Sư Thuyết

Chương 122




Cây cỏ um tùm, bóng đêm dày đặc.

Ngẫu nhiên có mấy loài chim kinh sợ bay xuyên qua rừng rậm, phát ra vài tiếng kêu, đánh vỡ đêm yên tĩnh.

Đặt dĩa trái cây trước mộ phận, ba lư hương thơm ngát lượn lờ khói bay.

Ba người cùng nhau quỳ xuống, lạy ba lạy hướng bia mộ.

Vành mắt Trần Thủy Tô hồng hồng nhìn mộ bia, giọng nói khàn khàn: "Sư thúc, sư thẩm, các ngươi xem, ta dẫn tiểu Nhược đến gặp các ngươi." Nói xong, nàng cười nhẹ nhìn thoáng qua Đỗ Nhược, "Các ngươi xem, tiểu Nhược tốt lắm, hết thảy đều tốt lắm."

Đỗ Nhược nhịn nước mắt xuống, cầm tay Thương Thanh Đại, "Phụ thân, mẫu thân, Nhược nhi đến chậm, bất quá, Nhược nhi hiện giờ mọi chuyện thật sự mạnh khỏe, Nhược nhi còn dẫn theo ái nhân đến gặp các ngươi, về sau Nhược nhi đã có người chiếu cố."

Thương Thanh Đại ôn nhu nói: "Cha, nương, về sau ta sẽ chiếu cố A Nhược thật tốt, các ngươi có thể yên tâm, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào xúc phạm tới nàng."

Đột nhiên Trần Thủy Tô rầu rĩ không vui đứng lên, than thở nói: "Ta đi bên kia canh chừng giúp các ngươi, các ngươi có chuyện gì thì chậm rãi nói."

"Thủy Tô, chuyện kế tiếp là nói cho ngươi nghe." Thương Thanh Đại cũng đứng lên, giữ tay Trần Thủy Tô, nàng mỉm cười, là sự ôn nhu trước nay chưa từng có, "A Nhược có ngươi là bằng hữu, là phúc khí của A Nhược, cũng là phúc khí của ta."

"Nương nương, ta cùng A Nhược không đơn giản chỉ là bằng hữu, mà còn là t muội tốt." Trần Thủy Tô đáp lại một câu.

Đỗ Nhược đứng dậy, lén lút kéo kéo ống tay áo Trần Thủy Tô một chút, thấp giọng nói: "Thủy Tô, ngươi như thế nào còn gọi phu tử là nương nương?"

Trần Thủy Tô nghiêm túc nhìn Thương Thanh Đại, "Ta cũng không có nói sai, không phải sao?"

Thương Thanh Đại ảm đạm cười, "Quả thật, Thủy Tô cũng không nói sai, nhưng mà, ngươi nghĩ rằng ta thật muốn làm Đại phi nương nương sao?" Nàng nhịn xuống việc muốn nói ra chân tướng, việc này tựa hồ cũng không cần thiết giải thích với Trần Thủy Tô.

Trần Thủy Tô ngạc nhiên, nhìn nhìn Thương Thanh Đại, lại nhìn nhìn Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược kéo tay Trần Thủy Tô, chân thành nói: "Thủy Tô, phu tử là bị ép."

"Bị ép?" Trần Thủy Tô kinh ngạc nhìn Đỗ Nhược, "Còn có ngươi có thể ép nàng?"

Đỗ Nhược gật gật đầu, "Có một số việc nhất thời cũng không thể nói rõ, nhưng mà Thủy Tô, phu tử cũng là người đáng thương."

Thương Thanh Đại siết chặt nắm tay, nhìn về phía Đỗ Nhược, "Chúng ta nên trù tính kỹ càng, con đường sau này nên đi như thế nào?"

"Các ngươi còn có thể đi như thế nào? Một người là đương kim sủng phi, một người đã là ngự y hoàng cung, các ngươi còn có thể chạy đi đâu đây?" Trần Thủy Tô lắc đầu thở dài, nắm ngược lại tay các nàng, nhíu mi nói, "Hai người các ngươi càng như vậy, sớm hay muộn cũng gặp chuyện không may."

"Thủy Tô bắt đầu đau lòng chúng ta, phu tử." Đỗ Nhược giãn mày cười, nhìn Thương Thanh Đại.

Thương Thanh Đại gật đầu cười, "A Nhược, ta có điểm thực sự hâm mộ ngươi, có Thủy Tô làm t muội tốt như vậy."

Trần Thủy Tô bên kia lòng nóng như lửa đốt, lại không nghĩ đến Thương Thanh Đại và Đỗ Nhược còn có thể trêu ghẹo nàng như vậy, nàng không khỏi dậm chân nói: "Các ngươi... Các ngươi có nghiêm túc nghe ta nói hay không a?"

"A, Thủy Tô, chỉ cần có phần tâm này của ngươi là đủ rồi." Đỗ Nhược cười khẽ cùng Thương Thanh Đại nhìn nhau, có một số việc không nên liên lụy Thủy Tô cuốn vào, nên phiền tự nhiên cũng không phiền đến Thủy Tô.

Thương Thanh Đại hiểu ý cười, nhìn thoáng qua sắc trời, "Chúng ta cũng nên đi trở về."

"Hai người các ngươi có việc gạt ta có phải hay không?" Trần Thủy Tô đã không còn là Trần Thủy Tô khờ dại năm xưa, nhìn thấy Đỗ Nhược và Thương Thanh Đại tươi cười, cảm thấy có chút bất an.

Thương Thanh Đại lắc đầu cười nói: "Sao dám gạt ngươi đây?"

"Phu tử, còn nhớ rõ Nguyên tiêu năm xưa, ngươi dẫn chúng ta đi xem pháo hoa không?" Đỗ Nhược giương mắt nhìn bầu trời đầy sao, chợt lóe lấp lánh, tiêu dao như vậy, "Nếu con người không lớn lên, có phải phiền não sẽ ít đi một chút không?"

"Nói chuyện ngốc vậy, nếu ngươi không lớn, ta đây phải làm sao bây giờ?" Thương Thanh Đại nhìn vào mắt Đỗ Nhược, khóe miệng nàng mỉm cười, ngón út lặng yên câu ngón út Đỗ Nhược, lại móc vào một mảnh trống trơn. Đáy lòng Thương Thanh Đại hơi hơi chua xót, A Nhược của nàng vì nàng, tay phải đã không còn ngón út.

Trần Thủy Tô ngơ ngác nhìn khuôn mặt tươi cười của hai người bọn họ, cảm thấy có chút tịch mịch khó hiểu.

Yêu rốt cuộc là cái gì? Có thể cho người ta không sợ chết, không sợ nguy hiểm, trải qua hết thảy thầm nghĩ cùng ngươi kia cùng một chỗ.

Bỗng dưng Thương Thanh Đại giữ chặt tay Đỗ Nhược, nụ cười trên mặt phá lệ sáng lạn, "A Nhược, Nguyên tiêu sang năm, nhất định ta sẽ lại dẫn ngươi đi nhìn pháo hoa."

Tề Tương Nương đã chết, A Nhược cũng đã trở lại, nếu A Nhược có thể buông cừu hận, không trả thù Tống Vương, chỉ cần thiên tử băng hà, các nàng có thể ở bên nhau.

Đáy lòng Thương Thanh Đại lặng lẽ nghĩ việc này, dư quang của nàng lén lút nhìn thoáng qua mộ phần, đáy lòng âm thầm hỏi: "Cha, nương, nếu ta không cho A Nhược báo thù thay các ngươi, các ngươi có tha thứ cho sự ích k của ta? Hoàng gia phân tranh thật sự là quá mức hung hiểm, hơi có chút vô ý, sẽ đánh mất sinh mệnh. Tại thế gian này, ta chỉ có một mình A Nhược, ta không thể không có nàng, ta không muốn nàng gặp chuyện không may..."

"Ta tin ngươi." Giọng nói của Đỗ Nhược kéo nàng trở lại hiện thực, Đỗ Nhược nghiêng mặt nhìn về phía mộ phần, "Phụ thân, mẫu thân, các ngươi phải phù hộ con, giúp cho con... Có thể thành công."

"Ngươi nguyện chuyện gì?" Thương Thanh Đại nhịn không được hỏi.

Đỗ Nhược gật gật đầu, nhưng không có ý muốn nói ra.

Thương Thanh Đại biết nha đầu kia nếu không muốn nói, nhất định như thế nào cũng sẽ không nói, nàng chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài, ôn nhu nói: "Chúng ta cần phải trở về."

"Được." Đỗ Nhược mỉm cười nhìn về phía Thủy Tô, "Thủy Tô, chúng ta đi trở về!"

Trần Thủy Tô lo lắng nhìn thoáng qua hai người, đành phải gật gật đầu, đi theo hai người hướng về Linh Xu Viện.

Trong cung, ngọn đèn dầu sáng ngời, Tuyết Hương điện vẫn là Tuyết Hương điện, nhưng lại thiếu một người kia.

Yến Vân Hoa ở trong đình bước đi thong thả quay tới quay lui, song cảm thấy nỗi lòng không yên, hắn nặng nề thở dài, nhìn mọi thứ quen thuộc trong Tuyết Hương điện, nhịn không được gọi một câu, "Đại nhi."

"Hồi bẩm bệ hạ, nương nương đã không còn ở trong cung mấy ngày rồi." Chỉ Lan cúi đầu hồi báo một câu.

Yến Vân Hoa lại nặng nề thở dài, nói: "Đúng vậy, tối nay lại không có Đại nhi bồi trẫm cùng ngủ, trẫm cảm thấy trong lòng trống vắng hơn."

Chỉ Lan cúi đầu càng thấp, cười nói: "Nếu nương nương nghe thấy bệ hạ nói những lời này, chắc chắn thực vui mừng."

"Sẽ sao?" Yến Vân Hoa yên lặng, "Trẫm xem như đã hiểu, cái gì là một ngày không thấy như cách ba thu. Trẫm đã không gặp Đại nhi ba ngày, trách không được cảm giác như đã nhiều năm không gặp nàng." Yến Vân Hoa lại đi vài bước trong đình, bỗng dưng nghĩ tới cái gì, "Đại nhi cũng chưa về, trẫm có thể đi nhìn xem nàng a, sao trẫm lại quên cái này."

"Bệ hạ muốn xuất cung sao?" Chỉ Lan kinh ngạc hỏi.

"Về tình về lý, trẫm cũng nên đi xem." Yến Vân Hoa quyết định chủ ý thì không còn nửa điểm chần chờ nữa, "Người tới, triệu tập một trăm cung vệ, đi theo trẫm đến Linh Xu Viện nhìn xem."

"Vâng."

Ngay lúc Yến Vân Hoa lên xe ngựa dẫn theo một trăm cung vệ ra khỏi cửa cung, một gã nội thị lặng yên thả một con bồ câu bay đi.

Bồ câu vỗ cánh, hướng đến Tống Vương phủ.

Khi thư tín trên chân bồ câu được mở ra, cuối cùng khóe miệng Yến Vân Thâm cũng xuất hiện một nụ cười.

"Hoàng huynh a, thần đệ đang lo như thế nào mời ngươi ra cung một chuyến, không nghĩ tới ngươi lại cho thần đệ một cơ hội tốt a!" Nói xong, Yến Vân Thâm nhìn về quản gia đang đứng phía sau, "Ngươi đi phủ Thừa tướng một chuyến, nói cho Thừa tướng, bên kia hoàng cung có thể hành động."

"Vâng!" Quản gia nghe lệnh lui xuống.

Yến Vân Thâm nhẹ nhàng thở dài, đứng dậy đẩy cửa sổ nhỏ ra, nhìn về phía hoàng thành, buồn bã nói: "Thường nhi, cuối cùng ta trở thành người ta không thích nhất, nhưng vì ngươi, ta nguyện đặt lễ đính hôn chỗ địa ngục này! Chờ ta, chờ ta tới đón ngươi."

Tươi cười âm trầm ban đầu dần dần biến mất, lưu lại chỉ còn tươi cười ôn nhuận dễ thân cận lúc xưa.

Có được giang sơn, mới có thể có được nàng.

Cho nên, bước cờ này hắn phải đi.

Đây là đêm thứ ba Thương Thanh Đại trở lại Linh Xu Viện, hết thảy cảnh vật nơi này vẫn như trước, ý trung nhân cũng là người năm đó.

"Không tốt, nương nương, viện chủ đột nhiên ói ra máu rất nhiều!" Nha hoàn bối rối chạy tới bẩm báo Thương Thanh Đại.

Thương Thanh Đại nhíu mi theo bản năng nhìn một vòng chung quanh, nhưng không thấy Đỗ Nhược và Trần Thủy Tô, "Ngươi đi tìm Đỗ ngự y và Trần ngự y đến, bản cung đi nhìn phụ thân trước."

"Vâng, nương nương." Nha hoàn cúi đầu.

Thương Thanh Đại nhẹ nhàng thở dài, lập tức bước nhanh đi đến phòng Thương Đông Nho.

Chung quy là huyết mạch tương liên, cho dù lúc trước hận hắn như vậy, nhưng Thương Thanh Đại vẫn không thật sự thờ ơ.

Đỗ Nhược từ bên ngoài trở về Linh Xu Viện, trước tiên đi tìm Trần Thủy Tô, trong tay nàng nắm lễ vật muốn tặng cho Thủy Tô, thật xa nhìn thấy Thủy Tô, vội phất tay gọi một tiếng, "Thủy Tô, ngươi lại đây một chút."

Trần Thủy Tô kinh ngạc đi qua thì bị Đỗ Nhược kéo đến một góc sáng sủa không người, nhìn Đỗ Nhược thần bí cười cười lấy ra một hộp gấm nhỏ.

"Tặng ngươi!"

Trần Thủy Tô có chút kinh hỉ, nàng tiếp nhận hộp gấm, "Đây là cái gì?"

Đỗ Nhược cười nói: "Ngươi mở ra xem thì biết."

Trần Thủy Tô mở hộp gấm ra, bên trong là cây trâm nhỏ, khi nhìn rõ kiểu dáng là hoa Thủy Tô, lúc này hốc mắt liền đỏ, nhìn Đỗ Nhược, "Coi như ta không có uổng công thương ngươi, tiểu Nhược." Nói xong, giơ nắm tay đánh nhẹ lên bả vai Đỗ Nhược một chút, "Ta thích cây trâm này!"

"A, thích là tốt rồi." Đỗ Nhược gật đầu cười, "Chỉ hy vọng a, ca ca có thể tự tay đeo cho ngươi..."

"Tiểu! Nhược!" Trần Thủy Tô đột nhiên trừng mắt sắc bén, "Ngươi lại nói lung tung!"

"Ta không có ta, ta thật sự hy vọng..."

"Ngươi còn nói!"

Đỗ Nhược xoay người bỏ chạy, chạy được vài bước đã bị nha hoàn ngăn cản đường đi.

"Đỗ ngự y, Trần ngự y, thân mình viện chủ ngày càng xấu, nương nương nói, các ngươi mau đến nhìn một cái."

Sắc mặt Đỗ Nhược trầm xuống, nàng nhìn Trần Thủy Tô, "Thủy Tô, ngươi đi trước, ta đi chuẩn bị vài vị dược." Mạch tượng Thương Đông Nho nàng cũng đã xem qua, đột nhiên bệnh tình chuyển biến xấu, dùng ngân châm có thể bảo trụ sinh mệnh, chỉ sợ vẫn là không bỏ được việc phải uống thuốc kéo dài mạng sống.

Trần Thủy Tô gật gật đầu, cất cây trâm quý trọng vào trong lòng ngực, đi theo nha hoàn chạy đến phòng Thương Đông Nho trước.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiếp tục thu lưới ~~~ cách kết thúc thật sự không xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.