Đá tuyết vào mắt, một chiêu này thật là cao minh!
Một cước đá tuyết, đủ để thấy được Tôn Chí Tân suy nghĩ linh hoạt, phản ứng nhạy bén, chính là Ulan Hart cũng nửa điểm cũng không đề phòng được.
Tuyết đá ra, quả nhiên thấy Ulan Hart theo bản năng nhấc tay hộ mắt, Tôn Chí Tân vô thanh nhu thân mà lên, đèn pin công kích trong tay đổ ập xuống đánh tới.
Đồng thời mau lẹ đá chân, như bão tố hạ mưa tầm tả xuống!
trong lòng Tôn Chí Tân lại rõ ràng, vô luận là sức chiến đấu chân thật của Ulan Hart, hay là năng lực tự bảo vệ mình của nàng, cũng không phải là thứ mình có thể đối phó . thừa dịp này công kích cũng không thấy có thể tạo thành cho nàng nhiều thương tổn, hắn chỉ hết sức mở rộng chiến quả, kéo dài thời gian Ulan Hart phát ra công kích, vì mình lưu ra một thời cơ.
Sự thật quả nhiên như hắn liệu, Ulan Hart mất đi tiên thủ chỉ có thể bị bắt phòng ngự,
Tới lúc này, Ulan Hart đã tóc tai bù xù, khuôn mặt xinh đẹp một mảnh đen ngòm.
Đánh lui Ulan Hart cường công, Tôn Chí Tân đã hoàn toàn vô lực. Nhưng nhìn bộ dáng Ulan Hart chật vật, hắn thật sự không nhịn được, ha một tiếng bật cười.
Xem mặt kia, thật sự phấn khích! hoàn toàn không bôi nhọ bản lĩnh đánh lộn mình học được. Dẫu nắm đấm của mình đập vào da thịt như đồng da thiết cốt của Ulan Hart bị phản chấn một trận cực đau, Tôn Chí Tân cũng cảm thấy giá trị.
Ulan Hart hung tợn ở dưới làn tóc rối ánh mắt giết người nhìn chằm chằm Tôn Chí Tân, phát ra tiếng tru giống như sói cái bị thương, khí nộ cả người thẳng chiến.
“Chết đi!” Ulan Hart tiêm lệ tê thanh rống giận, giống như đạn pháo đánh thẳng đến, thạch chuỳ trong tay giơ lên cao, huy chùy thẳng kích.
Chỉ nhìn thấy thế tới, Tôn Chí Tân liền sợ đến hồn lìa khỏi xác.
mẫu sa bị chọc giận có bao nhiêu lợi hại, hắn giờ đã biết. Nữ nhân kia khí thế diệt vạn quân chồm đến, Tôn Chí Tân lại phát hiện chính mình cho dù muốn tránh cũng không được.
Chỉ là tránh không khỏi cũng muốn tránh, bị đập trúng khẳng định là phải chết không thể nghi ngờ. Không kịp nghĩ nhiều, Tôn Chí Tân chỉ có thể lựa chọn lăng không lật nghiêng.
Còn là đã muộn, chùy đầu tiên chỉ sượt qua, nữ nhân kia thật sự lợi hại vô cùng, giữa không trung thu lại chùy, truy kích về phía ngực Tôn Chí Tân.
Chùy đổi hướng, đòn tử thứ ba!
Tránh cũng không thể tránh!
Tôn Chí Tân nhắm vào một khối đá lộ ra một nữa mặt màu xanh, cố ý một cước sẩy ngã bản thân.
Người ngã, thạch chuỳ mang theo tiếng gió xẹt qua, chỉ sát qua lưng Tôn Chí Tân khiến cho hắn khụ ra một búng máu. Chỉ là tự làm mình sẩy ngã nằm ngoài dự kiến của Ulan Hart, chung quy là tránh được liên kích đáng sợ lần thứ ba.
Người nằm té trên mặt đất, Tôn Chí Tân không cần nghĩ xoay người lăn, cuốn theo đầy tuyết trên đất, không ngừng hướng về vách núi đen bên cạnh lăn đi.
lăn hướng đó không phải lựa chọn tốt, nhưng giờ Tôn Chí Tân không có lựa chọn, hướng ngược lại đã bị chùy ảnh của Ulan Hart phong kín.
Thạch chuỳ hạ xuống, tuyết bắn lên mặt Tôn Chí Tân đau đớn như bị giã.
chùy thứ tư, lại né qua.
Một phen đào mệnh, Tôn Chí Tân giờ so với Ulan Hart bị hắn cho ăn đau một lần còn chật vật hơn, mặt mũi bầm dập không nói, nội tạng bị chấn thương diện rộng, không ngừng ho ra máu.
Cả người ho sù sụ, một đường tiên huyết như hoa ở tuyết tản ra, nhìn thấy ghê người.
Cách đó mấy thước là vách núi đen.
Ulan Hart nâng chùy chạy đến, khí nộ lạnh lẽo đến cực điểm cười:“Lăn tiếp đi!”
không ngừng tay, chùy kích thứ năm hạ xuống. Đập trúng hắn, làm cho hắn biến thành tương thịt, hay làm cho kẻ thù chết tiệt này lăn xuống thành tương thịt trong mắt Ulan Hart đều giống nhau.
Tôn Chí Tân quả nhiên một đường lăn thẳng, giống như Ulan Hart dự đoán rớt xuống cái vách kia. Động tác này tuy rằng giúp hắn tránh được chùy thứ năm, nhưng kết quả vẫn giống nhau, chết.
Không đúng!
Người nọ cũng không có ngã xuống, mà lúc rơi xuống đồng thời vươn tay nắm vào một vách cố định bản thân.
Như vậy cũng không chết?!
Ulan Hart giận dữ, chùy huy thứ sáu.
Đã thấy người nọ một tay giữ tảng đá trên vách núi đen, đột nhiên dùng khuôn mặt bầm tím cười với mình một cách cổ quái.
Ulan Hart đột nhiên cảm thấy không ổn, theo bản năng huy chùy phản thủ đánh ra.
Chùy cảm cứng cỏi mang co dãn, như là đập trúng cái gì. bên tai nghe được một tiếng sói tru thảm khốc, lập tức đầu vai đau đớn, một miếng thịt lớn bị con sói đánh úp sau lưng cắn xuống.
Ngân tinh cực kì thông minh, xuyên qua chiến trường chạy đến vẫn rón ra rón rén luồn đến sau lưng Ulan Hart, chuẩn bị cắn một phát trí mạng. Tôn Chí Tân không muốn sống phản kích một phen, cũng là vì nhiễu loạn cảm ứng của Ulan Hart, phối hợp với nó đánh lén.
hành động phối hợp nghiêm ti nghiêm khấu quả thật nhất phát nhất trúng, thành công trọng thương Ulan Hart. Chỉ là một người một sói cũng không có nghĩ nữ nhân này sẽ lợi hại như vậy, đánh lén như thế nàng vẫn chưa chết, chỉ thụ trọng thương, ngay cả Ngân Tinh cũng bị nàng phản thủ một chiêu đập rơi xuống đất, miệng chảy ra vết máu.
“Ngân tinh!”
Tôn Chí Tân vừa sợ vừa giận, đã thấy Ngân Tinh ương ngạnh ở trong tuyết, nhe răng trợn mắt vẫn muốn chồm lên cắn người.
Ulan Hart nắm chùy, chỉ có thể cầm, trọng thương trên vai đã làm cho nàng không thể giơ nó lên. Nàng đứng ở giữa một người một sói, cách Tôn Chí Tân không đến hai thước, cách Ngân Tinh cũng không đến hai thước.
Trước mất mặt, lại bị thương nặng, đã làm cho nữ nhân dã man này hoàn toàn mất lý trí,
rít gào một tiếng bén nhọn, Ulan Hart đem thạch chuỳ chuyển sang tay trái, giơ lên nó hướng về phía Ngân Tinh.
Mới bước ra một bước.
Ba!
Có cái gì ném trúng của nàng mặt.