- A!!!!!!
Một tiếng hét kinh thiên động đại khiến mọi người đứng hình, có người phản ứng nhanh hơn một chút, chạy đến chỗ phát ra âm thanh.
- Lạc sư đệ! Đệ buông tay!
Mọi người chạy đến, chỉ thấy Lạc An Du tay cầm chuôi kiếm, mũi kiêm đâm vào thân thể Lam Anh Anh!
- Lạc, Lạc sư đệ?
Mọi người khó tin kêu lên, đôi mắt của Lạc An Du nhiễm màu đỏ bất thường, trong mắt là một mảnh trống rỗng vô hồn, Lạc An Du rút kiếm ra, sau đó như chợt bừng tỉnh, thanh kiếm trên tay liền rơi xuống đất.
- Ta?
Lạc An Du nhìn bàn tay nhuốm đầy máu tươi, khó tin phát ra câu nghi hoặc.
- Lạc An Du! Ngươi vậy mà là ma tu?! Nói! Rốt cuộc ngươi là người của cung phủ nào?!.
Nam Cung Nhạc Y lao ra chấn vấn, căn bản không cho Lạc An Du nói lời biện minh.
- Tên gian tế nhà ngươi, dám giết Lam sư muội?! Hôm nay ta phải giúp Lam sư muội báo thù! Tiếp chiêu!
Kiếm trên tay Nam Cung Nhạc Y rời khỏi vỏ, từng chiêu từng chiêu mang theo sát khí đánh về phía Lạc An Du, chặt đứt lời giải thích của hắn.
Mọi người thấy mọi chuyện không ổn, muốn đi ra khuyên căn nhưng hai người kia đã đánh nhau đến long trời lở đất, căn bản không nghe lọt tai lời khuyên của mọi người.
Khách Khanh trưởng lão - Bạch Cảnh Liêm ngự kiếm bay đến, uy áp cường giả hướng về phía hai người đang đánh nhau kia, khiến động tác trên tay hai người chợt cứng đờ, thân thể cũng giống như bị đóng đinh, không cử động nổi.
- Xảy ra chuyện gì!
Tông chủ, phong chủ và trưởng lão cũng ngự kiếm bay đến, cất tiếng hỏi một đệ tử gần đó.
Đệ tử kia kính sợ *trả*.
- Thưa tông chủ, trưởng lão, phong chủ. Lạc, Lạc sư đệ giết, giết Lam sư muội.
- An Du, chuyện này là sao?!
Phong chủ Thiên Kiếm phong kinh ngạc và nghi hoặc cất tiếng.
- Con.. con không biết! Con không có ra tay giết Lam sư muội!
- Chính mắt ta và các vị sư huynh sư muội đây nhìn thấy ngươi còn chối cãi?!!
Nam Cung Nhạc Y tức giận nói.
Tông chủ đưa mắt qua, những đệ tử kia liền khó khăn mà gật đầu.
- Con, con không có giết Lam sư muội!Con càng không phải ma tu!
Lạc An Du không biết rốt cuộc là sảy ra chuyện gì thế này, đêm qua hắn ngủ sớm, sáng nay vừa mở mắt liền thấy một mảnh màu đỏ, đến khi hắn nhìn kỹ thì liền bị chấn động! Hắn vậy mà đang cầm thanh kiếm dính máu, đối diện là Lam Anh Anh đã sớm bị đâm vài kiếm, máu tươi đầm đìa.
- Ngươi! Ngươi ngụy biện! Chẳng lẽ chúng ta lại hoa mắt nhìn nhầm!
Đôi mắt Nam Cung Nhạc Y dâng lên một tầng nước, giống như đau lòng cho Lam Anh Anh nên khóc vậy.
- Lam sư muội, hức, muội ấy rất tốt... tại sao tên gian tế nhà ngươi lại muốn giết chết muội ấy chứ?! Hức.
Nam Cung Nhạc Y khóc nấc lên, bóng đen ở trong cơ thể ả khinh miệt cười ra tiếng.
- Hức....
- Nam Cung sư muội, muội đừng quá đau lòng...
- Chúng ta nhất định sẽ trừng trị tên gian tế cả gan giết chết Anh Anh!
- Đúng vậy...
Một đám đệ tử nhao nhao đi lên an ủi Nam Cung Nhạc Y đang "đau lòng" kia.
- Im lặng!
Tông chủ nhức đầu xoa thái dương, phất tay lấy ra một cái gương trong suốt, nói với Lạc An Du.
- Ngươi nói mình không phải ma tu, cũng không có ra tay giết Lam Anh Anh?
- Vâng!
- Vận chuyển linh lực vào Lục Phiến này đi.
Lạc An Du đi qua, tuy chính hắn rõ ràng hơn bất kỳ ai hết, hắn không phải ma tu, nhưng không hiểu sao trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an khó tả.
Quả nhiên, vừa vận chuyển linh lực vào chiếc gương, màu tím của linh căn lôi hệ liền tràn ra, nhưng không dừng lại ở đó, linh lực của hắn dần chuyển sang màu đỏ sậm, đỏ sậm hòa với tím than, màu sắc phi thường đẹp đẽ, nhưng không ai thưởng thức cái màu sắc này.
Lạc An Du thu tay, liên tục lùi vêc sau vài bước, vẻ mặt không dám tin, hắn bất ngờ ngẩng đầu, vừa vặn đụng trúng ánh mắt tàn độc và đắc ý của Nam Cung Nhạc Y.
- Lạc sư huynh vậy mà thật sự là ma tu?!
- Huynh ấy...
- Trời ạ?! Ma tu tàn bạo như vậy lại ở trong tông môn của chúng ta?!
- Hắn thật sự ra tay giết Lam sư muội!
- Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà! Thường ngày ta thấy đệ ấy, phi! Là thường ngày ta thấy Lạc An Du cũng không quá thân thiện, quả nhiên là ma tu mà!
- Lam sư muội không phải vì biết hắn là ma tu nên mới bị...
Tiếng nghị luận xôn xao rót vào tai Lạc An Du. Nhân duyên của Lạc An Du không quá tốt, hắn rất cao ngạo, cũng không quá thích náo nhiệt, nhưng kiêu ngạo thì kiêu ngạo, hắn cũng chưa từng bắt nạt bất kỳ ai, cũng không thương tổn bất cứ một người vô tội nào.
Nhưng lòng người quá khó đoán, tuy Lạc An Du không đắc tội người khác nhưng hắn lại có tư chất quá tốt, dễ khiến mọi người ghen ghét, bình thường thì cũng không sao bởi vì mọi người không tìm ra lý do chỉ trích hắn, nhưng một khi hắn gặp chuyện, mọi người liền thay nhau bỏ đá xuống giếng.