Sự Quyến Rũ Của Thái Tử

Chương 2




Ta chợt nhớ lại ngày đầu tiên ta mạnh dạn hôn Thẩm Túc.

Đó là một buổi chiều đẹp trời, ta vừa dùng xong bữa trưa tại Đông Cung thì bị Thẩm Túc bắt ép luyện chữ.

"Đừng nhìn ta, nhìn chữ." Thẩm Túc khẽ gõ lên trán ta, khuôn mặt nghiêm nghị giáo huấn.

"Ồ."

Có lẽ ta vốn sinh ra đã có tính phản nghịch, càng bị cấm làm gì ta lại càng muốn làm điều đó.

Vì vậy, ta càng nhìn chằm chằm vào Thẩm Túc, có thể nói là không chớp mắt.

Thẩm Túc bất đắc dĩ, nói vài câu gì đó, nhưng ta không nghe rõ nữa.

Đôi mắt của ta chỉ chăm chú nhìn vào đôi môi mỏng vừa phải, đang mấp máy của hắn.

Thẩm Túc sinh ra đã tuyệt mỹ, làn da trắng như tuyết, đôi môi lại đặc biệt đỏ thắm, như nhuộm son môi, rực rỡ và quyến rũ đến mức khiến lòng ta ngứa ngáy không thôi.

Ta không tự chủ được mà nuốt nước bọt, ý muốn mạo phạm hắn bỗng trỗi dậy mãnh liệt như sóng biển.

Nhưng người trước mắt là Thái tử điện hạ cao quý nhất của nước Khải Tang, lại còn là hoàng huynh trên danh nghĩa của ta, ta không thể mạo phạm hắn.

Ta ra sức kiềm chế những ý nghĩ trong đầu, thầm niệm chú thanh tâm.

Thế nhưng càng kiềm chế, ý muốn mạo phạm Thẩm Túc lại càng trở nên mạnh mẽ hơn. Chỉ vài hơi thở sau, cuối cùng ta cũng không thể kìm nén, trong chớp mắt, ta vòng tay qua cổ Thẩm Túc và hôn lên môi hắn.

Khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, ta không khỏi thở dài thỏa mãn.

Cảm giác này còn tuyệt vời hơn ta tưởng, giống như hôn lên một bông tuyết sắp tan chảy, lại giống như thưởng thức một miếng bánh ngọt thoang thoảng hương trái cây, mát lạnh và ngọt ngào.

Thẩm Túc dường như bị hành động đột ngột của ta làm cho kinh ngạc, hắn ngẩn người rất lâu rồi mới nhớ phải đẩy ta ra.

Chắc là bị ta dọa đến hoang mang sợ hãi, mãi đến hai ba lần đẩy mới có thể đẩy ta ra.

Thẩm Túc khẽ mở miệng, nhìn ta hồi lâu mà không thể thốt nên lời.

Ta liếm môi, rồi lại lao vào lòng hắn, muốn tiếp tục trêu chọc hắn.

Tuy nhiên, lần này Thẩm Túc đã có phòng bị, hắn dùng hai ngón tay chống lại đôi môi ta, vành tai ửng đỏ, ánh mắt cụp xuống, trông vừa thẹn vừa giận.

"Hoàng huynh đừng nhỏ mọn như vậy, cho ta hôn thêm một cái nữa thôi!" Ta ôm lấy eo hắn, đầu cọ cọ vào ngực hắn, nũng nịu cầu xin.

"Thẩm Chiêu Quân!" Hắn hiếm khi nghiêm túc đến mức gọi cả tên đầy đủ của ta.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, không hề để ý, chỉ chớp chớp mắt.

"Ta là huynh trưởng của muội."

"Nhưng đâu phải huynh ruột."

"Như vậy cũng không được."

Thẩm Túc kiên quyết: "Người xưa có câu…"

Hắn răn dạy ta suốt nửa canh giờ, rồi mới thả ta rời đi.

Nhưng tất cả lời dạy bảo của hắn đều đi vào tai trái ra tai phải, ta chẳng hề để tâm.

Đối với ta, Thẩm Túc luôn là một sự tồn tại đặc biệt.

Mẫu thân của ta là thứ nữ trong gia tộc, vào cung cũng chỉ được phong làm tài nhân, không được sủng ái, sớm qua đời, khi ta tám tuổi thì bà đã mất vì bệnh.

Còn nhỏ tuổi lại sống trong thâm cung sâu thẳm, không có mẫu thân che chở, cuộc sống của ta thật thảm thương khó nói.

Sau này, Thẩm Túc thấy ta đáng thương, đưa ta về Đông Cung, từ đó ta mới được hưởng những ngày tháng tốt đẹp.

Hắn đối với ta rất tốt, người cũng rất tốt.

Ôn nhu, cao quý, tao nhã, thuần khiết, thông minh…

Trong mắt ta, mọi lời tốt đẹp trên thế gian đều không quá khi đặt lên người hắn.

Sau một lần tình cờ, ta phát hiện mình không phải là con ruột của Hoàng đế.

Lúc đó ta vô cùng bối rối, việc đầu tiên, cũng là phản xạ tự nhiên là kể cho Thẩm Túc nghe. Hắn im lặng một lúc sau khi nghe xong, rồi dặn ta không được kể cho bất kỳ ai.

Nếu bị người khác biết, ta chắc chắn sẽ mất mạng, hắn nói sẽ giúp ta giữ bí mật này.

Ta cảm động vô cùng, thầm thề sẽ đối tốt với Thẩm Túc suốt đời.

Càng lớn, ta càng tôn kính và ngưỡng mộ hắn, đồng thời, ham muốn chiếm hữu ngày càng mãnh liệt cũng dần nảy sinh.

Trước đây, ta luôn nghĩ đó chỉ là tình cảm ngưỡng mộ của muội muội đối với huynh trưởng, cho đến bây giờ mới nhận ra hoàn toàn không phải.

Ta đối với Thẩm Túc là tình yêu nam nữ.

Ta thích hắn, ta muốn có được hắn!

Và chính sự nuông chiều của Thẩm Túc suốt những năm qua đã khiến ta hình thành tính cách muốn gì phải có ngay.

Sau lần mạnh bạo hôn hắn, ta ngoài mặt thì tỏ ra nhận lỗi, xin lỗi, sửa đổi, nhưng thực chất ý nghĩ muốn chiếm đoạt hắn chưa bao giờ tan biến.

Điều khiến ta quyết định hạ dược Thẩm Túc là một sự kiện bất ngờ.

Hôm đó, trời nắng chói chang, thời tiết oi bức, ve trên cây kêu râm ran, ta cầm một đĩa điểm tâm định mang đến cho hắn thưởng thức.

“Hoàng huynh!”

Khi đẩy cửa bước vào, cảnh tượng đầu tiên ta nhìn thấy là tấm lưng rộng lớn trắng ngần của một nam nhân, mái tóc đen dài như thác nước buông xuống dọc theo thành bồn, từng giọt nước nhỏ trên tấm lưng thon dài mượt mà.

Hắn giống như đóa sen băng nở rộ trong làn nước, thanh khiết và tuyệt mỹ, đẹp đến mức không thể diễn tả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.