Sư Tôn Đừng Tới Đây

Chương 11: Đọc sách đến ngất xỉu




Sở Thanh Vân mất nửa ngày để đọc hết lịch sử của Vĩnh Sinh đại lục, rất tiếc thư tịch này chỉ giới thiệu sơ qua về hệ thống công pháp và cách thức vận hành của Tu chân giới.

Đến giờ y mới chỉ hiểu một ít da lông về đại lục này.

Nhưng mà nếu chỉ có thế thì chẳng phải nói làm gì. Sở Thanh Vân buồn bực khi kết thúc phần lịch sử thì thư tịch bắt đầu hiện lên hệ thống linh thảo và đan dược, Sở Thanh Vân lại mất nửa ngày nữa để tiêu hoá hết phần này. Sau đó tuyệt vọng nhìn phần vũ kĩ, pháp bảo hiện ra ở phần tiếp theo.

Lúc này Sở Thanh Vân không còn gì để luyến tiếc nữa. Dù những tri thức này y đang cực kỳ cần, cũng cảm ơn Bạch Cẩn Phong vì đã 'đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi', nhưng mà chỉ còn có một đêm nữa là sang ngày thứ bảy rồi. Dù có tận dụng nguyên cả ngày hôm sau để đọc cũng chưa chắc đã xong.

Sở Thanh Vân biết vậy nhưng y không thể dừng lại, y sợ sư tôn trách phạt.

Thảo nào lúc đưa sách Bạch Cẩn Phong còn nhấn mạnh rằng cho y một tuần. Đúng là một tuần thật.

Lại một chân lý nữa được đúc kết. Lời sư tôn là phải nghe cho kỹ.

Đến tận đêm khuya ngày hôm sau Sở Thanh Vân vẫn còn cắm đầu vào đọc thư tịch. Thiếu niên khoanh chân ngồi trên giường, mái tóc rối bù, đôi mắt thâm thành quầng đen, làn da trắng gầy yếu mong manh. Dạ minh châu được đính trên trần tiểu viện chiếu lên làm trang giấy ánh lên màu xanh lét.

Kết giới ngoài cửa động đậy, một bóng hình lướt vào lặng lẽ đứng trước giường chăm chú nhìn Sở Thanh Vân. Tất nhiên vì đọc nhập tâm quá mà có người xâm nhập Sở Thanh Vân cũng chẳng biết, y vẫn cắm cúi lật trang.

Đối với với Bạch Cẩn Phong, mấy cái kết giới ngoài cửa chỉ giống như hài tử chơi đùa, hắn khoanh tay, đôi lông mày nhíu lại nhìn người trên giường.

Sở Thanh Vân đang đọc đến phần yêu thú, linh thú. Cảm nhận tri thức của cuốn thư tịch này mang lại cực kỳ lớn, vốn từ một người không thông hiểu gì, ngơ ngơ ngác ngác, giờ Sở Thanh Vân y có thể tự tin chỉ ra từng loại đan dược, từng loại linh thảo ở đại lục này.

Mỗi một thứ nó viết ra đều có hình minh hoạ, đặc điểm kèm theo. Có lẽ đây là cuốn thư tịch nhập môn mà bất cứ tu sĩ nào đều phải đọc một lần trong đời.

Đang đọc dở Sở Thanh Vân bỗng nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, mũi nóng lên, một giọt máu chảy ra nhỏ ngay vào chính giữa trang giấy. Thần kỳ là trang giấy khẽ loé sáng lên một chút rồi lại sạch sẽ như chưa từng có vết lem nào trên đó.

Sở Thanh Vân lảo đảo, đầu quay mòng mòng, làm gì có tâm tư để ý đến chuyện đó nữa. Dù sao Sở Thanh Vân cũng đang tuổi thiếu niên, hơn một ngày đêm không ngủ không nghỉ thì thân thể nào chịu đựng nổi, y nghiêng người ngã ra khỏi giường, không ngờ lại rơi vào một vòng ôm ấm áp.

Cố mở đôi mắt ra, Sở Thanh Vân chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt sắc lạnh của sư tôn giờ đây đang tràn đầy lo âu. Tiếng nói gấp gáp vang lên bên tai trước khi y chìm vào một vùng hư vô mờ mịt.

"Thanh Vân, Thanh Vân. Ngươi làm sao thế?"

Sở Thanh Vân lại mơ giấc mơ cũ, lần này dường như y đã trở nên quen thuộc hơn với cảnh trong mơ, nhìn bóng lưng trước mặt. Y phớt lờ tiếng kêu cứu mà chạy nhanh đến, dường như y có chấp niệm phải nhìn thấy mặt người kia.

Cố mãi mới có thể chạy đến trước mặt, người kia đang cúi đầu lau kiếm. Thanh kiếm cũng như phủ một lớp sương mù nên nhìn không rõ. Sở Thanh Vân kiễng chân lên cố sức nhìn rõ mặt hắn nhưng chỉ chạm vào một đôi mắt đỏ rực.

Sở Thanh Vân mở trừng mắt ra, ngay lập tức nhìn thấy một đôi con ngươi xanh thẳm đang chăm chú nhìn mình, cảnh trong mơ lần đời thực xen kẽ lẫn lộn, y há mồm muốn kêu lên nhưng lại chẳng phát ra được câu gì.

"Thanh Vân, ngươi cảm thấy sao rồi?"

Tiếng nói khàn khàn đầy sự đè nén kéo Sở Thanh Vân quay về thực tại. Liệu có lầm không? Hình như Sở Thanh Vân lại nghe thấy một chút gấp gáp trong đó. Trong lúc mơ hồ thế này y bỗng sinh ra ảo giác rằng Bạch Cẩn Phong cũng có quan tâm đến mình.

"Sư tôn? Sao người lại ở đây?"

Sở Thanh Vân đang nằm trên giường đá của mình, trên người là cảm giác thanh mát, Bạch Cẩn Phong ngồi trên ghế ngay bên cạnh, dùng đôi mắt tỏ ý không hài lòng để nhìn đồ đệ nhà mình.

"Ta mà không ở đây thì ngươi chắc sắp biến thành khối thi thể rồi. Giỏi thật không ngủ không nghỉ gì, ngươi không biết đường lấy bồi nguyên đan mà uống hả?"

Sở Thanh Vân bị mắng một hồi mà ngơ ngác. Trọng điểm của y chẳng rơi vào ý chính, buột miệng hỏi:

"Sư tôn. Bồi nguyên đan là cái gì?"

Vừa hỏi xong thì tư liệu về Bồi nguyên đan đã hiện ra trong đầu. Sở Thanh Vân thấy mình ngu quá xá là ngu. Y vừa đọc thư tịch về đan dược xong, hiển nhiên là biết Bồi nguyên đan là một loại thuốc dùng để bồi bổ khi cạn kiệt linh lực rồi.

Quả nhiên, Bạch Cẩn Phong nghe vậy liền nghiêm mặt. Thái độ lập tức thay đổi:

"Vi sư cảm thấy ngươi còn chưa thuộc bài. Giỏi lắm, tuần này làm gì mà không đọc hết sách?"

Y ngước lên nhìn Bạch Cẩn Phong, chẳng thấy tí dịu dàng nào trong mắt nữa, chỉ thấy một Bạch Cẩn Phong lạnh lùng nghiêm khắc mà thôi, y vô thức cúi đầu, cắn chặt môi dưới, thú thật.

"Đệ tử... đệ tử luyện kiếm."

Nhìn Sở Thanh Vân yếu ớt trước mặt, viền mắt hiện rõ hai quầng thâm. Bạch Cẩn Phong ảo não không nỡ trách mắng. Tay vung lên một cái, một khối tinh thạch màu lam lạnh như băng xuất hiện nơi tay.

Hắn giơ cục đá lên, lạnh nhạt nói:

"Thôi. Lần này vi sư bỏ qua, lần sau không được chểnh mảng như vậy nữa. Giờ thì nhắm mắt lại."

Ngoan ngoãn nghe lời nhắm mắt vào, Sở Thanh Vân hồi hộp không rõ Bạch Cẩn Phong định làm gì, bỗng trên mắt xuất hiện cảm giác lành lạnh thư thái.

Thì ra Bạch Cẩn Phong lấy đá là để chườm mắt cho y.

Vì quá dễ chịu cho nên chỉ một lát là Sở Thanh Vân lại ngủ mất. Bạch Cẩn Phong lúc này không còn cố kị điều gì, ánh mắt tham lam nhìn vào gương mặt còn non nớt của Sở Thanh Vân, bàn tay vuốt ve từng tấc từng tấc trên đó.

"Lần này vi sư sẽ bảo vệ ngươi thật tốt."

Lúc Sở Thanh Vân tỉnh lại lần nữa thì khắp động phủ đều thoang thoảng mùi thuốc. Bạch Cẩn Phong đang ngồi tựa lưng vào ghế đọc thư tịch. Trong căn phòng yên tĩnh thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng lật sách, hai mảnh âm dương treo trên cửa tiểu viện bị gió lùa vào kêu lách lách.

"Sư tôn."

Bạch Cẩn Phong thản nhiên gập sách vào rồi vứt lên giường, đoạn hắn nghiêm nghị nói:

"Thân thể quá gầy, dinh dưỡng không đủ, linh khí thiếu hụt. Sở Thanh Vân. Ngươi nói xem từ trước đến nay là vi sư bạc đãi ngươi sao?"

Sở Thanh Vân nghe trong giọng điệu của Bạch Cẩn Phong có một chút khiển trách, vội vàng bật dậy, chỉ tiếc đầu còn choáng váng nên lại ngã ra giường, nhưng vẫn cố gắng thều thào:

"Sư tôn. Không có người thì không có Thanh Vân, người đừng nói vậy..."

Thực ra là đúng đó, từ trước đến nay Bạch Cẩn Phong áp dụng chế độ nuôi thả với Sở Thanh Vân mà, đâu có nhòm ngó gì. Nhưng y chỉ dám nghĩ trong đầu vậy thôi, ngoài mặt vẫn phải tỏ ra yếu ớt, vô lực.

"Tất cả là tại đệ tử, là do đệ tử lười ăn uống tập luyện, đệ tử phụ lòng sư tôn."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.