Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 160




Harry nghe được bộ mặt vặn vẹo, chịu không nổi dùng giựt giựt mái tóc vàng sáng chói của mình. Bầy sói nghe xong cả người run rẩy, sói đực bôn tẩu sói cái trốn tránh, toàn thể há miệng sùi bọt mép…… Bất đắc dĩ, ‘Lang ngữ’ của Tôn Chí Tân lực có lực sát thương thật sự quá mạnh mẽ, giống như vũ khí sóng âm, người nghe vào còn đỡ, lỗ tai sói nghe vào thật đúng là muốn mệnh sói.

Trở về thông báo Qigeli chuẩn bị đi thăm dò Qigeli hỏi Tôn Chí Tân: “Cổ họng ngươi không phải đã tốt lắm sao? Sao thanh âm càng nghe càng khàn khàn? còn có Tôn Tiểu Lỗ là chuyện gì xảy ra? sao yên lặng như vậy?”

Tôn Tiểu Lỗ ánh mắt tan rã ngồi phịch ở trước ngực Tôn Chí Tân.

Tôn Chí Tân cười vẻ mặt cổ quái:“Ta là rống thành như vậy . Về phần con ta, là nghe thành như vậy . Oa ha ha ha!”

Qigeli đại 囧, rống? rống ai rống thành như vậy? hắn lại không biết trong hang động nơi đàn sói tụ cư, bao gồm Harry và Benz, mười chín con sói tuyết đồng cỏ không ai thoát khỏi độc chưởng ma âm xuyên não của Tôn Chí Tân, đến bây giờ vẫn còn rất yên lặng.

Tôn Chí Tân ha ha mừng rỡ, nhờ Qigeli đi thông báo Caban, Alfa, Tamu, ban nhân mã ban đầu tiếp tục thăm dò hang động.

Kết quả, Tamu không thể đến, Naaru và Tiger lại không mời mà đến, còn đuổi không đi, mĩ danh là bảo hộ Zimmer nhà mình. Tôn Chí Tân cảm thấy tình huống thực tế là hai tên này ở trong động lâu qua, cũng muốn đi theo tán giải sầu, thả lỏng một chút. Auge cùng Buku cũng muốn đến, yêu cầu đương nhiên là bị bác bỏ. Auge tức giận bày ra một bộ hoa hoa lệ lệ cho Tôn Chí Tân xem, Buku lại thương thương tâm khóc một hồi, trong lòng đại hận mình chậm lớn, không thể nhanh chóng trưởng thành để đảm đương chuyện người lớn.

Ngày thứ hai, tiểu đội thăm dò dưới sự chú mục của hai tộc trịnh trọng lên đường.

Nghĩ đến độ ấm trong động tuy rằng hơi thấp, Tôn Chí Tân tính ra độ ấm vào khoảng hai ba, hai độ, Tôn Chí Tân liền để mọi người cởi đồ da, mặc vào trang phục nhẹ nhàng rắn chắc từ vải đay triển khai công tác thăm dò. Lấy thân thể cường hãn của đám người Naaru, trước kia ở trần không cảm thấy lạnh, giờ có y phục cũng sẽ không lạnh, mình cũng chưa cảm thấy lạnh, lại càng không nói tới bọn họ, thể chất người tiền sử nhưng là phi thường cường hãn. Mà chỗ tốt của quần áo vải đay chính là hút mồ hôi, dễ thông khí, không dễ bẩn, có thể bảo hộ thân thể phòng ngừa trầy da ở trình độ nhất định, vào điều kiện trước mắt mà nói là lựa chọn không tệ.

Nói thực ra, Tôn Chí Tân cũng không nghĩ đến năm đó Benz và ông đi đường nào đến tầng dưới chót hang động. Hắn chỉ có thể đoán rằng ông Benz cũng là dọc theo vách đá đi loạn, tìm đường có thể đi xuống. Vì thế liền mang theo Tôn Tiểu Lỗ dọc theo đoạn vách cũng quay vòng đi loạn, hết sức hướng phía tầng thấp hang động đi tới, ý đồ có thể để Tôn Tiểu Lỗ ngửi được hơi thở Benz trước kia lưu lại.

Đi lòng và lòng vòng mất tới thời gian gần hai giờ. Kết quả chứng minh Tôn Chí Tân đối với năng lực của Tôn Tiểu Lỗ có hơi quá xem trọng, con sói con này thật không chịu thua kém, Tôn Tiểu Lỗ quả thực là mang theo sáu người chậm rãi không mục đích chạy hăng hái, một chút cũng không có tìm ra hơi thở Dyami lưu lại.

Mắt sắc thấy dấu hiệu mình lưu lại đã lần thứ tư đi ngang qua, Tôn Chí Tân khí nộ kéo lỗ tai Tôn Tiểu Lỗ:“Con trai, ngươi rốt cuộc được không a? cái mũi của ngươi sao thế? bảo ngươi dẫn đường, lại thành ngươi mang bọn ta đi tản bộ. Mũi ngươi ngay cả mũi heo cũng không bằng…… Ạch…… Trên thực tế mũi heo quả thật so với mũi của ngươi càng linh.”

Naaru và Tiger vừa nghe, nhất thời mơ hồ. Hai người còn tưởng rằng Zimmer nhà mình định liệu trước có thể dẫn mọi người một đường phát hiện chuyện thần kỳ, nhưng kết quả là chính hắn cũng đi vớ đi vẩn một mạch, dùng một con sói con chẳng ra làm sao dẫn đường.

“Tiểu tân……” Tiger đang muốn trêu chọc hắn một phen, đã thấy Tôn Chí Tân nín thở phất tay, nói:“Đợi đã.”

Liền nhìn thấy Tôn Tiểu Lỗ đột nhiên dừng lại, dựng thẳng lên hai lỗ tai lông mao còn thực non nớt bốn phương tám hướng chuyển động nghiêm thần yên lặng lắng nghe.

Naaru sắc mặt cứng lại:“Nó nghe được cái gì?”

Tôn Chí Tân khoát tay, thấy Tôn Tiểu Lỗ còn đang chuyên chú toàn bộ tinh thần lắng nghe, nghiêng đầu yên lặng nghe một hồi lâu chọn một phương hướng, không chút do dự chạy đi.

“Nó rốt cuộc nghe được cái gì?” Tiger cũng hỏi.

Còn có thể là cái gì? mười phần mười là Dyamm đang dùng phương thức của mình đưa tin cho Tôn Tiểu Lỗ. Xem ra hắn đối với năng lực của Tôn Tiểu Lỗ cũng không tin tưởng, tự mình triển khai tìm tòi, giờ truyền tin cho Tôn Tiểu Lỗ. Tai sói và tai chó giống nhau có thể nghe được rất nhiều thanh âm loài người nghe không được, ví dụ như âm tần thấp gì đó , cho nên Dyami ẩn nấp phát ra chút thanh âm đặc thù chỉ Tôn Tiểu Lỗ có thể nghe được. Ân, con sói kia còn không tính là ngốc, biết dùng cách này mới không dẫn tới chú ý của những người khác.

Tôn Chí Tân liền cười cười:“Hơn phân nửa là Tôn Tiểu Lỗ nghe được thanh âm nước chảy. Nước chảy về chỗ thấp, đến cuối cùng sẽ ở nơi trũng hình thành hồ hoặc mạch nước ngầm gì đó, Có tiếng nước nghĩa là có đường, phương hướng Tôn Tiểu Lỗ nghe được chúng ta cần đi tra xét một chút.”

“Ta sao không nghe được?” Tiger nghi hoặc nói.

Tôn Chí Tân ha ha, che dấu nói:“Lỗ tai ngươi không đủ linh thôi, sao có thể so cùng Tôn Tiểu Lỗ? nó là sói, ngươi là người. Bất quá ngươi biến thành thú nhân không chừng lại nghe thấy. Ha ha.”

Tiger bỗng nhiên không có lên tiếng, không hề hỏi laij, một mình tăng tốc đuổi theo phương hướng Tôn Tiểu Lỗ chạy đi.

Naaru kêu lên:“Tiger, ngươi chậm một chút, chú ý những người khác. Qigeli, cầm đuốc đuổi theo. Caban, ngươi đi nhanh, đuổi theo đi. Alfa, chú ý chung quanh có cái gì nguy hiểm không. Tiểu tân, ngươi đi theo phía sau ta, đừng chạy loạn.”

Vài câu phân phó ngắn gọn đã cho thấy Naaru rất có phong độ của một đại tướng, nhanh chóng đem toàn bộ đoàn đội làm một chỉnh thể không nói, còn căn cứ năng lực cá nhân các mặt đại khái đều chiếu cố đến. Trong lòng Tôn Chí Tân không khỏi đối với Lommar nhà mình có chút bội phục, xem ra Naaru tuy rằng nhìn chất phác hàm hậu, trên thực tế có thể trở thành người chỉ huy đám thợ săn quả thật có chỗ hơn người, việc phân đối đoàn đội và nắm bắt năng lực từng người, mình không bằng hắn.

Đồng thời trong lòng cũng lo lắng an toàn của tiểu Lommar Tiger nhà mình, không chịu lui ở Naaru phía sau, tự lấy ra đèn pin đuổi theo về phía trước.

Tôn Tiểu Lỗ quả nhiên thông minh, giống lần trước như vậy vừa chạy vừa dừng, đợi người phía sau đuổi theo không đến mức lạc đường. Đến khi chạy đến một lối rẽ mới dừng lại, đánh hơi chung quanh ở tại chỗ ngồi ngồi xuống, dường như tranh công nhìn Tôn Chí Tân.

Tôn Chí Tân giơ đèn pin chung quanh xem xét một chút, đầu tiên là thấy một bãi nước. Vô luận vị trí nó xuất hiện, hình dạng, còn có mùi vị cổ quái…… Hãn, Benz không lẽ dùng loại phương thức nhấc chân sau đi tiểu đánh dấu nguyên thủy để dẫn đường cho Tôn Tiểu Lỗ? bất quá nghĩ lại hắn là sói thành niên, một thân đầy tập tính dã thú, lại một lần quay đầu nhìn hình dạng vũng nước lớn nhỏ, nguồn gốc của cái thứ này…… Thực dọa người.

Trong lòng cảm thấy hẳn có thể là thứ khác, lại chiếu đèn pin khắp nơi, một lát sau quả nhiên thấy một bức họa trên tảng đá họa: Một sinh vật sói không giống sói, người không giống người. Nhìn thấy nó Tôn Chí Tân liền biết khẳng định là Dyami lưu lại, thấy Tôn Tiểu Lỗ ngốc tìm không thấy nơi này mới hú lên đem Tôn Tiểu Lỗ tới, lại dùng dấu hiệu này nói cho Tôn Chí Tân kết quả tìm kiếm.

Thật xấu…… khả năng vẽ của Benz so với ông hắn kém xa vạn dặm, nếu không phải trước kia thấy qua cùng loại, thì chẳng biết là cái gì. Còn có kia bãi nước kia, hơn phân nửa là vì cường hóa kí ức của Tôn Tiểu Lỗ đối với mùi của mình mà lưu lại, hành vi này thông minh thì thông minh, nhưng là…… Thật là hành vi cầm thú trần trụi a…… Lần sau ai nói Benz mười phần là người, Tôn Chí Tân tính dùng giầy ném hắn!

Tôn Chí Tân tắt đèn pin, hắn biết Naaru và Tiger đều có dạ thị năng lực, càng dễ dàng phát hiện dấu hiệu khó thấy được, thấy cái này liền không xong, lai lịch của nó thực không dễ giải thích. Liền ở trong bóng tối vô thanh vô tức trốn tránh tầm mắt mọi người đem đồ án lau đi, một lần nữa vẽ lên dấu hiệu của mình.

“Là nơi này!” Tôn Chí Tân kêu lên.

Tiger tìm được cửa động kia thăm dò nhìn vào, hỏi:“Ngươi xác định chứ?”

Tôn Chí Tân tự tin tràn đầy nói:“Ta tin bản sự của con ta!”

Tôn Tiểu Lỗ mang mọi người tha đi hai giờ, còn có thể tin sao? mọi người đều không nói gì, nhưng chạy tới nơi này rồi còn có thể thế nào? đành đi tiếp thôi, cùng lắm thì không thu hoạch được gì.

Vì thế sáu người nối đuôi nhau nhập động, Tôn Tiểu Lỗ đầu lĩnh, Naaru áp vĩ, tiếp tục một đường thăm dò đi xuống.

Lúc này Tôn Tiểu Lỗ dẫn đường có vẻ chính xác hơn, không hề mang sáu người đi vòng vèo, mà là một đường tìm ra từng bước dẫn dắt hướng đến chỗ càng sâu. Tiểu tử kia vừa đi vừa ngửi, mân mê chổng mông quá đầu, giống máy dò trong tay lính gỡ mìn.

Có đôi khi nó cũng sẽ đi vòng vèo, sau đó lại trở lại đường chính xác. Tôn Chí Tân phân tích nguyên nhân trong đó là do năm đó Dyami và ông hai người đã ở nơi này mua đường oan, Tôn Tiểu Lỗ tìm mùi tìm đến tìm đi, tìm được t đường hai người đã đi qua.

Người tiền sử không có thói quen oán giận, Tôn Tiểu Lỗ đi nhầm đường cũng không có nhiều người nói, nhờ có nó một đường đánh hơi loạn chung quanh dẫn mọi người đi. Bởi vì đường trong hang động gập ghềnh lần lượt thay đổi, đi đứng cũng không thuận lợi, lăn, chui, đi, trượt, vượt qua, nhảy qua dùng đến nhiều loại hành vi, nếu không có sói con dẫn đường, trong sáu người không có ai cho rằng nếu không có nó, chính mình có thể đi tới đến nơi đây. Có đôi khi phía trước không thấy có đường rõ ràng, nhưng Tôn Tiểu Lỗ luôn có thể ở đánh hơi ra một cái miệng hang động người có thể đi vừa; hoặc là phía trước rõ ràng là một bức thạch bích, Tôn Tiểu Lỗ đứng ở phía dưới sủa ỏm tổi, Tôn Chí Tân ôm nó đi về phái sau, mặt sau rõ ràng lại là trời đất khác; hay là trước mắt xuất hiện một cái vực sâu không thấy đáy, ngăn ở phía trước, Tôn Tiểu Lỗ có thể chạy nhảy quanh quất một lúc, mở ra một con đường khác.

Càng tiếp tục đi, bản sự dẫn đường Tôn Tiểu Lỗ biểu hiện ra càng khiến người ta kinh ngạc, khả năng tìm ra đường ai cũng bội phục. Caban không khỏi đỏ mắt cực kì, nói:“Còn nói để ta dẫn đường, phong cảnh để Tôn Tiểu Lỗ đoạt hết. Vì sao ta sẽ không thể phát hiện một con sói tuyết cánh đồng con như vậy? thật mẹ nó khiến người ta đố kỵ……”

Alfa ở phía trước hắn bật cười, xoay khửu tay đi thúc hắn, cười nói:“Mau mau đánh dấu, ngươi không hy vọng lúc trở về còn dựa vào Tôn Tiểu Lỗ dẫn về đi? kia cũng quá mất mặt. Bất quá Tôn Tiểu Lỗ thật là lợi hại, ta nửa điểm không phát hiện bất luận nguy hiểm nào, chỉ mơ hồ cảm giác được chỗ phía trước dưới sâu có cái gì . Ta có cảm giác như vậy, thuyết minh tiểu tử kia quả thật là tìm ra đường xuống phía dưới.”

“Là cái gì ?” Qigeli hỏi.

“Không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy không nhỏ.”

Tôn Chí Tân miệng cười nói:“Khẳng định là kinh hỉ, Caban, đi nhanh chút! dám tâm nhãn lộn xộn đánh chủ ý lên con trai ta — ta thiến ngươi!”

Caban đô lung, tâm không cam tình không muốn, nhưng nghiêm túc đánh dấu, đỏ mắt nhìn Tôn Tiểu Lỗ, rất có ý tứ chiếm đoạt. Hành vi như thế chọc Alfa cười, thứ của tất đạt lạp sát a tô ngươi cũng dám động tâm tư? hai Lommar của hắn còn đều ở đây, ngươi không muốn sống chăng?

Tính cách Tiger đa nghi, không khỏi chọc chọc Naaru, nói:“Ngươi có thấy Zimmer của chúng ta và Tôn Tiểu Lỗ đều có mục đích đi đến chỗ càng sâu giống nhau? muốn nói chưa từng tới đó, không giống.”

Naaru nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, nói:“Không cần lo. Hắn còn có thể hại chúng ta sao? tính tình Zimmer nhà mình ngươi cũng không phải không biết, luôn luôn kỳ quái . Việc lạ trên người hắn còn ít sao? vài thứ kia hắn làm ra, đều thần thần bí bí lại mười phần hữu dụng không phải sao? hắn nói là kinh hỉ, ta tin.”

“…… Như thế.” Tiger cũng nghĩ, những người khác hắn không tin, Tôn Chí Tân hắn còn có thể không tin? trước kia hắn cũng không tín nhiệm bất luận một ai, giờ đã có hai người hắn rất tin không nghi ngờ. Một là Tôn Chí Tân, một người khác đó là Naaru. Người trước là Zimmer hắn yêu, là người hắn gửi gắm tình cảm. Người sau vừa là tình địch vừa là đối thủ, lại một người nhà kiêm bạn bè đáng tin cậy, ở chung nhìn như đối địch, kì thực tâm tâm tướng tích, đáng giá phó thác tin cậy của mình.

Trên thực tế hành trình lần này quả thật so với lần trước bớt việc, lần trước rất nhiều lúc đều hữu kinh vô hiểm, lần này ngoại trừ địa hình ‘Đường’ trong hang thật sự khó đi, vô kinh vô hiểm một đường đều thực thuận lợi. Ánh sáng từ cây đuốc mang theo tuy rằng chiếu không xa, nhưng vẫn như cũ có thể thấy rõ kì nham quái thạch cách đó không xa, vô luận là màu sắc hay hình dạng, có rất nhiều khối đá vượt qua tưởng tượng của loài người, một đường nhìn qua thật là thu hoạch phong phú, dù cuối cùng không tìm được cái gì cũng không đi một chuyến thất vọng.

Tôn Chí Tân là nhìn dũng cảm nhất, hắn luôn luôn thích mạo hiểm tìm tòi bí mật, loại kỳ cảnh hang động chưa bị người khai phá này chính là hợp khẩu vị hắn, một đường đi tới ánh mắt đều không chớp.

Dọc theo đường đi ngoại trừ quái thạch kỳ cảnh, ngẫu nhiên cũng sẽ phát hiện dấu vết chứng minh Benz và ông hắn lưu lại, thạch khí đã mài qua, vài thứ linh tinh bị vứt lại, hoặc là tro tàn lưu lại sau khi đốt lửa, như thế liền càng chứng minh Tôn Tiểu Lỗ dẫn dắt chính xác không có lầm.

Bởi vì Tôn Chí Tân mang theo Tôn Tiểu Lỗ chạy ở phía trước tìm đường, khẳng định sẽ là người đầu tiên phát chút dấu vết này. Vì tránh phải giải thích phiền toái, Tôn Chí Tân phát hiện chúng nó liền bất động thanh sắc xóa dấu điệu, sau đó lại tiếp tục đi tới.

Chỉ là quãng đường đi so với Tôn Chí Tân tưởng tượng xa hơn lâu hơn, địa hình hang động phức tạp lại làm cho thể lực tiêu hao tăng lên. đợi đến khi tất cả mọi người đi mệt, Tôn Chí Tân nhìn mới biết được thời gian đã qua mười mấy giờ đồng hồ, vô luận tiêu hao thể lực hay mức độ mệt nhọc đều nên dừng lại nghỉ ngơi.

Sáu người tìm một chỗ, tại chỗ nghỉ ngơi ăn cơm. Sau khi tính toán lượng tiêu hao thức ăn và nước uống, Naaru đề nghị không bằng ở chỗ này ngủ một giấc, tỉnh lại tiếp tục xuất phát. Dù sao trong động tối như mực cũng không phân biệt cái ban ngày ban đêm, sáu người cẩn thận theo Qigeli dùng cách giữ lửa Tôn Chí Tân từng dạy khi thăm dò, sau đó nằm xuống liền ngủ.

Naaru và Tiger sóng vai ngủ ở trong bóng tối, mở to mắt mười phần hứng thú nhìn chung quanh. Mặt sau nghe Caban ngáy ngủ, nghe Alfa, Qigeli, Tôn Chí Tân ba người nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên nghe được giọt nước rỏ giọt, hơi thở an tĩnh của Tôn Tiểu Lỗ, cảm thấy an tĩnh bình thản thần kỳ, dần dần liền lim dim ngủ.

Ba người khác còn thức câu được câu không trò chuyện. Ở trong ánh lửa chiếu rọi, Alfa ngáp dài nói:“Gần thôi, ta cảm thấy phía trước có cái gì đó cách nơi này không xa.”

“Đường thẳng không xa, nhưng vòng vèo vòng đi vòng lại liền khó nói rốt cuộc có xa không.” Tôn Chí Tân nói. Trong lòng lại một lần nữa hâm mộ năng lực cổ quái của Alfa, nó hình như là phát tán trực tiếp, nham thạch cũng không thể cản lại.

Qigeli hỏi:“Có nguy hiểm sao?”

“Không có.” Alfa xuất thần thả ra cảm ứng, lại nói:“Cảm giác có chút quái, chưa từng có cảm giác như vậy. Như là phía dưới đó hơi khác, thấy không bình thường. Hơn nữa nó rất lớn…… rất rất là đại, bởi vì ta không cảm giác được nó cụ thể có lớn bao nhiêu.”

“Hả?” Qigeli nghe được mờ mịt, cho dù là Tôn Chí Tân cũng từ miêu tả của Alfa nghe không ra hình tượng cụ thể.

Dù sao sớm hay muộn sẽ đi đến nơi, giờ đi suy đoán đích đến sẽ có cái gì còn không bằng chờ đợi kinh hỉ. Tôn Chí Tân đem Tôn Tiểu Lỗ kẹp dưới nách, ôm lấy một khối cầu lông mao nhung nhung, vươn tay nắm một nắm đá vụn trong lòng bàn tay bắt, cảm giác chúng nó so với mười mấy giờ trước ẩm ướt hơn, cũng nói:”Phải, nhanh đến .”

Ba người lại hàn huyên một lúc sau, trầm trầm ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.