Diệp Trùng đang đắn đo trong lòng nhìn thấy Ban Mông chơi đùa với thanh trủy thủ, yêu thích không nỡ rời tay, hắn bình tĩnh nói: “Thanh trủy thủ này cứ tặng cho ngươi vậy.”
- Tặng cho tôi? Ban Mông vui mừng hỏi.
- Ừ. Diệp Trùng vẫn mặt không cảm xúc, nhưng trong mắt Ban Mông lại là hận không thể lên hôn hai cái. Trủy thủ Diệp Trùng sử dụng không hề quá cao cấp, bởi vì đây là hàng tiêu hao. Thanh trủy thủ đó của Thủ Hộ mới là thiên hạ vô song, nhưng hắn đã đưa Thủ hộ cho Nhuế Băng, hai thanh trủy thủ đó tự nhiên không thể giữ lại cho mình.
- Vậy các ngươi ở chỗ này cắt gọt dùng cái gì?
- Quang đao đó. Ban Mông hiện giờ đối với Diệp Trùng đã có cái nhìn khác, hắn vẻ ngoài thô kệch, tâm tư lại cực kỳ tinh tế. Đối phương nguyện ý tặng mình thứ đồ quý giá thế này, điều đó nói rõ đối phương không hề có địch ý. Nếu không, đối phương căn bản không cần làm mấy thứ giả dối này, thực lực của hai bên sai biệt quá nhiều. Cho nên hiện giờ hắn đối với vấn đề Diệp Trùng hỏi cũng càng thêm để bụng, bất quá, trong lòng hắn lại không khỏi dâng lên vài phần nghi hoặc, gã này tại sao cái gì cũng không biết?
- Quang đao? Lấy cho ta xem xem.
Ban Mông lục cục lấy từ trong túi ra một tấm dẹt rộng cỡ hai ngón tay.
Diệp Trùng nhận lấy, xem xét tỉ mỉ. Thứ đồ này vào tay rất nhẹ, bản thân chắc là do một loại gỗ không biết tên chế tạo thành. Tấm dẹt này rộng khoảng hai đầu ngón tay, dài khoảng mười cm, dày khoảng một cm. Bề mặt tấm dẹt có màu trắng nhạt, phần đuôi có một cái khớp, chỗ gần cái khớp có một cục đá màu xanh lá, mà ở phần đầu lại có một nút ấn màu đỏ.
Đao laser!
Diệp Trùng lần đầu tiên nhìn thấy thứ này thì biết nó là cái gì. Cục đá màu xanh lá đó chắc là thứ cung cấp năng lượng cho nó, còn nút ấn màu đỏ là cơ quan khởi động. Diệp Trùng thử ấn nút đỏ xuống, quả nhiên một lưỡi đao màu trắng đột nhiên thò ra từ phần đầu của nó, hẹp dài giống hình đao.
Lưỡi đao ánh sáng màu trắng cô đọng như thực chất, với lại hình trạng lưỡi đao ánh sáng thò ra tốt vô cùng, đường viền cực kỳ rõ ràng.
Diệp Trùng quỳ xuống, nhẹ nhàng dùng đao laser trên tay cắt trên mặt đất, tay không cảm thấy bất cứ trở ngại nào, còn trên mặt đất đã để lại một vết thương cực kỳ sâu.
Đao laser thật cao cấp! Tuy sắc mặt như thường nhưng đáy lòng Diệp Trùng lại chấn động phi thường.
Đao laser không hề coi là khoa học kỹ thuật cao gì, Diệp Trùng lúc trước cũng dùng qua rất nhiều. Nhưng đao laser có một số điểm khó, thí dụ mức độ năng lượng hóa của nó, cũng chính là mức độ cô đọng lưỡi đao ánh sáng của nó. Lưỡi đao ánh sáng càng cô đọng, đường viền lưỡi đao ánh sáng của nó sẽ càng rõ ràng, như vậy, tính cắt gọt của nó cũng càng tuyệt hơn, mặt cắt được cắt ra cũng càng nhẵn hơn.
Đây chính là một trong những vấn đề quan trọng vẫn luôn gây rối cho sự phát triển của đao laser. Chính như Diệp Trùng được biết, đao laser hiện giờ căn bản không sao cô đọng được thế này. Đây cũng là tại sao phần lớn quang giáp cao cấp đều thích dùng kiếm hợp kim mà không phải là kiếm laser.
Ngoài ra, nếu như trong lúc kiếm laser chiến đấu với đối phương, chùm tia laser thực thể tạo ra dễ dao động phi thường. Còn vừa rồi, khi Diệp Trùng thử dùng thanh đao laser trên tay này cắt mặt đất, bộ phận lưỡi đao ánh sáng của nó lại không hề dao động.
Đây là một thanh đao laser vô cùng cao cấp!
- Ý, hai người các ngươi, trên đường phá hoại của công, tiền phạt ba mươi úc, đây là giấy phạt! Một bà lão mặc đồ đỏ khí chất hung dữ xông tới.
Diệp Trùng đứng dậy, xoay người, ánh mắt rơi trên người bà lão.
Ban Mông lập tức nổ oành một cái trong đầu. Trời ơi! Mình thế nào lại không cẩn thận như vậy. Bà lão này rõ ràng không phải là tìm chết sao? Lỡ như tên sát thần này xấu hổ hóa giận, vậy thì…
Vừa nghĩ tới hậu quả, trước mắt Ban Mông phảng phất bị một biển máu bao trùm, cả con đường máu chảy thành sông, không rét mà run.
- Nhìn cái gì mà nhìn? Thế nào? Không phục hả? Cho ngươi biết, bà đây từ ba mươi năm trước thì đã lăn lộn trên con đường này, hừ, vẫn chưa có ai dám giở thói ngang ngược ở đây! Muốn khiêu chiến với bà đây, tên nhóc, ngươi vẫn quá non nớt! Bà lão giận trợn tròn mắt, vén ống tay áo lên, lộ ra một con rồng màu xanh đang bay vút trong tầng tầng nếp nhăn.
Hết rồi! Lần này triệt để hết rồi! Ban Mông đã triệt để tuyệt vọng. Hắn biết, gã đàn ông xa lạ bên cạnh mình này tuyệt không phải là người dễ nói chuyện. Con Tam Túc Liêu đó ở trước mặt hắn cũng chỉ là chút công sức nhấc tay, hắn nào có thể cho phép người khác chửi mắng ở trước mặt mình như vậy. Trong truyền thuyết, mấy cao thủ đó ai nấy đều có chút không vui liền giết người, coi mạng người như cỏ rác.
Ban Mông cảm thấy cuộc đời mình xám xịt tột độ, không biết kiếp trước xui xẻo thế nào, lại trêu phải một sát thần thế này.
Nghĩ tới một khi vị cao thủ này điên lên giết người, vậy thì tiền đồ của mình xong rồi! Trời ơi, thần phật đầy trời à, cứu con với!
- Tiền, móc tiền ra.
Ban Mông vẫn nhắm chặt mắt, hắn không dám nhìn, hắn tin rằng, cảnh tượng nhất định rất máu me.
- Tiền, móc tiền ra!
Ý, đây không phải là giọng nói của gã lạnh lùng đó sao? Ban Mông phản ứng lại, mở mắt ra.
Vừa mở mắt ra thì nhìn thấy Diệp Trùng nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn hắn, ra dấu hắn móc tiền: “Móc tiền ra.”
Còn bà lão đó, vẫn bảo trì dáng vẻ giận dữ giương mắt. Ban Mông lập tức phản ứng lại: “Được được được được! Tiền! Tiền!” Ban Mông luýnh quýnh móc tiền trong túi ra.
Không ngờ, tính khí gã này lại không tệ giống như trong tưởng tượng của mình a. Ban Mông vừa móc tiền vừa nghĩ. Hắn nghe nói, phàm là cao thủ, tính khí đều không tốt lắm, ỷ mạnh hiếp yếu, có lẽ là việc thường thấy nhất.
- Hừ, vậy cũng được đi. Bà lão hào khí cao tợ mây giựt tiền trên tay Ban Mông, nhét lại cho hắn một tờ giấy phạt.
Diệp Trùng giống như không chút ảnh hưởng, nói với Ban Mông: “Đi.”
Dọc đường, Ban Mông chốc chốc lại dời ánh mắt nhìn lén Diệp Trùng. Hắn cảm thấy gã đàn ông lạnh lùng xa lạ này thường làm người khác không sao nhìn thấu được.
Hai người cứ như thế, một trước một sau im lặng đi tới trước.
- Ài, tới rồi. Ban Mông nhỏ giọng nói. Đây là một gian nhà nhỏ ba tầng, kèm theo một cái sân khoảng hơn hai trăm mét vuông.
Đẩy mở cửa sân, Ban Mông hét lớn: “Con về rồi đây!”
- Mông Mông về rồi a! Hôm nay tại sao về trễ vậy? Trong nhà truyền tới một giọng nữ, kế tiếp đó, một mỹ phụ trung niên đi ra. Trước ngực bà ta đeo một cái tạp dề thêu hoa, trên đầu vấn một búi tóc cao cao. Nhìn thấy dáng vẻ xơ xác của Ban Mông, bà ta cả kinh: “Sao thế này? Con hôm nay không phải đi điều khiển Mộc Diên sao? Tại sao thành ra thế này? Chẳng lẽ đã xảy ra sự cố?”
- Tên chủ tiệm đáng chết đó, lại bán cho con một cái đồ dỏm, đã giải thể ở trên không rồi! Ban Mông nghiến răng nghiến lợi chửi rủa, hắn vẫn không biết Mộc Diên của mình là bị gã lạnh lùng sau lung đánh rơi.
- Không có việc gì là tốt rồi! Không có việc gì là tốt rồi! Mẹ Ban Mông cẩn thận mang tới một cái khăn lông, giúp hắn chùi mặt cho tới khi mặt Ban Mông sạch sẽ, mẹ Ban Mông lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của Diệp Trùng: “Người này là…”
- Hắn là bạn học của con, cha mẹ đi xa, con liền kêu hắn trong khoảng thời gian này cứ dứt khoát tới ở nhà mình. Ban Mông mở to mắt nói dối, lưu loát vô cùng, làm Diệp Trùng hơi hơi kinh ngạc một phen.
- Chào bác. Diệp Trùng rất lịch sự chào một câu.
- Tới đây nào, mau vào đi! Khó lắm trong nhà mới có khách, cứ coi như nhà mình đi, không cần khách khí a! Chưa từng nhìn thấy loại trang phục kỳ quái này, trong mắt mẹ Ban Mông lóe qua một tia kinh ngạc, nhưng lập tức nhiệt tình chào hỏi Diệp Trùng. Diệp Trùng lúc này, đường nét trên mặt không còn cứng nhắc, lạnh lẽo, ngược lại, bởi vì đường nét nhu hòa, lại thêm vào bản thân hắn thể hình cao cao, trông ra vẫn có chút khí tức nho nhã.
Ban Mông trợn to mắt, không thể tin được nhìn Diệp Trùng. Hắn thế nào cũng không tin cái gã lạnh lẽo này có thể làm ra dáng vẻ ngoan ngoãn thế này, toàn thân trên dưới hoàn toàn không có chút sát khí.
Hoàn toàn mặc kệ Ban Mông kinh ngạc ngây ra, Diệp Trùng theo mẹ của Ban Mông tiến vào trong nhà.
Bày biện trong nhà, Diệp Trùng nhìn không ra tốt xấu, là do khắp nơi sắp xếp đồ đạc kỳ kỳ quái quái, hắn cũng chỉ đành làm như không biết, trước mắt không phải là lúc nghiên cứu mấy thứ này.
Cứ yên tĩnh ngồi như thế, Diệp Trùng trông ra là một thanh niên cực kỳ có giáo dục.
Cơm tối phong phú vô cùng, công việc của cha Ban Mông bận rộn phi thường, ngay cả ăn cơm cũng mang theo vài phần vội vã.
Bọn họ sắp xếp cho Diệp Trùng một gian phòng đặc biệt.
Nhân chỉ có hai người hắn và Ban Mông ở trên lầu, Diệp Trùng đột nhiên xách Ban Mông, giống như tia chớp tiến vào phòng của mình. Chỉ tới khi động tác này xuất hiện, Ban Mông mới nhớ rằng gã đàn ông ngoan ngoãn nho nhã xem ra không có bất cứ chút sức sát thương nào này thật ra là một tên khủng bố giết người không chớp mắt, không, là giết Tam Túc Liêu không chớp mắt.
- Ngươi muốn làm gì? Ban Mông tự làm cho mình trấn định.
- Ta có vấn đề hỏi ngươi. Gã ngoan ngoãn nho nhã đó lập tức biến thành phần tử nguy hiểm, lạnh lùng.
- Vấn đề gì?
Đúng nha, mình bắt đầu hỏi cái gì chứ? Diệp Trùng có chút khó xử. Gần như tất cả những thứ ở nơi này hắn đều cảm thấy xa lạ dị thường. Đột nhiên nghĩ tới Mộc Diên của Ban Mông, trong đầu Diệp Trùng lóe qua một suy nghĩ, an toàn đứng đầu!
Hắn đầu tiên phải biết ai hoặc thứ gì có thể tạo ra uy hiếp đối với an toàn của hắn.
- Kẻ mạnh nhất của các người là người nào?
- Người mạnh nhất? Ngươi nói là Dã Tháp thành phải không. Ừm, để ta nghĩ xem, chắc là Đa Già rồi, hắn là xạ thủ cấp sáu đó! Ban Mông nghĩ đi nghĩ lại, không dám khẳng định nói.
- Xạ thủ? Xạ thủ là cái gì? Diệp Trùng tiếp tục hỏi.
- Trời ạ, lão đại, ngươi chẳng lẽ từ ngoài hành tinh tới sao? Ngay cả xạ thủ cũng không biết? Ban Mông khoa trương rống lên, bất quá, nhìn thấy lông mày Diệp Trùng giật giật hướng lên, vội vàng thu giọng lại.
- Ài, làm sao giải thích xạ thủ đây? Xạ thủ, bọn họ có thần niệm mạnh nhất, bắn không hề trượt, là chiến sĩ mạnh mẽ nhất trên đời này. Ban Mông vắt nát óc mới nghĩ ra giải thích không coi là giải thích này.
Diệp Trùng có chút hiểu rõ, thì ra là nhân viên chiến đấu tầm xa. Lại nghĩ tới kỹ thuật laser phát triển thế này của nơi đây, vậy thì sự phát triển của kỹ thuật tầm xa cũng không lấy làm kỳ quái. Nhưng Diệp Trùng có chút nhíu mày, kỹ thuật laser ở chỗ này phát triển như vậy, cũng không khó tưởng tượng nếu như chế thành súng ống, uy lực của nó có bao lớn. Thứ sư sĩ cận chiến ghét nhất có lẽ chính là công kích tầm xa có thể đủ mang lại cho mình uy hiếp nghiêm trọng.
Nhưng, cái gì là thần niệm chứ?
- Cái gì là thần niệm a, cái này kêu ta nói thế nào đây, ngươi nếu có thần niệm, ngươi có thể dùng nó để điều khiển phi hành khí, cũng có thể dùng nó để điều khiển súng pháo. Ban Mông múa tay múa chân cả nửa ngày cũng không ra được đạo lý gì.
- Ngươi dùng cho ta xem xem. Diệp Trùng nói.
Nghĩ tới thần niệm yếu ớt tới mức đáng thương của mình, mặt Ban Mông bỗng đỏ lên, ấp úng cả nửa ngày: “Ta… thần niệm của ta quá yếu.”
- Ừm. Diệp Trùng liền đổi vấn đề: “Chỗ này của ngươi có vũ khí không?”
- Vũ khí? Ban Mông lập tức hoảng sợ tới mức nhảy dựng lên: “Ngươi muốn làm gì?”
- Xem xem. Diệp Trùng lấy làm kỳ quái phản ứng của Ban Mông tại sao lại lớn như vậy.
- Ta ngay cả giấy chứng minh tư cách bay cấp thấp nhất cũng không có, làm sao có thể có vũ khí. Muốn có vũ khí, đầu tiên ngươi phải lấy được giấy chứng minh bay trung cấp, kế đó, thần niệm của ngươi cần qua cấp bốn. Một số vũ khí uy lực mạnh mẽ, yêu cầu của chúng càng nghiêm ngặt hơn. Ban Mông giải thích nói.
- Vậy tới chỗ nào có thể lấy được? Diệp Trùng hỏi.
Ban Mông lắc đầu: “Ngươi không có giấy phép, người khác căn bản sẽ không bán cho ngươi.”
- Cướp thì được rồi. Diệp Trùng rất tùy ý nói. Nhưng hắn cũng không ngờ việc kiểm soát vũ khí ở chỗ này lại nghiêm khắc như vậy, điều này hoàn toàn không giống mấy chỗ hắn từng tới lúc trước. Vô luận ở đâu, quang giáp đều có thể mua tùy ý.
Gương mặt của Ban Mông đáng thương sợ hãi tới mức trắng toát, hắn khó khăn nuốt nước miếng: “Ngươi không được có chủ ý này, bên cạnh mỗi tiệm vũ khí chính là phòng tư pháp, bên trong cao thủ như mây, bất cứ ai có ý đồ trái luật sẽ lập tức bị đánh thành tổ ong vò vẽ.”
- Như vậy a, vậy thì kế hoạch sẽ phải lập ra chu đáo chút. Diệp Trùng như có điều suy nghĩ.
Tên điên! Tuyệt đối là tên điên! Tên này nếu như thật sự phải đi cướp, vậy thì thảm rồi! Ban Mông vội vàng nói: “Đừng gấp, đừng gấp! Chỗ bạn ta có một thanh súng nhiệt năng một nòng, ngay mai ta dẫn ngươi đi xem.”
Diệp Trùng nghĩ đi nghĩ lại, gật đầu: “Ừm, được.”
- Mộc Diên ngươi điều khiển hôm đó là phi hành khí đẳng cấp gì? Diệp Trùng lại nghĩ tới một vấn đề.
Mặt Ban Mông lại một lần nữa đỏ lên: “Cấp thấp nhất.”
Diệp Trùng lại một lần nữa như có suy nghĩ gì đó gật đầu. Khoa học kỹ thuật chỗ này quả nhiên có chỗ độc đáo. Một cái phi hành khí cấp thấp nhất, có thể đủ để chịu công kích của dao quắm mà chỉ tan thành từng mảnh chứ không phải là vỡ nát chỗ bị đánh trúng. Vô luận là cái Mộc Diên đó hay là thanh đao laser đó đều làm cho Diệp Trùng không dám có chút khinh thường khoa học kỹ thuật ở chỗ này, ngược lại, hắn đầy thận trọng. Hắn không hề biết, nơi này sẽ có thứ gì có thể tạo thành uy hiếp đối với mình.
Còn thần niệm Ban Mông mấy lần nhắc tới, Diệp Trùng vẫn chưa rõ là thế nào.
- Ngươi đi nghỉ ngơi đi. Lời Diệp Trùng làm Ban Mông như được đại xá.
Ngày thứ hai.
Ban Mông và Diệp Trùng đi trên đường. Diệp Trùng đã thay một bộ đồ của Ban Mông, xem ra có mang theo vài phần khí tức học sinh. Mà hắn cố ý làm nhu hòa đường nét gương mặt, điều này làm hắn xem ra càng thêm vô hại. Nhưng Ban Mông không có bị giả tượng mê hoặc thêm lần nữa, rất cẩn thận nói với Diệp Trùng: “Chúng ta phải tới trường trước, sau khi tan học mới đi được.”
Ban Mông vẫn luôn là một học sinh hiếu học, cầu tiến, tuy thần niệm vẫn vô cùng yếu ớt nhưng nếu nói tới mức độ khắc khổ, lại ít có ai bì kịp. Hắn trước giờ chưa từng bỏ phí một tiết học nào, hắn cũng chỉ đành thử nói với Diệp Trùng như vậy, nếu Diệp Trùng không đồng ý, hắn cũng chỉ đành cắn răng mà bỏ học. Tính mạng người nhà và đi học cái nào nhẹ, cái nào nặng, hắn vẫn phân biệt rõ ràng.
Không ngờ Diệp Trùng nghĩ cũng không nghĩ thì đã đồng ý: “Được.”
Trường học. Trong khái niệm của Diệp Trùng, là một nơi có thể càng dễ hiểu thế giới hơn.
Gần như vô luận trường học ở nơi nào cũng khác biệt không lớn, ít nhất với cái nhìn của Diệp Trùng là như vậy. Quy mô trường học này không hề lớn, nhưng Diệp Trùng đã nhìn thấy rất nhiều phi hành khí kỳ hình quái trạng. Từ lời nói của Ban Mông thì có thể nghe ra được, đây chỉ là một trường học bình thường, không coi là tốt cũng không coi là tệ.
Hắn còn chú ý thấy trên đường có rất nhiều học sinh trông thấy Ban Mông đều chỉ chỉ trỏ trỏ, vẻ khinh thường lộ rõ.
- Bọn họ ghét ngươi? Diệp Trùng hỏi.
- Có lẽ phải. Ban Mông cố làm ra vẻ hời hợt nói.
- Tại sao?
- Không có gì, chỉ là bởi vì thần niệm của ta quá yếu ớt, nhưng lại muốn làm một phi hành giả. Ban Mông đối với loại tình huống này đã quen thành ra thường, nhưng Diệp Trùng vẫn nghe ra ý mất mát trong đó.
- Tại sao không đổi một loại nghề khác? Thân thể của ngươi càng thích hợp võ thuật hơn. Diệp Trùng đề nghị. Ở phương diện võ thuật, Diệp Trùng có quyền phát ngôn tuyệt đối, kẻ có thực lực giới giả là hắn đã đạt tới đỉnh cao nhất của võ thuật. Ban Mông thể hình cân xứng, tứ chi cường tráng có sức, rất thích hợp học võ thuật.
- Võ thuật? Võ thuật có tác dụng gì? Không có chút giá trị thực dụng. Ban Mông không cho là đúng.
Không có giá trị thực dụng? Diệp Trùng kỳ quái, võ thuật tại sao lại không có giá trị thực dụng. Chính năm thiên hà lớn coi như đã suy sụp nhất về võ thuật, võ thuật gia vẫn được coi như là một nghề nghiệp có thể đủ tạo thành uy hiếp đối với sư sĩ, còn ở thiên hà Hà Việt, Diệp gia và Tang tộc càng là lấy võ thuật để nổi danh, còn tinh khu tự do, võ thuật và điều bồi là hai nghề nghiệp đứng đầu nhất. Hắn vẫn là lần đầu tiên nghe nói võ thuật vô dụng.
- Ngươi nghe ai nói?
- Người toàn thế giới đều biết, thần niệm mới là căn bản của thực lực cá nhân, người không có thần niệm không chỗ nào tốt. Lắc đầu, Ban Mông cực kỳ khẳng định nói: “Xã đoàn yếu nhất, nhỏ nhất của trường học chúng ta chính là xã đoàn võ thuật, hì hì, chỉ có ba người. Hiệp hội xạ thủ tùy tiện tới một người cũng đủ lật nhào nó.”
Đối với sức mạnh của võ thuật, Diệp Trùng lười đi tranh biện.
Diệp Trùng rất tự nhiên theo Ban Mông tiến vào phòng học, Ban Mông cũng không biết làm sao, gã lạnh lùng này vẫn chưa tới mức độ đủ để nghe lời hắn. Bạn học nhìn thấy Ban Mông và một người xa lạ khác tiến vào phòng học, ai nấy quăng ra ánh mắt ngụy dị. Ban Mông cũng chỉ căng da đầu, nhìn như không thấy.
- Hì, tiểu Ban Ban, hôm nay tại sao dắt bạn tới? Một tên có kiểu tóc cực kỳ quái dị sấn tới, trên đầu hắn giống như trồng một hàng rau hẹ trên viên đá tròn trơn bóng có thể soi. Hắn có chút không tốt nhìn Ban Mông.
Tiếp đó hắn xoay người lại, đánh giá Diệp Trùng: “Ta nói nè huynh đệ, ngươi tại sao theo tên phế vật này trộn lẫn lại với nhau? Chẳng lẽ ngươi cũng là một phế vật?”
Trong phòng học vang lên một trận cười rộ, mặt Ban Mông bỗng đỏ bừng.
Vô luận nhìn từ góc độ nào, Diệp Trùng đều là một học sinh yếu ớt, nho nhã. Ai cũng không ngờ, thứ ẩn hàm trong thân thể trông gầy yếu này là năng lượng kinh người tới bực nào.
- Ngươi nói cái gì! Đa Phi, đừng cho rằng ông già ngươi là một xạ thủ cấp sáu thì có gì hay lắm, ngươi vẫn không phải dựa vào tên tuổi của ông già ngươi! Ban Mông đỏ bừng mặt trả đũa.
Cha Đa Phi là Đa Già, cũng là xạ thủ cấp sáu duy nhất của Dã Tháp thành. Đa Phi từ nhỏ thì đã cao ngạo, không thích người ta nói hắn dựa vào uy phong của cha hắn nhất, lập tức cười lạnh: “Được a, Ban Mông, nhìn không ra, mấy ngày không gặp thì không biết mình nặng mấy lạng, hừ hừ.”
Nói xong, mang theo nụ cười lạnh quay đầu bỏ đi.
Bạn họ khác trong phòng học ngụy dị nhìn Ban Mông, bọn họ thế nào cũng không ngờ Ban Mông bình thường nín nhịn lại đứng lên phản kháng. Bọn họ nào biết Ban Mông chỉ sợ mấy tên không biết trời cao đất dày chọc tức vị sát thần bên cạnh mình này, hôm nay cũng là cổ vũ dũng khí.
Diệp Trùng và Ban Mông ngồi ở hàng sau cùng. Diệp Trùng không chút hứng thú với tranh chấp khí thế giữa những đứa trẻ này, càng không vì mấy chuyện nhàm chán này mà tức giận. Với hắn, nếu có ý kiến với ai đó, trực tiếp ra tay thì được rồi. Chiếm tiện nghi cửa miệng không có ý nghĩa thực tế.
- Vừa rồi tại sao không ra tay? Diệp Trùng hỏi Ban Mông, lập tức bổ sung thêm một câu: “Ngươi không cần lo cho ta.”
Ta đương nhiên không phải lo cho ngươi! Ban Mông thầm chửi trong lòng, mọi người nơi này cộng lại cũng đánh không lại ngươi. Ban Mông là lo lắng Diệp Trùng giết người trong trường học, vậy thì hắn thoát không khỏi liên can rồi.
- Đánh nhau hắn đánh không lại ngươi. Diệp Trùng đánh giá thể hình hai bên, đưa ra phán đoán như vậy.
- Đánh nhau có ích gì? Hắn có Nhiệt Chiếu, có vũ khí, muốn giết ta rất dễ dàng. Ban Mông đối với lời của Diệp Trùng rất không tán đồng.
- Vậy ngươi giết hắn trước. Lời Diệp Trùng làm Ban Mông đột nhiên lạnh toát trong lòng chúc mừng vừa rồi mình làm mới chính xác làm sao. Tên này, cũng không biết rốt cuộc đã giết qua bao nhiêu người.
Chính ngay lúc này, thầy giáo đã vào, ông ta là một người đàn ông trung niên tướng mạo bình thường.
Thầy giáo cả nhìn cũng không nhìn phía bên này của Ban Mông thì đã tuyên bố lên lớp.
Tiết học này giảng một số kỹ xảo nhỏ để điều khiển thần niệm.
Chỉ nghe một hồi, Diệp Trùng liền biết rõ thần niệm là cái gì. Thần niệm chính là thứ cực kỳ tương tự tinh thần của thuật thừa sư, nhưng có thể là do sự khác biệt của phương pháp tôi luyện, thần niệm càng có xu hướng tập trung hơn, còn tinh thần mà thuật thừa sư tu dưỡng lại là một loại phương thức phân tán. Bất quá, hai cái về bản chất là hoàn toàn giống nhau.
Sau khi hiểu rõ một điểm này, trong lòng Diệp Trùng càng không dám sơ ý. Năng lực của thuật thừa sư sở trường tinh thần ngụy dị khó đoán đến bực nào, hắn có ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Còn thực lực của nhân viên chuyên chiến đấu có đặc điểm này sẽ đạt tới một độ cao thế nào? Một điểm này, Diệp Trùng không nắm chắc.
Thế giới này rất nguy hiểm, làm người phải thấp giọng, nhất định phải ngụy trang mình cho tốt. Đây là suy nghĩ đầu tiên Diệp Trùng nghĩ tới.
Chú thích: Hai cha con Đa Già, Đa Phi, nếu lấy chữ Già và Phi ghép lại thì sẽ là phiên âm của chữ cà phê trong tiếng Hoa!!!
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451