Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 547: Thi đấu




Xích vĩ thú! Là Xích vĩ thú! Diệp Trùng tin vào mắt của mình, hắn tuyệt đối không nhìn lầm. Đây là một con Xích vĩ thú còn nhỏ, trên cái đầu hình thoi một cặp mắt đỏ nhạt, tuy ở trong thời kỳ còn nhỏ nhưng ý hung ác trong cặp mắt màu đỏ nhạt lộ ra rõ ràng. Dáng vẻ của nó mệt mỏi, cái lồng cao năm mét với nó mà nói thì quá nhỏ, nó chỉ có thể co cuộn thân hình, trên người không phát hiện vết thương gì, đuôi tên phát dục vẫn không hoàn toàn, mũi tên hiện ra màu đỏ nhạt mờ mờ. Mà mũi tên ở chót đuôi tên của Xích vĩ thú Diệp Trùng từng gặp qua lúc trước phần lớn đều là loại đỏ tới mức đen. Sự chín muồi hay không của Xích vĩ thú không hề trông vào kích cỡ của hình thể, mà là trông cái đuôi tên, càng chín muồi thì cũng càng là Xích vĩ thú cường đại, đuôi tên của nó sẽ càng đỏ.

Nhưng điều duy nhất ra ngoài ý liệu của Diệp Trùng là, con Xích vĩ thú này có năm ngón chân. Với kinh nghiệm của hắn, Xích vĩ thú tám ngón chân tuyệt đối thuộc về cấp bậc vương giả, mà Xích vĩ thú sáu ngón chân, chắc có lẽ tương đương tù trưởng một bộ lạc của con người, Xích vĩ thú năm ngón tuy không coi là vô cùng mạnh, nhưng cũng có thể gọi là tinh nhuệ. Với lại, trên người con Xích vĩ thú này hiện ra màu lam nhàn nhạt, điều này cũng không giống những gì hắn từng thấy lúc trước.

Nơi này tại sao lại có Xích vĩ thú?

Ánh mắt Diệp Trùng lấp lánh, hắn vạn vạn không ngờ ở chỗ này lại có Xích vĩ thú. Darkness, hắn nghe thấy rất rõ ràng. Sứ giả đó nói địa danh này. Liên quan tới Darkness, Diệp Trùng đã nghe qua mấy lần, hắn chỉ biết dường như chỗ đó mới có kim loại, cũng chính là đá nặng mà mấy người Sa Á nói, thậm chí còn có sinh vật giống như là Hoàng kim diệp.

Bỗng, một ý nghĩ lớn gan vọt ra từ trong đầu Diệp Trùng, chẳng lẽ Xích vĩ thú là từ Darkness tiến vào thiên hà Hà Việt? Darkness mới là cố hương của Xích vĩ thú?

Nhất thời, trong lòng Diệp Trùng sinh ra vô số câu đố.

Tô Môn Tây Gia Hoa rõ ràng cũng không biết Xích vĩ thú, hắn hơi kinh ngạc nói: “Quả nhiên là dị thú a, đi, gọi mấy người Tuyên Ninh tới, tới nhận biết đây là cái gì?”

Tất cả đại thần đều chậc chậc kêu lạ, sinh vật khổng lồ thế này, bọn họ cực ít có người từng thấy qua. Con Xích vĩ thú này tuy dáng vẻ ũ rũ nhưng người ta vẫn có thể tưởng tượng ra sức mạnh khổng lồ hàm chứa bên trong thân thể của nó.

Trên mặt Mộc Thâm trước sau giữ nụ cười nhàn nhạt.

Một lát sau, Tuyên Ninh đã tới, Tuyên Ninh hơn ba mươi tuổi, thần sắc trang nghiêm, tướng mạo đường đường, mày rậm mắt to, vừa nhìn liền biết không phải hạng gian giảo.

- Tuyên Ninh tới! Tuyên Ninh lưu loát chào kiểu quân đội.

- Ừm, được, gọi ngươi tới là để ngươi xem loại dị thú này, nghe nói là bắt được từ Darkness, ngươi từng thấy qua chưa? Tô Môn Tây Gia Hoa ấm giọng hỏi.

Ánh mắt Tuyên Ninh rơi trên cái lồng lớn đặt ngay chính giữa sảnh nghị sự, chỉ nhìn một cái liền thu hồi ánh mắt: “Hồi bệ hạ, thuộc hạ từng gặp qua.”

- Ừ, nói ra nghe xem. Tô Môn Tây Gia Hoa lập tức hưng phấn, hắn lúc trẻ từng du lịch khắp nơi, nhưng chỗ hung ác như Darkness, hắn lại chưa từng tiến vào.

- Năm năm trước, lúc đó thuộc hạ vừa mới thành xạ thủ cấp tám, liền muốn tiến vào Darkness, nghe nói sinh vật cường đại bên trong đó nhiều không kể xiết, là một chỗ tốt để rèn giũa bản thân. Do đó mời hai người bạn, thực lực hai người bạn đều đã đạt tới cấp bảy. Chúng tôi ba người liền chuẩn bị tiến vào Darkness.

Trên mặt Tuyên Ninh lộ ra vẻ hồi ức, mà toàn bộ mọi người trong sảnh nghị sự cũng đều bị lời của Tuyên Ninh hấp dẫn.

- Chúng tôi tiến vào khu vực cát từ rừng rậm Lưỡng Ngạn, mới bắt đầu, chúng tôi rất thuận lợi. Mấy con thằn lằn cát đó đều không sao tạo được ảnh hưởng gì đối với chúng tôi. Tốc độ của chúng tôi rất nhanh. Về sau không cẩn thận gặp phải bầy thằn lằn cát, cực kỳ đáng sợ, vừa xuất hiện liền cả ngàn cả vạn con, kéo dài mấy mươi dặm, may mà lúc đó bão cát chưa nổi lên, nếu không chúng tôi phải ở lại chỗ đó rồi. Sau đó chúng tôi xông vào khu sương mù, nơi đó khắp nơi đầy sương mù màu tím.

Nói tới chỗ này, trong lòng Diệp Trùng bỗng nhảy mạnh một cái. Hắn lúc trước cũng từng nghe nói khu vực cát, khu vực sương mù. Nhưng hắn không ngờ, sương mù này là sương mù tím. Bất quá, cho dù lúc đó hắn biết, trước khi gặp được Xích vĩ thú, hắn cũng không nghĩ tới mặt này. Nhưng sương mù tím này rốt cuộc có phải tương tự thứ hắn từng thấy qua không, vẫn rất khó xác định.

Không có ai chú ý tới dáng vẻ của Diệp Trùng biến đổi, câu chuyện của Tuyên Ninh đã hấp dẫn tâm thần của tất cả mọi người.

- Thứ trước mắt căn bản nhìn không rõ ràng, may mà thứ xạ thủ chúng tôi dựa vào là thần niệm, ngược lại không có vấn đề gì. Trong khu vực sương mù là một mảng rừng rậm cực kỳ rậm rạp, cành cây, dây leo giăng đầy, độ ẩm rất nặng, thò tay không thấy năm ngón. Nơi đó vô cùng không thích hợp xạ kích, may mắn của chúng tôi không tồi, không gặp phải phiền phức lớn gì, chỉ là một bầy Nghiết xỉ bạo long (rồng dữ gặm nhắm) hao phí chút công sức của chúng tôi.

Tuyên Ninh tuy nói nhẹ nhàng, hời hợt, nhưng mỗi người đều có thể tưởng tượng chiến đấu lúc đó sẽ kinh tâm động phách tới bực nào.

- Sau khi đột phá khu vực sương mù, chúng tôi cuối cùng đã tiến vào Darkness. Tiến vào Darkness thì đã hoàn toàn không thấy chút ánh sáng mặt trời nào, nhưng một vài thực vật cực kỳ đặc biệt dưới lòng đất sẽ phát sáng. Điều quan trọng nhất vẫn là dung nham chảy khắp nơi, đỏ rực, đỏ rực. Cho nên ở Darkness nhìn cái gì cũng sẽ mang vài phần sắc đỏ.

Khi Tuyên Ninh nói tới Darkness, ngữ khí từ từ chuyển sang trầm thấp, thần tình cũng trở nên nghiêm túc.

- Vừa tiến vào Darkness, chúng tôi đều trở nên cực kỳ cẩn thận, bởi vì chúng tôi biết trong này rất nguy hiểm. Chúng tôi men theo một dòng dung nham rộng khoảng hai mươi mét mà đi tới trước. Nhưng điều chúng tôi không ngờ là nguy hiểm ngày đầu tiên thì đã tới. Chúng tôi đã gặp phải công kích của Dực long (rồng có cánh) mình xám vằn đen. Thể hình của chúng cực kỳ khổng lồ, đứng lên có lẽ cao khoảng bảy, tám mét. Tốc độ bay của chúng cực kỳ nhanh, mỏ đen và vuốt đều cực kỳ sắc bén, cứng rắn. Lần đó chúng tôi đã bị thương, toàn bộ ba người đều bị thương. Chúng từ trên cao lao xuống, do tốc độ quá nhanh, chúng tôi tuy bắn chết bọn chúng nhưng lực xung kích quả thật quá lớn, tông trên mặt đất, ba người chúng tôi đều bị đá nặng văng lên tông bị thương. Nhưng may là bị thương không nặng, bất quá cũng may mắn lần này bị thương làm chúng tôi càng thêm cẩn thận, nếu không, lần đó chúng tôi khẳng định không cách nào sống trở về.

Trên mặt Tuyên Ninh lộ ra dáng vẻ có vài phần hoảng sợ chuyện cũ.

- Từ đó về sau, chúng tôi lại gặp phải vài nhóm sinh vật khác, nhưng đều không lợi hại bằng Dực long thân xám vằn đen. Cũng chính vào ngày thứ mười ba chúng tôi tiến vào Darkness, chúng tôi đã phát hiện bị lạc. Điều này làm chúng tôi cực kỳ hoang mang, mà cũng ngày hôm đó, chúng tôi đã gặp phải một con dị thú loại này. Bởi vì trên sách tranh sinh vật không hề có tên của nó, chúng tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Con dị thú lần đó chúng tôi gặp phải cường đại hơn con này rất nhiều. Nó chính là đang chiến đấu với một bầy Dực long thân xám vằn đen, xác của Dực long thân xám vằn đen trên đất đã không dưới ba mươi cái. Tốc độ của Dực long thân xám vằn đen tuy nhanh nhưng còn lâu mới linh hoạt bằng nó. Đuôi tên của nó cực kỳ linh hoạt, sức sát thương kinh người, mà mỏ dài sắc bén của Dực long thân xám vằn đen hoàn toàn không sao để lại trên người nó chút dấu vết nào. Chúng tôi thở mạnh cũng không dám thở, trốn trong chỗ tối, thở mạnh cũng không dám cho tới sau khi con quái vật này đồ sát hết cả bầy Dực long thân xám vằn đen mới dám đi ra. Sau khi đi ra, chúng tôi đã kiểm kê một chút xác Dực long trên đất, con quái vật này lại trong chốc lát đồ sát tổng cộng năm mươi lăm con Dực long.

Lời của Tuyên Ninh gây nên sự khủng hoảng của mọi người trong sảnh nghị sự. Ai cũng không ngờ thứ nhốt trong cái lồng này lại là một sinh vật khủng bố như vậy, một vài người thậm chí suýt nữa trực tiếp kêu thị vệ. Xích vĩ thú trong lồng dường như cũng nhìn ra sự hoảng sợ của mọi người, trong con mắt màu đỏ nhạt dường như lộ ra vẻ cười nhạo và coi thường.

- Ừ, thì ra vị đại nhân này chưa từng bắt được loại dị thú này. Mộc Thâm có ra vẻ hiểu ra.

Tuyên Ninh nhìn cũng không nhìn hắn một cái, nói thẳng thừng: “Con dị thú này tuy thực lực vẫn chưa chín muồi, nhưng cũng tuyệt không phải con người có thể bắt được. Trừ phi điều động đám chiến cơ với quy mô lớn, nếu không, thuộc hạ cho rằng không thể nào bắt được.”

- Vậy đại nhân Tuyên Ninh cho rằng con dị thú này làm sao bắt được chứ? Mộc Thâm cười hỏi Tuyên Ninh.

Tuyên Ninh lạnh lùng nói: “Ở Darkness, ngoài sinh vật cường đại ra, độc vật trong đó cũng cực kỳ nhiều. Mỗi một vị xạ thủ tiến vào Darkness đều biết, một khi tiến vào Darkness, nếu như phát hiện đầm nước, nhất định không thể uống. Tôi từng thấy một con Lựu hùng (gấu nổi cục) sau khi uống nước trong một vũng nước mọc hoa màu lam, trở nên toàn thân không có sức, thân thể của nó hiện ra màu lam nhạt, tương tự như màu lam nhạt trên người con dị thú này. Cho nên thuộc hạ đánh bạo suy đoán, con dị thú này rất có khả năng đã uống chất nước tương tự. Sau khi trúng độc bị người ta phát hiện. Trên người nó không có bất cứ vết thương nào, một điểm này cũng là chứng cứ. Không biết Mộc đại nhân, tại hạ nói đúng không?”

Tuyên Ninh nói vang vang có sức, có lý có cứ, hai mắt nhìn thẳng Mộc Thâm, sắc bén như kiếm.

Mộc Thâm hoảng hốt trong lòng, ngữ khí trong miệng có chút mềm đi: “Tiểu nhân vừa rồi đã nói rồi, không hề biết mấy thứ này, hôm nay nghe đại nhân Tuyên Ninh nói, lập tức khai thông. Đại nhân Tuyên Ninh quả nhiên thấy nhiều biết rộng.” Tuyên Ninh kỳ thật suy đoán hoàn toàn chính xác, con dị thú này không hề là bọn họ bắt được, mà là mấy xạ thủ tiến vào Darkness nhặt được, sau đó hiến cho quốc vương nước Tây Hàn.

Tuyên Ninh rõ ràng không có hứng thú tiếp xúc với Mộc Thâm, hành lễ với Tô Môn Tây Gia Hoa: “Bệ hạ, thuộc hạ cáo lui trước.”

Thấy Mộc Thâm lòi đuôi, Tô Môn Tây Gia Hoa mặt rồng rạng rỡ, hắn biết rõ tính khí người tâm phúc này của mình: “Được, đi đi.”

Tuyên Ninh xoay người lại hành lễ với các quý tộc đang ngồi, đám quý tộc nhao nhao hành lễ, Tuyên Ninh lúc này mới lui khỏi sảnh nghị sự.

- Y là ai? Diệp Trùng hỏi một người bên cạnh.

Quý tộc bên cạnh này tự nhiên biết Diệp Trùng, vội vàng cung kính nói: “Hồi Diệp đại sư, Tuyên Ninh là tổng thống lãnh thị vệ của bệ hạ, là một trong những cường giả nổi danh nhất nước Đông Vân chúng ta. Y hai mươi lăm tuổi thì đã thăng cấp thành xạ thủ cấp tám, lịch duyệt cực rộng, nghe nói đại nhân Tuyên Ninh là cường giả có khả năng nhất thăng cấp thành xạ thủ cấp chín trong năm mươi năm gần đây nhất.”

- Ừ. Diệp Trùng gật đầu, rồi quay mặt lại.

Quý tộc đó không dễ dàng gì tiếp chuyện với Diệp Trùng, tự nhiên không muốn cứ vậy mà buông tay, Diệp Trùng lại không cho hắn bất cứ cơ hội nào, lại nhắm mắt lại lần nữa.

Lưu trình tiếp sau trở nên nhàm chán, vô vị, vụn vặt lại khô khan, Diệp Trùng có chút mơ màng muốn ngủ.

Nhưng tiếp theo đó, hắn lại còn có việc phải làm, đó chính là biểu diễn trong cuộc thi đấu toàn quốc.

Đối với nội dung trong hiệp nghị, Diệp Trùng sẽ không bớt đi chút nào, đều sẽ hoàn thành cẩn thận vô bì. Tô Môn Tây Gia Hoa đối với một điểm này của hắn cũng vô cùng hân thưởng.

Chiều ngày hôm nay, cuộc thi đấu toàn quốc đã chính thức kéo màn khai mạc.

Đoàn Khiêm tới Tô thành đã năm ngày, trong năm ngày, hắn đã kiến thức được sự phồn hoa của Tô thành. Đoàn Khiêm tướng mạo cực kỳ thanh tú, trên mặt mang theo vài phần nho nhã đặc hữu của tuổi trẻ, nhưng trong thần sắc ngược lại có chút trầm ổn. Điều không giống xạ thủ khác là bước đi của hắn cực ổn. Hắn đến chỗ này là vì tham gia cuộc thi đấu toàn quốc.

Mấy ngày này, hắn đã mở rộng tầm mắt, Tô thành khắp nơi là người, xạ thủ cấp bảy, tám có thể gặp ở khắp nơi, tùy tiện thả một cục gạch trên đường, trong số người đụng trúng, có một nửa là xạ thủ, mà trong mấy xạ thủ này, có một nửa là cao thủ cấp sáu trở lên.

Gần như cao thủ toàn quốc lần này đều tụ tập ở Tô thành, nhưng không có ai dám gây chuyện, vì phụ trách trị an, công tước Uy Luân đặc ý điều Tuyên Ninh ở bên cạnh bệ hạ tới. Cái tên Tuyên Ninh này ở trong xạ thủ, tuyệt đối là như sấm nổ bên tai. Là cường giả đỉnh cao nhất, hắn có thể nói là hung danh hiển hách. Trừ thực lực tiếp cận xạ thủ cấp chín của hắn ra, sự độc ác, quả đoán, lục thân bất nhận của hắn cũng có danh tiếng. Cho nên khoảng thời gian này, trị an của Tô thành ngược lại còn tốt hơn bình thường.

Đoàn Khiêm đã báo danh tham gia thi đấu. Sắp xếp thi đấu cũng đã sớm có. Cũng không biết may mắn của hắn là tốt hay xấu, hắn là trận đầu tiên của lần thi đấu toàn quốc này.

Có thi đấu thì có chấp, các nhà cái đều mở điều chấp. Nhưng bọn họ có tìm thế nào cũng tìm không ra bất cứ tư liệu nào của tuyển thủ tên gọi Đoàn Khiêm này. Hiệp hội xạ thủ căn bản không có tên tuyển thủ này, điều này ra ngoài tư liệu của mọi người.

Đoàn Khiêm không hề là một xạ thủ.

Hắn xuất thân thế gia võ thuật, cha hắn chính là một võ thuật gia không có tên tuổi, nghề chính là mở tiệm. Hắn từ nhỏ nhiều bệnh, theo cha luyện tập mấy thứ quyền cước hoa hòe. Tuy không có sức công kích nhưng lại có thể làm thân thể khỏe mạnh. Nhưng về sau, hắn bị phát hiện thiên phú thần niệm xuất chúng, liền theo một vị xạ thủ khá lợi hại học tập.

Hắn quả nhiên cũng không phụ kỳ vọng của mọi người, tuổi tác tuy là người nhỏ nhất trong tất cả sư huynh đệ nhưng thần niệm của hắn lại mạnh nhất. Thầy giáo cũng gửi gắm hắn trách nhiệm nặng nề, hy vọng hắn có thể mười sáu tuổi thì tăng cấp tới xạ thủ cấp sáu. Mười sáu tuổi tăng tới cấp sáu, trong giới xạ thủ, gần như là đại danh từ của thiên tài.

Nhưng Đoàn Khiêm đối với xạ thủ không hề cảm thấy hứng thú. Thứ hắn cảm thấy hứng thú là võ thuật. Một lần trong lúc vô ý khi đang luyện võ đã sử dụng thần niệm, một quyền đó của hắn đánh nát nham thạch. Hắn liền bắt đầu sản sinh hứng thú nồng hậu đối với việc kết hợp thần niệm và võ thuật.

Đã có mục tiêu, Đoàn Khiên huấn luyện cực kỳ khắc khổ, thêm vào hắn trời sinh thông minh, từ từ bị hắn mò được chút cách thức. Nhưng lựa chọn này của hắn dẫn tới sự phản đối nhất trí mạnh mẽ của cha mẹ và thầy giáo, chính người cha dạy hắn võ thuật cũng phản đối kịch liệt. Với cái nhìn của bọn họ, tiền đồ của một xạ thủ mười sáu tuổi có thể đạt tới cấp sáu không thể hạn lượng, còn võ thuật không có bất cứ tiền đồ nào.

Nhưng hắn lại quật cường kiên trì, vì dùng sự thật phản bác quan điểm của bọn họ, huấn luyện của Đoàn Khiêm càng trở nên khắc khổ, sức chiến đấu của hắn cũng từng chút một hiển lộ ra.

Hắn không hề vì luyện tập võ thuật mà bỏ rơi thần niệm, ngược lại, hắn vẫn tận hết sức lực tôi luyện thần niệm của mình. Thần niệm của hắn hiện giờ so với mấy xạ thủ cấp sáu đó cũng không thua kém chút nào. Bởi vì thần niệm cường đại của hắn, hắn có thể mau chóng phát giác ý đồ của đối phương, phát giác sự biến hóa của thần niệm đối phương, ngoài ra, thần niệm của hắn đối với xạ thủ có tác dụng quấy nhiễu khá mạnh.

Vì tham gia cuộc thi đấu toàn quốc lần này, hắn bắt đầu từ vòng loại ở địa phương thì đã quá quan trảm tướng, cuối cùng nhận được tư cách tiến vào Tô thành tham gia cuộc thi đấu toàn quốc này. Điều này làm thầy giáo và cha mẹ hắn trợn mắt há hốc mồm.

Người trẻ tuổi thường tràn đầy dã tâm, có người muốn danh lợi, có người muốn sức mạnh, còn dã tâm của Đoàn Khiêm lại là làm mọi người biết, trên thế giới này không hề chỉ có xạ thủ!

Đoàn Khiêm đã tiến vào phòng nghỉ ngơi của cuộc thi đấu, nhưng trước điều này, cuộc thi đấu toàn quốc phải cử hành một trận đấu biểu diễn trước.

Khái niệm trận đấu biểu diễn này rất sớm thì đã xuất hiện rồi. Phần lớn là một vài người lão luyện thành danh đã lâu lên chỉ dẫn, vừa biểu diễn thực chiến, vừa giải thích cho mọi người ảo diệu trong này, cho nên trước giờ cực kỳ được hoan nghênh. Mà cuộc thi đấu quy mô toàn quốc giống như lần này, khách mới tự nhiên là cường giả đỉnh cao nhất toàn quốc. Cảnh giới khác nhau, lý giải đối với chiến đấu chắc chắn không giống nhau. Đây là một câu nói mà mỗi xạ thủ đều biết. Có thể tự mình nghe được sự giảng giải của cao thủ, loại cơ hội này cực kỳ hiếm có.

Sân đấu quốc gia nước Đông Vân.

Sân đấu này có thể chứa hai trăm ngàn người cùng lúc quan sát. Trừ bãi đáp lên xuống ngoài Tô thành, nó là kiến trúc chiếm diện tích lớn nhất trong cả Tô thành. Sân đấu quốc gia lúc này đã ngồi không còn chỗ trống, theo việc Tô Môn Tây Gia Hoa tới, sân đấu dậy lên đợt cao trào đầu tiên, tiếng hoan hô vang trời vang lên, làm tinh thần Tô Môn Tây Gia Hoa phấn chấn, hắn hơi hơi hướng về phía bách tính vẫy tay ra dấu. Màn chiếu siêu lớn của sân đấu truyền đạt cảnh này tới mỗi một góc của sân đấu.

- Bệ hạ vạn tuế! Hai trăm ngàn người đồng thời hô lớn, sóng âm hình thành đó có thể nói là núi đổ, biển gào.

Tô Môn Tây Gia Hoa thân hình chấn động, dáng vẻ trở nên kích động, đối mặt cư dân cuồng nhiệt thế này, có lẽ không có một vị quân vương nào không kích động.

Mộc Thâm cũng được mời xem, hắn nghe thấy tiếng hoan hô vang trời này, sắc mặt hơi biến đổi, nhưng lập tức khôi phục như thường.

- Các dũng sĩ, chiến đấu đi nào! Trong tiếng tuyên bố ngắn gọn có sức của Tô Môn Tây Gia Hoa, cuộc thi đấu toàn quốc chính thức bắt đầu.

Lần này người chịu trách nhiệm giải thích là thân vương Đức Tắc Ni Áo. Có lẽ là do duyên cớ lão giải thích cực kỳ đặc sắc trong trận đấu lần trước đó của Diệp Trùng, lão lần này bị bệ hạ tự mình điểm danh phụ trách giải thích trận đấu biểu diễn và trận đấu đầu tiên.

- Được rồi, các bạn, cuộc thi đấu toàn quốc muôn người chú ý hiện giờ đã bắt đầu rồi. Tin rằng rất nhiều bạn đều đã mong chờ giờ phút này rất lâu rồi. Rất tốt, ta có thể rất có trách nhiệm nói cho mọi người biết, ta cũng mong chờ như vậy rất lâu rồi.

- Đầu tiên, là trận đấu biểu diễn, trận đấu biểu diễn lần này sẽ là lần đặc biệt nhất trong các trận đấu biểu diễn trước giờ. Ta phỏng chừng, mọi người hiện giờ đều đang đoán hai vị đại sư của trận đấu biểu diễn là ai? Ha ha. Thân vương Đức Tắc Ni Áo cực kỳ vô lương nhếch miệng cười.

- Giả sử ta hỏi mọi người, khoảng thời gian trước, người gây sóng gió nhất Tô thành là ai? Là bệ hạ ư? À, không phải đâu, tuy bệ hạ hôm nay sinh nhật. Thân vương Đức Tắc Ni Áo lấy bệ hạ ra đùa, Tô Môn Tây Gia Hoa đối với người chú này của mình cũng không biết làm sao, cũng không hề nổi giận, mà hơi hơi cười.

- Một người đấu mười hai xạ thủ cấp sáu, bây giờ đã thu nhận rộng rãi hai mươi ngàn học trò, đại sư cận chiến đứng đầu nước chúng ta, chỉ sợ cũng là toàn thế giới, Diệp Trùng! Cho mọi người biết, Diệp đại sư không chỉ là một vị đại sư cận chiến, với lại còn là kỹ sư chế tạo vũ khí đứng đầu nước chúng ta. Hôm nay, mọi người sẽ kiến thức một loại phương thức chiến đấu trước giờ chưa từng thấy qua, ta dám bảo đảm, nó tuyệt đối sẽ làm tai mắt bạn mới mẻ. Nói thật, ta là kẻ sùng bái sắt đá nhất của Diệp đại sư, không chỉ là sức chiến đấu cường hãn của y, còn bởi vì y đã thắng ta mười triệu. Thân vương Đức Tắc Ni Áo cuối cùng vẫn không quên đùa một cái.

Đại sư cận chiến? Đây là thứ gì? Mộc Thâm trên đài quan sát trong lòng không hiểu.

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.