Sau đó là một khoảng thời gian yên lặng chờ đợi, đôi mắt nhìn vào hư vô, vết thương trên bụng chảy máu không ngừng, đôi tay tím tái, y phục bị nước tuyết thấm ướt, màu vàng kim bây giờ đã không còn, thay vào đó là màu nâu vàng....
Người đến thấy cảnh tượng như vậy, đau lòng kêu lên...
- Vương tử...
- Á Tư, đưa ta đi...
- Vâng...
Á Tư là người bảo vệ của hắn, tiếc là lúc trước hắn ngu muội, đã đuổi người kia đi.
Á Tư đau lòng đến muốn đi giết chết Quan Vụ, băm thành trăm mảnh, sau đó vút xuống vực thẳm dưới đáy biển, hoặc là cho Thủy Vu đem đi nấu thuốc! Nhưng mà hắn không dám làm... Vương tử thích người kia như vậy... chắc chắn sẽ không cho hắn làm...
- Á Tư.... ta muốn đi gặp hắn... lần cuối, là lần cuối cùng.
"Sau đó ta sẽ mang theo hài tử... không bao giờ xuất hiện trước mắt người kia nữa... "
Á Tư không muốn đồng ý, nhưng nhìn ánh mắt trống rỗng cầu xin của Vãn Phi, hắn không nhẫn tâm...
Còn Quan Vụ... hắn một đường ngự kiếm giống như chạy trốn, đến khi hồi thần lại... không ngờ hắn đã dừng trước một cây lê trắng... Quan Vụ mờ mịt nhìn cây lê khẳng khiu trơ trọi... bàn tay càng siết chặt linh đan, dường như muốn bóp nát nó.
Thật lâu sau... hắn nặng nề mà một lần nữa ngự kiếm, quay về nơi ở của An Lỵ Nhã.
- Vụ...
An Lỵ Nhã cố gắng đứng dậy, nhưng thân thể hư nhược vì "sảy thai ", nàng ta vừa đứng dậy đã xiêu vẹo sắp ngã.
Quan Vụ thấy vậy liền phi thân qua, chuẩn xác mà ôm mỹ nhân yếu ớt vào lòng.
- Vụ, chàng sao vậy? Tay chàng?!.
An Lỵ Nhã thấy máu tươi trên tay Quan Vụ liền hoảng hốt.
- Đây không phải là máu của ta.
- Là... là của Vãn Phi sao? Chàng không cần như vậy... hài nhi... hài nhi...đã không thể...
An Lỵ Nhã khóc không thành tiếng, muốn gợi lên thù hận của Quan Vụ.
- Hừ! Tiện nhân đó ác độc hại nàng, nàng lại lương thiện nói giúp hắn!
Quan Vụ cực kỳ đau lòng mà ôm An Lỵ Nhã, trong lòng đối với Vãn Phi càng tức giận và hận thù.
- Vãn Phi... Vãn Phi có lẽ là có nỗi khổ riêng thôi.... chàng...
- Ha, tiện nhân kia chỉ là một người hầu, hắn dám hại nàng... vậy liền dùng mạng của hắn bồi thường...
Ánh mắt Quan Vụ u ám.
An Lỵ Nhã hơi sợ ánh mắt này của Quan Vụ, nhưng kế hoạch chưa hoàn thành... nàng ta nhỏ giọng.
- Vụ... nếu.... nếu là Vãn Phi mang thai hài tử... thì chàng sẽ làm sao?
- Hài tử? Một nam nhân mang hài tử?.... Quá ghê tởm! Phi!
Quan Vụ tưởng tượng một nam nhân có ôm bụng to lớn, liền ghê tởm đến muốn nôn mửa.
Ngoài cửa, bàn tay Vãn Phi siết chặt lại, sau đó thả lỏng, nhẹ nhàng nhu hòa vuốt ve cái bụng phẳng phiu của mình, trong tâm lại đau đến xương tủy.
"Ghê... ghê tởm sao.... "
- Nhã Nhi, sau nàng lại nghĩ rằng tiện nô kia mang thai?
- Nhã, Nhã Nhi chỉ là... chỉ là nhất thời nhớ đến hài tử... vậy nên... vậy nên...
An Lỵ Nhã nước mắt như mưa, nhưng nàng lớn lên rất xinh đẹp, cho dù là khóc... cũng càng chọc người yêu thương che chở.
Vãn Phi được Á Tư mang đi, đến nửa đường hắn ra hiệu Á Tư dừng lại, yếu ớt nói.
- Ta... ta muốn yên lặng một chút.... ngươi...
- Vâng....
Giọng nói Á Tư cũng có chút run run, là tức giận đến run rẩy, hắn ta thật sự muốn tự tay chặt Quan Vụ thành nhiều mảnh, sau đó vứt cho chó ăn, thi thể hắn ta dơ bẩn như vậy, vứt xuống biển cũng chỉ khiến đại dương bị ô nhiễm thôi...
Hắn biết bây giờ Vương tử đang rất đau lòng... vì vậy cũng không làm phiền người.
Vãn Phi tựa vào cây lê... đây là nơi, cả hai lần đầu gặp mặt, lúc đó hoa lê nở rộ, một mảnh trắng xóa xinh đẹp, nhưng lại không chói mắt không ấm áp... bằng nụ cười của người đó.
- Ghê tởm ư? Hài tử?
Vãn Phi lầm bầm, sau đó....
Quan Vụ tâm trạng không yên, nói chuyện với An Lỵ Nhã vài câu, lại dặn dò nàng ta nghỉ ngơi cho tốt, sau đó liền vô hồn rời đi, không ngờ đi đi lại lại... lại dừng trước viện của Vãn Phi.
Hắn nhìn cửa viện đã bị đóng kín... sau đó do dự thật lâu, rồi đẩy cửa bước vào, chính Quan Vụ không phát hiện, từ bao giờ.... bàn tay hắn đã run rẩy.
Nhưng mà... trong viện không có người!!!
- Hừ! Chạy trốn cũng nhanh đấy!
Quan Vụ vung tay, nổ tung biệt viện nhỏ mà Vãn Phi ở. Sau đó lần theo mùi máu, nhìn thấy một bóng dáng hiu quạnh tựa vào cây lê....
Quan Vụ không quan tâm mà đánb một chưởng vào Á Tư, làm người kia ngất xỉu.
Hắn đi qua, trong lòng không hiểu sao lại bực bội, hắn đứng trước mặt Vãn Phi... nhưng dần dần hắn nhận ra không ổn, hơi thở của người kia...
Quan Vụ hoảng hốt quỳ xuống, kiểm tra hơi thở của người kia, quả nhiên.... đã mong manh đến muốn đứt đoạn...
- Vụ... ca ca....
Vãn Phi yếu ớt ngước lên... hình như là sắp chết... nên hắn thấy ảo giác rồi.... cũng tốt, cho dù chỉ là ảo giác... nhưng trước khi chết lại nhìn thấy Vụ ca ca.... thật tốt....
- Ngươi... ngươi tỉnh lại... Vãn... Vãn Phi! Ngươi tỉnh lại a!
Quan Vụ giống như muốn điên rồi... rõ ràng chỉ là một nô bộc... lại khiến cảm xúc của mình...
Nhưng nhìn người trước mắt dần mất đi sinh khí... thân thể vốn đã lạnh lẽo giờ lại càng lại...
Một huyền y nam tử gắt gao ôm chặt một người trong lòng,giống như muốn dùng thân thể che đi gió lạnh thay người đó.. lại tựa như, một đứa trẻ ôm đồ chơi mà mình thích nhất... có chết cũng không chịu buông.... Dưới gốc lê già nua không một chiếc lá... hai thân ảnh.... ôm ấp thật gần... nhưng khoảng cách lại là xa đến không thể với tới.
Quan Vụ cảm giác trái tim mình giống bị bóp nghẹt, khó thở và đau đớn gần như khiến hắn điên cuồng, người trong lòng lại càng lạnh, hắn càng khẩn trương lo sợ, muốn đứng lên đi tìm người cứu giúp, nhưng đôi chân lại không thể cử động, miệng cũng không nói ra lời...
Hắn ta truyền linh lực vào thân thể người trước mắt, sửa ấm cho người trước mắt... làn da người kia hồng hào hơn đôi chút, rèm mi run rẩy, Vãn Phi mở mắt... nhưng chính Vãn Phi cũng biết, đây chỉ là hồi quang phản chiếu....
- Vụ... Vụ ca ca...
- Huynh đừng khóc.... không, Vãn Phi không đáng... không đáng để huynh rơi nước mắt....
- Nụ cười của huynh rất đẹp.... huynh... nên cười...
Bàn tay đầy máu vuốt ve gương mặt kinh hì của Quan Vụ, sau đó rơi xuống nền tuyết trắng...
- Vãn Phi!
Quan Vụ gần như là hét lên, nhưng.... hồn phách người trước mắt đã tan vỡ thành từng mảnh nhỏ... giống như lưu luyến mà vờn quanh Quan Vụ... sau đó, biến mất vào hư vô...
Quan Vụ ôm chặt thân thể trong lòng, một tay lại cố gắng nắm lại những mảnh hồn phách nho nhỏ kia... nhưng hồn phách đó giống như ảo ảnh, chạm vào liền vỡ nát...
Quan Vụ ôm chặt thân thể, vẫn cố chấp mà truyền linh lực vào trong đó.. nhưng vô ích...
- Hài... hài.. hài tử?!
Quan Vụ không thể tin mà kêu lên, trong thân thể Vãn Phi vậy mà có một bào thai vừa chết! Quan Vụ run rẩy chạm vào bụng Vãn Phi, cảm nhận được huyết thống từng chảy trong cơ thể nho nhỏ kia....
Nước mắt rơi xuống.... đau....
Quan Vụ nhớ rõ, lần đó hắn bị hạ xuân dược thần trí mơ hồ không thanh tỉnh... hôm sau tỉnh dậy đã thấy chính mình và An Lỵ Nhã trần trụi nằm trên giường... nửa tháng sau thì phát hiện An Lỵ Nhã có thai... hắn vốn dĩ đã yêu thích vị hôn thê này, nên hai người thuận lý thành chương ở bên nhau.
Nhưng.... nhưng Vãn Phi lại... lại mang thai con của hắn... vậy đêm hôm đó...
Cẩn thận nghĩ lại... Nếu đứa con kia không phải của hắn... sau đó An Lỵ Nhã sợ hắn phát hiện cố ý làm sảy thai, đổ oan cho Vãn Phi....
Quan Vụ đi tìm An Lỵ Nhã, dùng thủ đoạn huyết tinh chứng thực được suy đoán đó...
....
Không ai biết vị hôn thê của Quan Vụ ra sau, chỉ là tự dưng biến mất...
Cũng từ đó.... Quan Vụ liền treo nụ cười trên môi, giống như lời Vãn Phi nói, muốn hắn cười nên... hắn cười......
<Nếu đã có mắt như mù.... vậy thì còn cần đôi mắt này làm gì? >