Quân Tịch Ly nhìn tinh tượng trên không, trong lòng có chút nặng nề, sau đó truyền âm cho Mạc Vũ.
Mạc Vũ và Nghiêm Chấn kể từ lúc hái Mộng Mị thảo trở về không khí khi hai người ở trung đều rất vi diệu, không hiểu là cứng nhắc hay ngượng ngùng nữa, tóm lại là một bầu không khí khiến quần chúng xung quanh muốn chạy đi.
- Quân sư huynh.
Mạc Vũ hành lễ, trên môi là nụ cười nửa có nửa không quen thuộc, vừa ôn nhu vừa xa cách, không thân thiết cũng không thất lễ.
- Ngươi đi ra ngoài đi.
Quân Tịch Ly nói với Phong Vô Nhiên, Phong Vô Nhiên nhìn hai người một chút, sau đó có chút ủ rũ mà ra ngoài.
Quân Tịch Ly phất tay, bày trí một Cách Âm trận đơn giản, sau đó mời Mạc Vũ ngồi xuống, chính mình cũng nhấp một ngụm trà.
Mạc Vũ cũng học theo Quân Tịch Ly, thổi thổi lá trà, nhấp một ngụm.
- Trà ngon.
Mạc Vũ không có thành ý khen một tiếng, giọng điệu thanh lãnh bất cần không giống ngày thường.
- Không cần dài dòng nữa, Quân sư huynh gọi sư đệ đến đây là có chuyện gì?
Với người khác Mạc Vũ còn giả bộ một chút, với Quân Tịch Ly - một người giả tạo giống như chính mình, Mạc Vũ căn bản không muốn phí tâm tư đi giả vờ làm cái gì.
- Tinh tượng thay đổi, trong tông môn có gian tế.
- Vậy thì liên quan gì đến ta?
Mạc Vũ không để ý, giống như trong mắt hắn, Liên Vân tông căn bản chẳng là cái gì.
Quân Tịch Ly nhếch khóe miệng, đưa một tờ giấy sớm đã chuẩn bị qua. Mạc Vũ nhận tờ giấy.
Vài phút sau...
"bụp"
Tro tàn của giấy theo kẽ tay Mạc Vũ rơi xuống đất, Quân Tịch Ly rũ mắt, không để ý, Mạc Vũ thì ngược lại, có chút kích động, nhưng lại rất nhanh bình ổn, hạ giọng.
- Ngươi muốn gì?
- Ngươi đồng ý.
Quân Tịch Ly trả lời một câu không đầu không đuôi, nhưng Mạc Vũ lại hiểu, hắn thật sâu nhìn Quân Tịch Ly một cái, sau đó đi ra khỏi phòng.
Quân Tịch Ly rũ mắt, lạnh nhạt nhìn gương mặt của mình phản chiếu trên nước trà, thật lâu sau cất tiếng.
- Vào đi.
Phong Vô Nhiên đang trốn gần đó giật mình, rõ ràng hắn đã ẩn dấu khí tức rồi mà, tại sao vẫn bị sư tôn phát hiện?
Nhưng cũng không để Phong Vô Nhiên nghĩ lại kỹ càng, giọng nói của Quân Tịch Ly lại truyền tới.
- Muốn trốn bao lâu nữa? Phong Vô Nhiên.
Phong Vô Nhiên lủi thủi đi ra, ủy khuất bước vào căn phòng.
Nhìn Phong Vô Nhiên ủy khuất mà Quân Tịch Ly chỉ biết vô ngữ, rõ ràng là hắn nghe trộm tại sao lại làm như y có lỗi?
- Sư tôn, người cùng Mạc Vũ sư thúc nói gì vậy?
- Ngươi quan tâm cái này làm gì?
- .... Sư tôn, người nói đi mà ~.
Quân Tịch Ly giật giật khóe miệng, mỗi lần Phong Vô Nhiên làm nũng y đều bó tay, lúc trước là trẻ con thì còn được, bây giờ thân thể Phong Vô Nhiên đã lớn, nhưng cố tình Phong Vô Nhiên quá đẹp, dùng gương mặt người lớn làm nũng cũng không có cảm giác buồn nôn gì đó, mà lại có chút tương phản đáng yêu.
- Khụ khụ...
Quân Tịch Ly bị ý nghĩa chợt lóe qua này của mình làm bị sặc, y nghĩ gì vậy?! Rõ ràng Phong Vô Nhiên đã lớn, đáng yêu chỗ nào chứ?!.
- Sư tôn, người suy nghĩ gì vậy?
Phong Vô Nhiên thấy Quân Tịch Ly hồn bay lơ lửng đi nơi nào, sau đó liền vô thức uống trà, kết quả bị sặc, Phong Vô Nhiên liền tri kỷ chạy lại vỗ vỗ lưng Quân Tịch Ly.
Động tác này làm Quân Tịch Ly cứng người, bình thường thì truyện này cũng không có gì, thế nhưng bây giờ Phong Vô Nhiên đã lớn, thân thể hai người chỉ cách nhau vài cm, nhìn từ góc độ của người khác liền thành một tư thế mập mờ, giống như Phong Vô Nhiên đang ôm y vào lòng.
Nghĩ vậy mặt Quân Tịch Ly có chút bị nóng lên, nhưng Quân Tịch Ly cũng không biết lý do tại sao nó bị nóng. Chỉ là cảm thấy tư thế bây giờ của hai người không tốt lắm, vì vậy đẩy Phong Vô Nhiên ra, sau đó đuổi người kia ra ngoài.
Phong Vô Nhiên:??????
Phong Vô Nhiên không hiểu gì hết luôn á.
Quân Tịch Ly nhìn cánh cửa phòng thật lâu, nhớ lại từng kí ức khi ở bên Phong Vô Nhiên, Quân Tịch Ly vốn dĩ nghĩ ngoài tu luyện có lẽ mình không để tâm đến thứ gì nữa, nhưng mà nghĩ cũng chỉ là nghĩ, trên thực tế thì y rất để ý đến Phong Vô Nhiên, mỗi khoảnh khắc ở bên tiểu đồ đệ này y đều nhớ kỹ, nhớ đến rõ ràng hơn bao giờ hết.
Quân Tịch Ly có chút run rẩy nhìn về chiếc nhẫn trong tay, sau đó vận chuyển linh lực vào trong Vấn Tình, quả không ngoài dự liệu.... Vấn Tình ra hoa.
Những bông hoa hồng trắng tinh khôi nở trên dây leo đầy gai góc.
Ánh mắt Quân Tịch Ly liền sững sờ.
Y.... y vậy mà động tâm?! Y vậy mà thật sự đông tâm?!!!Động tâm với Phong Vô Nhiên?!
(Quá kích động làm Quân Tịch Ly quên rằng nếu có người yêu y thì Vấn Tình cũng có thể nở hoa)
Bông hồng màu trắng cũng không quá giống loại ở Trái Đất, tuy rằng hình dáng không khác nhau nhưng nhụy bông hoa hồng trắng này có một chiếc chuông nhỏ.
(chú ý: là chuông không phải lục lạc.)
Cánh hoa tinh khôi sắc bén và cứng rắn như những lưỡi dao, giống như được làm từ Tinh Ngâm, chiếc chuông nhỏ bên trong theo động tác nâng hoa lên của Quân Tịch Ly mà phát ra tiếng chuông nho nhỏ thanh thúy.
Quân Tịch Ly thu Vấn Tình, nhìn chằm chằm hư không thật lâu, suy nghĩ rối rắm lung tung thật lâu, cuối cùng nhận ra tình cảm của chính mình với Phong Vô Nhiên vẫn chưa quá sâu.
Vì vậy Quân Tịch Ly muốn cắt đứt nó.
Sư đồ luyến ở tu chân giới, là cấm kỵ.
Cho dù y không để ý, chắc chắn Phong Vô Nhiên sẽ để ý thậm chí là chán ghét ghê tởm.
Nếu đã biết trước không có kết quả, tri bằng khi tình chưa sâu liền tự tay chặt đứt đi.
***
Vốn định là sau khi Tịch Ly bị ăn mới phát hiện tình cảm của mình, nhưng bây giờ muốn đẩy nhanh cốt truyện một chút, cho nên Tịch Ly biết trước rồi.
Sau đó có lẽ sẽ là đường bọc thủy tinh, hoặc là thủy tinh trắng trợn, cũng có thể tình thương của mẹ đột nhiên trỗi dậy, cho bọn họ toàn đường trắng ngọt lịm cũng nên.