì nó cũng là một lý do mà.
Nghiêm Chấn tự an ủi chính mình, sau đó phá vỡ trận pháp trước cửa địa lao, bước vào, ôm Mạc Vũ lên, ẩn thân sau đó đi ra ngoài.
Mạc Vũ mất tích! Nhưng mà.... dường như mọi người trong Liên Vân tông cũng không quá quan tâm, người cần dưỡng thương vẫn dưỡng thương, người cần chữa thương vẫn chữa thương, người ham ăn vẫn cứ ăn uống, mọi thứ bình thường đến giống như.... Liên Vân tông chưa từng tồn tại người tên Mạc Vũ này.
Bất thường duy nhất có lẽ là Mạc Từ bắt đầu trầm mê tu luyện, bế quan không chịu đi ra.
....
- Sư tôn.
- Có chuyện gì?
Quân Tịch Ly trả lời, nhưng mắt vẫn không rời khỏi lá phù trong tay.
- Gần đây người.... tránh con sao?
Phong Vô Nhiên cúi đầu, giọng điệu con chút không đúng.
Nhưng Quân Tịch Ly lại đang luống cuống, vậy nên không nghe kỹ.
- Ta... ta không có. Chỉ là.. chỉ là...
Quân Tịch Ly không tìm được từ ngữ để nói tiếp, chỉ là cái gì? Chỉ là ta bị ngươi làm, đau đến ám ảnh nên tránh ngươi sao? Hay chỉ là ta thấy ngươi, lại có xúc động giết người diệt khẩu, để an toàn cho đôi bên nên ta tránh né?
Quân Tịch Ly vô thức dịch eo, đau đớn khiến mặt y run rẩy một cái, rõ ràng đã thoa thuốc rồi, giờ vẫn còn đau như vậy, ai nói là tương tương nhưỡng nhưỡng (xxoo) sẽ vui vẻ, mẹ nó, lời đồi tuyệt đối không thể tin!
- Sư tôn, người chỉ là chán ghét.... cho nên không muốn gặp con hay sao?
Đúng như suy diễn của Quân Tịch Ly, Phong Vô Nhiên hoàn toàn không có ký ức về đêm sinh nhật kia, tỉnh lại hắn chỉ cảm thấy, khụ, thần thanh khí sảng, và tiếp theo là sư tôn luôn vô tình hữu ý tránh mặt hắn.
- Không phải...
"Coi là thế đi... "
Quân Tịch Ly nói thầm trong lòng. Phong Vô Nhiên chậm chạp bước qua, Quân Tịch Ly không hiểu sao trong lòng dâng lên cảnh giác, bây giờ nhìn lại mới thấy, Phong Vô Nhiên hôm nay dường như có chút khác thường.
Sau đó, Phong Vô Nhiên trong ánh mắt không thể tin nổi của Quân Tịch Ly, đẩy hắn xuống bàn, hôn lên đôi mắt đỏ tươi của hắn, chu sa, bút lông, giấy vàng.... lả tả rơi xuống đất.
Quân Tịch Ly lúc này: Đầu óc trống rỗng.
Phong Vô Nhiên cũng không biết học kỹ thuật hôn môi ở đâu (Nhạn Khinh Ưu vẻ mặt tự hào: Còn phải nói sao? Đương nhiên là từ bổn tiên quân rồi!), hôn đến thân thể Quân Tịch Ly có chút mềm nhũn, sau đó.
Quân Tịch Ly theo bản năng rút phù đập qua, Vấn Tình cũng hiện, bùa đập không trúng Phong Vô Nhiên, nhưng Vấn Tình ngược lại trói được cả người hắn, Quân Tịch Ly giọng điệu so với ngày thường lạnh lùng hơn.
- Ngươi dám ra tay thử xem!.
- Ngươi dám chặt đứt Vấn Tình, ta liền chặt ngươi thành 8 mảnh!
Phong Vô Nhiên cúi đầu, Quân Tịch Ly không nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng trực giác của Quân Tịch Ly cho biết, Phong Vô Nhiên đang.... tủi thân, mẹ nó, ta bị cưỡng hôn ta chưa tủi thân, ngươi tủi thân cái gì?!
Chờ đã.... sau xung quanh Phong Vô Nhiên lại có ma khí?! Đây là tiết tấu muốn nhập ma?!
- Ngươi... ngươi sao lại có tâm ma?! Là do vết thương do ma thú gây ra?!
- Tâm ma....
Phong Vô Nhiên lẩm bẩm, chợt ngước lên, một đôi mắt đỏ tươi yêu diễm.... đẹp đến suýt khiến Quân Tịch Ly trầm mê trong đó, đó là đôi mắt thế nào? Nếu muốn tả thật, nó giống như một hồ máu sâu, không phản xạ lại ánh sáng, vừa âm u vừa khủng bố, nhưng mà khi ngước lên nhìn Quân Tịch Ly, hồ máu kia lại phủ lên một tầng dịu dàng nhàn nhạt như ánh trăng, đỏ và trắng... sự hòa hợp này khiến thiên địa cũng muốn thất sắc!
- Đúng vậy... ta có tâm ma, vài ngàn năm trước đã có tâm ma.
Đôi mắt Quân Tịch Ly mở lớn, y... y không nghe nhầm chứ?! Vài ngàn?! Đây là tồn tại kinh khủng gì a?! Sau y lại có duyên sư đồ với người này?! Đây... đây mẹ nó là tình tiết kinh dị gì vậy, mẹ ghẻ, chúng ta lại đây bàn chuyện nhân sinh đi!
Nội tâm Quân Tịch Ly hoàn toàn không giữ được sự lạnh nhạt của ngày xưa, sóng gió ầm ầm, cái quỷ gì vậy? Nếu nói Phong Vô Nhiên là một ma thú y còn không kinh ngạc như thế này đó! Mấy ngàn năm! Trời ạ, sao đồ đệ y lại già như vậy?!
(Linh Lan Hoa: Tịch Ly.... có phải trọng tâm vấn đề của ngươi hơi.... sai sai?)
- Sư tôn... ta vốn nghĩ, đời này chỉ cần ở bên cạnh người, nhìn người, quan tâm người... là đủ, nhưng ta nhận ra, ta dường như tham lam hơn rồi... ta thật muốn.... nhốt người lại, để người.... chỉ là của ta!
Giọng điệu của Phong Vô Nhiên ban đầu còn dịu dàng như nước, đến câu cuối thì so với băng còn lạnh hơn rồi.
Chưa kịp để Quân Tịch Ly chất vấn, Phong Vô Nhiên lại nói tiếp, giọng nói cũng quay về ôn hòa ban đầu.
- Tâm ma? Người nói đúng, ta quả thật có tâm ma...
- Vì sao... không loại bỏ...
Quân Tịch Ly có chút nhíu mày.
- Bởi vì.... Sư tôn, bởi vì tâm ma là người, nên ta nguyện để nó cắn nuốt...
Phong Vô Nhiên nở một nụ cười, dịu dàng ôn nhu lại pha lẫn bi ai và chiếm hữu.
***
Vốn là muốn ngược một chút, nhưng chợt nhớ lại, tui **hình như** là mẹ ruột, vì vậy vứt phần thủy tinh đi rồi.