Edit:Michellevn
Ngoài miệng thì nói không quan tâm, ấy vậy mà cơ thể thì lại thành thật quá đỗi.
Tất cả trình tự và thủ tục trong quá trình bảo lãnh tại ngoại, Chu Lăng đều tự thân đi làm, cô đã hỏi trước rất chi tiết và rõ ràng, trong tâm trí đều đã quen thuộc từng bước.
Tiền Gia Tô giống một thằng em nhỏ trung thành, chuyển động phía sau cô, sự tình vừa có chút gì đó thì lập tức giành lấy để mình làm.
Đến cả người tranh thủ thời gian là luật sư Lạc cũng bị vứt qua một bên, không khỏi bật cười:" Luật sư tôi đây hình như không còn tác dụng nữa."
"không đâu, tôi biết được những cái này hoàn toàn là dựa vào sự giao thiệp của anh," Chu Lăng nói bằng sự chân thành," Làm phiền anh lịch trình bận rộn còn phải mất thời gian xử lý những việc nhỏ này, tôi vô cùng cảm kích."
đã vậy, luật sư Lạc chỉ thu một chút phí luật sư mang tính tượng trưng, gần như là một sự giúp đỡ tự nguyện.
" không cần khách sáo với tôi, phải nói là tôi kính nể cô mới đúng. Tôi có nghe một chút về chuyện của cô từ thầy của tôi, cả một gia tài kếch xù nói từ bỏ là từ bỏ, quyết đoán như vậy, khiến cho tôi thấy mình tự ti."
Lời đánh giá như thế làm cho Chu Lăng có hơi xấu hổ, cũng chỉ biết mỉm cười.
Ngược lại dáng vẻ Tiền Gia Tô thì hết sức kiêu ngạo, vắt vẻo trên vai là chiếc túi xách nữ màu hồng phấn, không biết có phải nhớ anh họ mình quá hay không, trong đôi mắt ngập tràn sự vui vẻ.
đi được vài bước, bỗng dưng luật sư Lạc lại nói :" Thứ lỗi cho tôi mạo muội -- nếu sau này tình cảm của hai người không đến được tình huống như ý, xin vui lòng cho tôi biết."
Tiền Gia Tô lập tức dựng thẳng chân mày, muốn nói anh nói sao thế hả, lại e ngại người ta là luật sư biện hộ cho anh họ, yên lặng nuốt cục tức trở về.
Nhất thời Chu Lăng không hiểu ý tứ của luật sư Lạc, chỉ nói trêu đùa:" Sao hả, luật sư Lạc cũng nhận vụ kiện ly hôn sao?"
" Vì cô nhận một lần cũng không ngại." Luật sư Lạc cười cười," nói một câu lập dị thế này, tôi vô cùng vinh hạnh, từ chỗ hai người này, tận mắt chứng kiến sự tồn tại của tình yêu. Chỉ là thói đời bây giờ, tin tưởng tình yêu trái lại sẽ bị coi là kẻ ngốc. Nếu nó tan vợ, tôi thực muốn giống như những cô bé trên internet, hét lên rằng, không bao giờ tin vào tình yêu nữa, ha ha."
Chu Lăng cười xì một tiếng, nhướng nhướng mi:" Vậy tôi đây có thể cam đoan với anh, sẽ không có ngày như thế."
cô và Hướng Nghị đều rất rõ ràng điều mình muốn là gì, mà tính cách và suy nghĩ của hai người hoàn toàn phù hợp, sau này có lẽ đến cả cãi nhau cũng khó mà xảy ra.
Nghĩ nghĩ còn cảm thấy tuổi già có hơi nhàm chán đấy, chậc.
Lúc tiến về phía trước nữa, Tiền Gia Tô thừa dịp luật sư Lạc không chú ý, len lén kéo Chu Lăng sang bên cạnh, thì thào nhắc nhở:" Gã luật sư này thần thần bí bí, chị cách xa anh ta một chút."
Chu Lăng buồn cười không chịu được, gõ một cái lên trán cậu: "Cấm nói bừa, người ta giúp chúng ta nhiều lắm đấy."
Trong trại tạm giam ngư long hỗn tạp, Chu Lăng không lo lắng Hướng Nghị bị khi dễ, nhưng sợ anh bị ảnh hưởng bởi môi trường tiêu cực.
Hơn nửa tháng, khách quan mà nói cũng không tính là dài. Khoảng thời gian mới quen biết kia, hơi một tí là nửa tháng một tháng không liên hệ, nhưng bây giờ thì lại hoàn toàn không thể chịu đựng được.
Mùi vị sống một ngày bằng một năm cũng chỉ là như vậy mà thôi.
May mà trạng thái của Hướng Nghị không tệ.
đã đổi lại quần áo của mình, cạo tóc rất ngắn, chuẩn kiểu đầu cải tạo lao động, nhưng lúc bước về phía họ thì vẫn hăng hái như trước.
Luật sư Lạc gật đầu thăm hỏi sơ sơ, Hướng Nghị vươn tay kéo Chu Lăng qua, ôm thật chặt, nhằm giải trừ nỗi khổ tương tư.
Vẻ mặt nhe răng phấn khích của Tiền Gia Tô bị không nhìn đến, giơ hai tay lúng túng dừng ở giữa không trung.
" Mấy ngày này vất vả hả?" Hướng Nghị căn bản không quan tâm đến cậu, một khắc cũng không nỡ rời mắt khỏi Chu Lăng, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve trên gương mặt cô, giọng nói dịu dàng không tưởng nổi.
Chu Lăng lắc đầu:" không vất vả."
nói vậy, lại giống như vô cùng tủi thân, mũi chua xót, nước mắt ngập tràn mi.
Mấy ngày vừa mới bắt đầu bôn ba khắp nơi đó, có lẽ là bởi vì lực chú ý bị thay đổi, giảm bớt không ít phản ứng thai nghén. Mấy ngày nay dần ổn định lại, ngày đêm mong ngóng anh trở về, cơ thể liền bắt đầu không thoải mái, mỗi sáng đều buồn nôn, răng lợi đau, ** cũng đau.
Hướng Nghị có thể cảm giác cô rõ ràng gầy đi, xúc cảm không cò mềm mại như trước và da dẻ cũng không còn hồng hào như khi đó.
anh đau lòng, nhưng còn chưa kịp nói gì, ở bên cạnh vươn ra một đôi tay, nhốt anh và Chu Lăng lại, vỗ vỗ hai cái.
Hướng Nghị phản xạ giơ tay lên, đập rớt cái móng vuốt đang ôm vai Chu Lăng kia, đang định đánh đầu Tiền Gia Tô một cái, cậu đã tinh mắt nhanh chân nhảy lùi lại, hất cái túi xách lên vai, hi hi ha ha mà dẫn đầu đi ra cổng lớn.
Vừa đi vừa kích động hát lên:"đi đi đi đi đi đi a đi, đi đến chín tháng chín............"
Luật sư Lạc cũng không quấy rầy hai người họ, dặn dò mấy câu những việc chú ý, rồi thì tự động rời đi.
Bên này hai người biệt ly nửa tháng đang ôm dính lấy nhau, nói hết những gì muốn nói trong chốc lát, mới chầm chậm dắt díu nhau đi ra ngoài.
Chu Lăng khoác cánh tay Hướng Nghị, ánh mắt thi thoảng phiêu lãng nhìn lên trên, nhịn không được cứ nhìn cái mái tóc ngắn ngủn của anh.
Tiền Gia Tô đang đứng bên cạnh xe lần sờ cái gì đó. Hướng Nghị đi tới, cậu lập tức xoay người, hất thứ gì đó trong tay lên ngang trời, cả gương mặt anh nghênh đón hết lớp bọt nước.
" Xui xéo đi a, xui xẻo đi !" Tiền Gia Tô cầm nhành liễu bẻ được trên đường đi, vung vẩy qua lại, hết nước rồi thì lại lấy chai nước khoáng đổ lên trên.
" Còn vẩy nữa anh đây tẩn mày!" Hướng Nghị lau mặt
Tiền Gia Tô lén lút nhìn anh, lầm bà lầm bầm ném cành liễu vào trong thùng rác.
Chu Lăng thì do đã có đoán trước, nên kịp thời núp sau lưng anh, lúc này mới cười hì hì xuất hiện.
"Vẩy có chút nước thì sao chứ," Tiền Gia Tô ném cành liễu đi rồi mà vẫn còn đang lầm bầm trong lòng," Bà ngoại nói còn phải nhảy qua chậu than nữa đấy, nếu không phải sợ người ta nghi em đến phóng hỏa rồi bắt em lại, thì em đã bưng chậu than đến luôn rồi."
Cậu lên xe, bật âm thanh, trong nháy mắt một hồi tiết tấu reo hò đánh trống vang lên hỗn loạn tràn ngập cả xe, ca từ tiếng anh rất nhanh và không rõ ràng, nhịp trống dồn dập huyên náo, làm cho lòng người khó chịu.
Hướng Nghị và Chu Lăng ngồi ghế phía sau, vươn người qua cài dây an toàn cho cô xong, lúc này mới cau mày giục Tiền Gia Tô:" Tắt đi."
"không biết gì hết, bài hát này gọi là 《rism》, Lauren Hill đã hát bài này khi ăn mừng ra tù sau mười ba năm, thích hợp với anh thế còn gì!" Tiền Gia Tô dùng ánh mắt coi thường thất học mà nhìn anh khinh bỉ.
Cái gì mà Lauren gì mà Hill chứ, Hướng Nghị chưa hề nghe qua, có điều đối phó với Tiền Gia Tô ấy mà, anh chẳng thiếu gì đòn sát thủ.
" Ầm ĩ đến cháu gái mày rồi đấy." anh kéo tay Chu Lăng qua nắm lấy, nói mà cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Tức thì Tiền Gia Tô ngoái đầu ra sau, dòm dòm cái bụng Chu Lăng, nhanh nhẹn đổi sang loại nhạc nhẹ thư giãn. Nổ máy xe, gật gật gù gù, nghiêm túc nói :" Chúng ta phải chú ý dưỡng thai."
Chu Lăng cười mãi không thôi, vuốt vuốt bụng mình.
Tiểu phôi thai còn chưa đủ hai tháng, đã bị ba ba lợi dụng rồi.
Phân đoạn nhảy qua chậu than, cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi.
Trong sân vừa vang lên tiếng xe, bà cô đã chạy lại bên cửa sổ nhìn xuống, rồi lập tức quay đầu lại hô lên:" Về rồi, về rồi!"
Bà cụ đứng sau cô ấy chỉ mấy bước chân, nghe vậy ngoái đầu lại chạy mấy bước, nói với con rể đang giơ bật lửa ngồi chồm hổm trước cửa huyền quan:" Châm đi!"
Tiếng loạt soạt vang lên khẽ khàng, ngọn lửa nhỏ được châm vào trong chậu sắt cũ, nhìn thấy ánh lửa dần dần nhen nhóm lên.
Chậu sát là mượn từ nhà hàng xóm, không có củi cũng chẳng có than, lấy ít báo cũ ra cắt rồi cắt, quăng vào bên trong làm nhiên liệu.
Ba người dưới lầu không hề biết gì.
Hướng Nghị vừa xuất hiện, ngay lập tức thu hết phần đông ánh mắt, cầm đồ vật ra vào, mở cửa sổ ra nhìn xuống, trong tích tắc giống như ngôi sao lớn vậy đó, là trung tâm được vây quanh.
Tin tức về kẻ giết người thật sự đã lan truyền từ lâu, rất nhiều người đã từng ở sau lưng hoài nghi Hướng Nghị, vậy mà cũng làm như chưa từng xảy ra cái gì, đưa ra khuôn mặt tươi cười quan tâm.
" Mới mấy ngày mà đã gầy vậy rồi, trong đó kham khổ lắm hả?"
" Cái thằng Trần Hỷ kia thế mà làm ra loại chuyện này, giết người còn vu oan, thật sự là không sợ thiên lôi đánh xuống mà!"
" Nó mà người gì, giống y chang cái thằng chết kia thôi, đều là cái loại chẳng ra gì!"
..........
Hướng Nghị không có lòng dạ nào ứng phó. Vừa lúc ông cụ nhà đối diện ra ngoài tản bộ, nghe người ta nói nhìn thấy Hướng Nghị, vội vàng chạy tới.
"Vậy là rốt cuộc đã trở về," lưng ông cụ đã hơi còng, đứng bên cạnh Hướng Nghị thấp hơn rất nhiều, nhưng lại rất ra dáng trưởng bối vỗ vỗ vai anh, " Mau về đi thôi, bà nội cháu lo lắng chết đi được....."
Đối với ông Hướng Nghị mới có có chút phản ứng, hàn huyên mấy câu, dắt Chu Lăng đi vào hành lang.
" Phục thật sự đó, giống như họ không phải là cái đám người lúc đầu bỏ đá xuống giếng ấy." TGt nhìn không nổi mặt mũi một số người nào đó, hết kiên nhẫn cắm đầu đi đằng trước.
" Lòng người chính là như vậy, không có gì đáng tức giận cả, dù sao thì họ cũng không thật sự xúc phạm tới chúng ta."
Tiền Gia Tô vẫn tức giận:" Bọn họ quá là dối trá!"
Tính tình cậu vẫn đơn thuần như trước, có lẽ cũng có kiêu ngạo nho nhỏ và đôi khi tham lam ích kỷ, nhưng bản chất thì vẫn là lương thiện. Cậu thực sự không thể hiểu nổi lòng người hiểm ác, hiện giờ nửa bàn chân đã bước vào giới giải trí thế lực còn hung ác hơn, về sau này chỉ sợ rằng dễ dàng bị té ngã.
Chu Lăng khuyên giải vài câu, có lòng muốn dạy cậu học khôn khéo, mà trong tư tâm lại không đành lòng làm mất đi cá tính của cậu, do dự mấy lần, vẫn là ngừng lại đã.
Dù sao thì có thể nổi tiếng hay không vẫn là một ẩn số, chơi đùa bao lâu cũng là ẩn số, cô và Hướng Nghị có thể che chở, ngay cả khi không che được, thì dạy bảo cũng khiến cậu trưởng thành.
" Ôi đệt ------!" Phía trước đột nhiên có tiếng hét khiến Chu Lăng bay luôn những suy nghĩ, cô giật mình, ngẩng phắt đầu lên, Hướng Nghị phía sau phản ứng cực nhanh sải bước đến, ôm cô bảo vệ trong ngực.
Vài tiếng vang bén nhọn chói tai, giống như được tạo ra do ma sát kịch liệt với nền nhà từ giày thể thao của Tiền Gia Tô.
Ngay sau đó là giọng nói của bà nội và bà cô:" Ơ kìa, cái thằng này, cẩn thận chút nào!"
Bà cô quở trách, vừa nhanh chóng quăng thêm giấy vào trong chậu.
" Sao vậy?"
Hướng Nghị kéo Chu Lăng tiến tới, đã nhìn thấy ngay một chậu lửa ở chính giữa huyền quan, giấy đang cháy rất nhanh, ngọn lửa đang suy yếu dần.
Đầu mày Hướng Nghị giật giật.
" Mau nhảy qua đi !" Bà nội ở bên trong hô lên.
thật đúng là đã làm một chậu than, cũng không biết từ đâu mà làm ra nữa. Chu Lăng cười rút tay ra khỏi lòng bàn tay Hướng Nghị, men theo bờ tường mà đi vào.
" Nhanh lên nào!" Bà cô cầm một cuốn vở rách, xé từng tờ xuống, ném vào trong chậu.
Hướng Nghị đầu hàng, nhấc chân bước qua.
" Tốt rồi tốt rồi!" Bà nội thở ra như trút được gánh nặng, vội vã đón họ vào trong.
Kéo Hướng Nghị vòng ra phía trước ghế sô pha, vừa kiểm tra, vừa đỏ con mắt." Làm ta sợ chết được! Cả một đám mà không có đứa nào khiến người ta bớt lo được!"
"không phải cháu đã về rồi đây sao." Hướng Nghị ôm bà cụ nhỏ bé cúi đầu lau nước mắt.
Bà cụ vỗ chát một cái lên lưng anh.
" Mẹ!!!" Tiếng kêu thê lương của Tiền Gia Tô đột nhiên vang lên, nhảy vọt một phát ba bước tới trước mắt mẹ già nhà mình, đoạt lại cuốn vở bình thường trên tay bà," Đây là bản nhạc của con!!!Tự con viết đó! Sao mẹ lại xé của con rồi!!!"
" Á?!" Bà cô ngây người, ".......Hết giấy đốt rồi, mẹ liền vào phòng con tìm được cuốn vở này, vẽ lung tung mà, mẹ tưởng con không dùng nữa."
" Trời cao ơi ----------!" Tiền Gia Tô cầm cuốn vở tàn phế một nửa lao trở về phòng.