Sự Quyến Rũ Của Thái Tử

Chương 13




Đêm đó trời bắt đầu mưa nhẹ, tiếng mưa rơi rả rích làm ta thấy lòng bình yên kỳ lạ.

Ngày cưới được ấn định vào 16 tháng 6, hiện tại đã là tháng 5 âm lịch, không bao lâu nữa sẽ đến Tết Đoan Ngọ.

Trong hoàng cung, vào Tết Đoan Ngọ, Ngự thiện phòng thường chuẩn bị bánh ú, các hoàng tử, công chúa, hoàng đế và phi tần ít ai tự tay làm.

Thẩm Túc từ nhỏ đã phải học rất nhiều thứ, tất nhiên sẽ không hạ mình làm mấy việc này.

Nhưng đến năm mười một tuổi, ta lại bướng bỉnh đòi ăn bánh ú do Thẩm Túc làm. Hắn vuốt tóc ta, mỉm cười đồng ý, ngay ngày hôm đó tìm người dạy hắn cách làm, rồi tự tay làm cho ta ăn.

Kể từ đó, mỗi năm vào Tết Đoan Ngọ, bất kể bận rộn thế nào, Thẩm Túc cũng đều dành thời gian tự tay gói cho ta vài chiếc bánh ú.

Nhớ lại quá khứ, ta thở dài đầy cảm xúc, chỉ nghĩ rằng năm nay chắc không còn được ăn bánh ú của hắn nữa rồi.

Tại Dưỡng Tâm Điện.

Một nam nhân áo đen quỳ nửa người trên mặt đất, cúi đầu bẩm báo: "Phía Nam đã truyền tin, nói rằng đã nhìn thấy Công chúa ở Cẩm Châu."

Trước bàn án thư, vị đế vương trẻ tuổi trong bộ long bào màu vàng rực hơi khom người, cây bút lông sói trong tay hắn từ từ phác họa lên bức tranh một dáng hình mảnh mai.

Nét bút cuối cùng hạ xuống, khóe môi người đàn ông khẽ nhếch, ánh mắt càng thêm đậm nét sự u ám và cuồng nhiệt.

"Ừm, Trẫm biết rồi."

"Thuộc hạ sẽ lập tức phái người đưa Công chúa..."

Thẩm Túc nhẹ nhàng ngắt lời: "Không cần."

"Trẫm sẽ tự mình đi."

Sau khi thị vệ áo đen lui ra, Thẩm Túc mở bức tranh ra.

Trong tranh là hình ảnh một thiếu nữ đáng yêu, đang dựa người trên bàn, gò má ửng hồng như say rượu, đôi mắt to tròn ngập nước, dáng vẻ mơ màng khiến người ta không khỏi liên tưởng đến cảnh mưa phùn của vùng Giang Nam.

Nhìn bức tranh một lúc, Thẩm Túc cất nó đi, mở ngăn bí mật dưới bàn.

Trong ngăn vuông vức, một sợi xích vàng lấp lánh nằm yên lặng.

Hắn đặt bức tranh vào trong ngăn, rồi lấy sợi xích vàng ra, đặt lên bàn ngọc.

Thẩm Túc nhắm mắt lại, tưởng tượng đến cảnh còng vàng ấy khóa chặt trên mắt cá chân trắng nõn của thiếu nữ.

Chỉ cần nghĩ đến thôi, khóe miệng hắn đã không thể không nhếch lên.

Một cảm giác rùng mình khó tả lan tỏa khắp cơ thể.

Chiêu Quân... bảo bối mà hắn đã cưng chiều trong hai kiếp.

Dù là kiếp trước hay kiếp này, hắn cũng sẽ không buông tay nàng.

Không gì có thể chia cắt họ, ngay cả cái c.h.ế.t cũng không thể!

Đã đến ngày cử hành hôn lễ.

Ta lên kiệu hoa, bước qua chậu lửa, bái thiên địa.

Các nghi thức đều đã hoàn tất, trời đã vào đêm.

Ta ngồi trên giường phủ đầy lạc và nhãn, đầu đội khăn voan đỏ, mắt díp lại vì buồn ngủ.

Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng khẽ kêu một tiếng.

Có người bước vào.

Ý thức dần trở lại, ta tựa người vào cột giường, mệt mỏi hỏi: "Giờ là canh mấy rồi?"

Không ai trả lời.

Ta cảm thấy có điều gì đó không ổn: "Sao không nói gì?"

Vẫn không có hồi âm.

Ta đưa tay định vén khăn voan đỏ lên.

Nhưng vừa nhấc tay, lập tức bị một bàn tay to lớn nắm chặt, mùi hương quen thuộc ùa tới.

Ngay sau đó, chiếc khăn voan đỏ bị vén lên, một gương mặt tuấn mỹ không tỳ vết hiện ra trước mắt ta.

"Hoàng huynh?"

Người đàn ông khẽ đáp ừ, giọng điệu thản nhiên, không hề có bất kỳ cảm xúc nào.

Nhưng chính điều này lại khiến ta càng thêm hoảng loạn.

Ngón tay mát lạnh của hắn từ từ vuốt ve các đường nét trên khuôn mặt ta, hồi lâu sau, hắn khẽ nói: "Màu đỏ rất hợp với muội."

Không có sự giận dữ, thất vọng hay buồn bã như ta tưởng tượng, hắn bình tĩnh như thể chẳng có gì xảy ra.

Chuyện bất thường ắt có điều kỳ quái!

"Xin lỗi hoàng huynh, là ta sai rồi, mọi chuyện là do ta, huynh đừng giận, giận mà hại sức khỏe thì không tốt đâu!" Ta chẳng biết hắn đang toan tính điều gì, nhưng trước tiên ta nhận lỗi đã.

Cuối cùng, Thẩm Túc nở một nụ cười: "Nếu đã biết mình sai, thì ngoan ngoãn nhận phạt đi."

Nhận phạt? Phạt gì cơ?

Chưa kịp hỏi, gáy ta bỗng đau nhói, ý thức dần chìm vào hôn mê.

Khi tỉnh lại, trước mắt ta là một không gian rực rỡ.

Ta ngồi dậy, tiếng chuông lanh lảnh vang lên theo.

Cơ thể ta cứng đờ, vén chăn lên, phát hiện mắt cá chân phải của mình đang bị khóa bởi một sợi xích vàng lấp lánh.

"Đây… chẳng phải là sợi xích của ta sao?"

Sợi xích vàng ta từng dùng để giam giữ Thẩm Túc, từ khi quyết định không quấn lấy hắn nữa, ta đã cất vào trong hòm.

Vậy mà hắn lại tìm thấy và giờ đang khóa nó vào chân ta...

Nghe thấy tiếng động, Thẩm Túc bước ra từ sau bức bình phong.

Hắn vừa tắm xong, mái tóc dài xõa xuống, trên người chỉ mặc một chiếc áo lót trắng như tuyết, cơ thể vẫn còn vương hơi nước.

Ta không kìm được mà nước mắt trào ra từ khóe miệng.

Ta vội lau đi, giả vờ ho khan, tỏ ra yếu đuối đáng thương: "Ta thật sự biết sai rồi, sau này sẽ không tái phạm nữa, huynh mở khóa ra được không?"

"Xin huynh đấy, hoàng huynh!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.