Cuối cùng Tiger chỉ có thể chấp nhận dùng món đồ sứ Tôn Chí Tân tha tới kia làm qua loa, Tôn Chí Tân kiên quyết không chịu nhìn họa căn kia của hắn, để hắn tự đi tiểu. Tiểu xong lại thành thật đi đổ hết thứ bên trong, Rửa thật sạch trả lại chỗ cũ. Tôn Chí Tân và Tiger hai người cãi nhau đủ, bắt đầu đơn phương rùng mình không quan tâm hắn. Esuike cũng thông minh kéo dài tới buổi chiều đã khuya mới đến phân đồ sứ.
Ngồi ở trong lều Tôn Chí Tân, Esuike an tĩnh uống trà, không có vẻ mặt ái muội dùng ánh mắt trong quét tới quét lui trên người mình và Tiger như Tôn Chí Tân đoán. Lão đầu nhi khô cứng an tĩnh không bình thường, lại hồi phục vẻ mặt bí hiểm thần côn.
Mà Tôn Chí Tân và Tiger trong không khí cực độ không hợp, tấm màn bị xé vỡ về sau trong quan hệ hai người cực độ vi diệu, Tiger bắt đầu lấy thái độ đối đãi đệ thân đối đãi Tôn Chí Tân, ánh mắt ôn nhu có thể ninh ra nước. Mà Tôn Chí Tân lại cảm thấy loại thay đổi quan hệ này làm cho hắn hoàn toàn xấu hổ, mỗi khi Tiger nhìn hắn một cái, ý thức hắn dâng lên một cỗ xúc động: Muốn đem tròng mắt hắn móc ra !
Ba người, Tôn Chí Tân, Tiger và Esuike liền ở trong không khí quái dị chờ Naaru trở về.
Quá một lúc Naaru rốt cục đã trở lại, mang theo vẻ mặt kinh hỉ:“Tôn Chí Tân, ta hôm nay săn được một đầu trâu sừng.”
Trâu sừng Tôn Chí Tân gặp qua, có chút giống khủng long ba sừng, lại có giống điểm giống trâu hiện đại, bộ dáng của hai loài kết hợp, da thô thịt hậu lực lớn vô cùng, bình thường rất khó săn được. Nó bên ngoài da thô thịt hậu, thịt toàn thân đều non mịn mỹ vị thần kỳ, bình thường thật sự không dễ săn được, cho nên nếu săn được con mồi loại này, thợ săn săn được nó luôn thực tự hào.
Nếu là bình thường, Tôn Chí Tân khẳng định là lớn tiếng hoan hô, lại bởi vì không được tham dự thợ săn săn thú mà không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh đi đả kích Naaru. Nhưng hôm nay nghe được Naaru nói săn được trâu sừng, Tôn Chí Tân chỉ là tâm không yên ân một tiếng, cả người có vẻ có chút vô tình.
Naaru cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi:“Ngươi làm sao vậy ?”
Đầu tiên là cười khổ một chút, ở trong lòng làm tốt chuẩn bị nghênh đón Naaru cuồng bạo, Tôn Chí Tân hít một hơi thật sâu, nói:“Naaru, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Tôn Chí Tân làm việc, cho tới giờ đều không cái ướt át bẩn thỉu, tựa như cùng Naaru tình cảm lưu luyến, lúc không thích liền kịch liệt phản kháng, lúc thích vứt bỏ hết thảy quan niệm vốn có, nghiêm túc đối đãi Naaru. Giờ quan hệ phức tạp hắn và Tiger cũng là như vậy, nếu quan hệ cùng Tiger đã không rõ , còn đã xảy ra một ít chuyện 囧, nhất định phải nói cho Naaru. Tôn Chí Tân cảm thấy đối với người mình yêu, ít nhất phải làm được thành thực cơ bản nhất, nên đem hết thảy từ đầu chí cuối nói cho hắn. Bao gồm tâm tính mâu thuẫn của mình, cùng các loại rối rắm với Tiger, thậm chí tâm lý vô sỉ thực không đạo đức chân đứng hai thuyền của mình, đều nói với Naaru.
Trong tình yêu, thành thực rất quan trọng, chỉ có như vậy mới có thể thủ hộ tình yêu yếu ớt. Mà giấu diếm, chỉ biết mai phục mầm móng nghi kỵ, cuối cùng đem hết thảy tốt đẹp biến xấu hầu như không còn. Cho nên coi như Naaru sẽ cuồng nộ, sẽ có các loại phản ứng quá khích, Tôn Chí Tân vẫn tính thành thực đem hết thảy đều nói với Naaru, tuyệt không sửa đổi một chữ. Bởi vì đó là Lommar của hắn, là phải đối đãi như bạn đời, thủ hộ cả đời tình lữ ! tốt đẹp, muốn cùng hắn chia xẻ; Đáng ghê tởm , lại tuyệt không thể giấu diếm ! chỉ có làm như vậy, mới thật chính lấy tâm nuôi dưỡng tình cảm.
“Cái gì ?” biểu tình Tôn Chí Tân kỳ quái làm cho Naaru giật mình.
Tôn Chí Tân nói:“Ta hôm nay cùng……”
Mới nói vài từ, Tiger liền xen mồm nói:“Naaru, ngươi săn được trâu sừng ? một con thôi à ? trưởng thành hay còn nhỏ ? thật đáng tiếc ta không ở đó, nếu không không tới phiên ngươi.”
Naaru còn không kịp đáp lời, Esuike lại nhanh hơn tiếp được câu chuyện:“Naaru, chờ ngươi dắt thợ săn trở về, thừa dịp lúc này, phân đồ sứ đi ! các tộc nhân đã đợi không kịp .”
“Được ! Khang, đem tất cả mọi người triệu tập lại đây, bộ tộc gió biển cũng gọi.” Naaru cực kì hưng phấn. Hắn sớm đã nghĩ đến đem đồ sứ làm phần thưởng phân cho tộc nhân của mình, mà phân đồ sứ sẽ là một hồi thịnh sự, việc này khẳng định sẽ làm toàn bộ tộc đàn đều vui mừng khôn xiết không thôi.
Hiển nhiên Tiger và Esuike cố ý ngắt lời, Tôn Chí Tân há miệng thở dốc, lại chậm rãi ngậm lại. Vẫn là đổi lúc khác đi, ngày mai nói sau, hắn không nên để phiền não của mình ảnh hưởng đến tâm tình Naaru. Phân đồ sứ quả thật là một chuyện vui, thành viên bộ tộc đều thực vui vẻ, so với việc này, việc tư của mình không quan trọng gì.
đồ sứ mới ra lò được bày ra cẩn thận, nhanh như chớp ở trước lều của Tôn Chí Tân. Đại đại tiểu tiểu, rải rác có mấy chục cái, dưới ánh mặt trời mặt ngoài bóng loáng phản xạ ánh tịch dương, khiến cho tất cả đều bị nhuộm một tầng chanh hồng, mấy chục thứ đặt chung với vừa thấy lại có chút kim bích huy hoàng hương vị, mười phần hấp dẫn. Còn lại một ít đồ nhỏ loạn thất bát tao, đều là bọn nhỏ nặn lung tung , vốn là thử xem sao, chúng nó cư nhiên cũng thần kỳ phần lớn đều đốt thành .
Còn đừng nói, mấy thứ này nung xong vẻ ngoài thay đổi, bộ dáng thật khả ái . Xem ra lão thiên quả nhiên là thương trẻ con, không đành lòng bọn họ thương tâm thất vọng, cho bọn hắn ma pháp lực lượng chỉ đứa trẻ thuần chân mới có thể hưởng thụ được.
Naaru nhìn những thứ tinh xảo mà quý giá trước mắt, mặt mang hưng phấn nói:“Xem ! cái này là đồ sứ chúng ta tự mình thiêu ra! cảm ơn tất đạt lạp sát a tô, chúng ta từ nay về sau không cần dùng thức ắn đi đổi đồ gốm, chúng ta tự mình cũng nung được ! nó sẽ làm bộ tộc chúng ta càng thêm phồn vinh ! bởi vì chúng ta chờ đủ rồi, nên đến phiên chúng ta trao đổi với người khác!”
Người tiền sử thực là thô lỗ trực tiếp , lại thực thuần lương giản dị, Naaru nói xong một mảnh hưng phấn hoan hô, tiếng cười đùa vang vang, không khí giống Tôn Chí Tân tưởng tượng vui vẻ mà náo nhiệt. Caban và Alfa đứng ở xa xa, Caban bắt đầu bĩ khí vô lương chu miệng hú hét biểu đạt hưng phấn, Alfa thì vẻ mặt chịu không nổi ngăn cản hắn. Đáng tiếc người nọ cực không an phận , tiếng hò ngăn cản không thổi, bắt đầu lên tiếng xướng:“Trong lòng ta đầu mĩ lang lạc lý lạc lang !”
Phốc !
Tôn Chí Tân dạy hắn điệu cướp dâu lúc này lại thực hợp với tình hình.
Tất cả mọi người nói lời cảm ơn với Tôn Chí Tân, Tôn Chí Tân có chút tâm không yên, nhưng lại không muốn ảnh hưởng tâm tình vui mừng của tộc nhân, chỉ đành đứng lên hoàn lễ. Trong lòng mơ hồ nhớ rõ đây là ở thời tiền sử, thất thần học cổ lễ Trung Quốc cổ đại, khiêm khiêm quân tử mặt mang mỉm cười xoay người ôm tay vái chào:“Không cần tạ ơn. Đều là kết quả mọi người cùng nhau cố gắng. Không có mọi người, ta cái gì cũng làm không được. Các ngươi hẳn là nên cảm ơn Tamu của bộ tộc gió biển, hắn vất vả nhất, thứ tốt nhất kia hẳn là phân cho hắn. Còn có Naaru tộc trưởng và…… Tiger tộc trưởng, đồ sứ đều là hai người bọn họ dùng thời gian nghỉ ngơi buổi tối nặn ra, ta làm không được. Còn có bọn nhỏ trong tộc, bọn họ từ đầu tới đuôi bôn ba cố gắng. Tiểu nha đầu Nha Nha nên được phân một cái, nàng thực cố gắng !”
“Đúng vậy ! đúng vậy ! ta thực cố gắng !” Tiểu Nha đứng ở trong đám người, bị dã nhân tiền sử cao lớn cường tráng bao phủ ngay cả thân thể đều nhìn không thấy, lúc này lại nhảy lộ ra cái đầu đầy tóc khô vàng, hưng phấn thét chói tai. Buku bắt đầu bĩu môi, không quá cao hứng kéo chặt tay Auge. Hắn kỳ thật càng cố gắng, nhưng hắn là con trai tộc trưởng, thứ tốt phải lphân phối tộc viên đầu tiên sau mới đến nhà tộc trưởng, trước mắt chỉ có mấy chục cái đồ sứ, cho nên toàn bộ phân không tới phiên hắn. Điều này làm cho hắn không khỏi có chút hâm mộ cùng đố kỵ vận may của Nha, nàng thật là vận khí thật tốt quá, không có sinh ra ở trong nhà tộc trưởng.
Tôn Chí Tân ôm quyền hướng bốn phương tám hướng thở dài, khí chất của hắn vốn không giống người thường, ôm thủ xoay người vái chào như thế, quả nhiên là phong thái nhanh nhẹn. đem chính mình nói không quan trọng gì, thành khẩn ca ngợi người khác khiến người ta như mộc xuân phong. Lại bởi vì tâm tình bị đả động, liền không có tính tình khiêu thoát bình thường, mặt mày mang theo nội liễm hàm súc, nhuộm vài phần nho nhã khí độ, phong độ quân tử tiêu sái đập vào mặt mà đến, khiến người ta xem nhẹ mê mang trong mắt hắn.
Không ai từng gặp qua người có thể tản mát ra loại khí chất này, mọi người ngẩn ngơ, liền có người kêu lên:“Naaru, Zimmer nhà ngươi thật là dễ nhìn !”
Naaru cũng đang nhìn Tôn Chí Tân, ánh mắt chớp động, trong mắt thần thái giật mình lại vui mừng. Tiger cũng thần sắc đại động, giật mình nhìn chằm chằm biểu hiện đại đại khác với Tôn Chí Tân bình thường.
“Kia là đương nhiên, hắn là Zimmer của ta !” Naaru vui sướng cười to. ánh mắt Tiger lóe lóe, vẫn như cũ nằm nghiêng trên mặt đất không lên tiếng.
Tôn Chí Tân trong bụng cười khổ, người nọ một câu Zimmer nhà Naaru nghe ra như một loại phúng lạt. Chỉ là Zimmer của Naaru ? Tiger đã dần tiến vào, mình rất nhanh thành Zimmer hai nhà, cùng Lã Bố Lữ Phụng Tiên gia nô ba họ đã kém không xa . anh trai Kia tuy rằng khi oai hùng anh phát tư thế oai hùng, nhưng thanh danh cũng không được tốt , chính là một đời bêu danh, mỗi người đều mắng hắn một tiếng gia nô ba họ. Nhưng nhân gia lữ Phụng Tiên tốt xấu còn gặp phải một Tuyệt Thế đại mỹ nhân Điêu Thuyền, mình lại lỗi thời gặp phải hai tên đàn ông lợi hại không thể trêu vào, cản không đi. Ai bi hơn? quả nhiên chỉ có càng bi hơn, không có bi đát nhất.
Trong lòng cười khổ, lại chỉ có thể cường đả khởi tinh thần nhìn Naaru phân phối đồ sứ. Hơn 200 người, mấy chục cái đồ sứ khẳng định không đủ mỗi người đều có. Naaru phân phối theo nguyên tắc dựa theo cống hiến, hơn nữa đầu tiên liền đem mình và Tiger hai tộc trưởng ra ngoài danh sách xếp hạng phân phối, càng đem thành viên bộ tộc gió biển cũng cho vào danh sách, phi thường công chính vô tư.