Sự Quyến Rũ Của Sói

Chương 52: Kiếm tiền khó quá rồi…




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Soi52

Lúc Lang Cửu bị bạn nhỏ tầng tầng bao vây, Giang Việt ở đằng sau có hơi khẩn trương, nhìn động tác của cậu, sợ cậu hoảng hốt sẽ dùng Phật Sơn Vô Ảnh Cước đá bay các bạn nhỏ ra.

“Xin chào.” có người ở sau lưng cậu ta nhẹ giọng nói một câu.

Giang Việt định quay đầu lại nhìn, nhưng không kịp.

Có người kéo cánh tay cậu ta lôi sang một bên, cậu ta đã cảm thấy cả người mình giống như bay lên, trước mắt nở hoa.

Tiếp đó thì sau lưng một trận đau đớn, cậu bị người ta quẳng lên một hòn giả sơn.

Cậu ta vẫn không hiểu làm sao mình từ trên đường lại đến cạnh hòn giả sơn, chỉ cảm thấy hai cây gì đó lạnh ngắt gác hai bên cổ mình, giống như lưỡi kéo, cậu ta thậm chí cảm thấy người này chỉ cần dùng sức một cái, cổ cậu ta sẽ “răng rắc” bị cắt rời.

Có một gương mặt dán sát trước mắt cậu ta, khoảng cách rất gần, lúc Giang Việt tỉnh lại từ cơn hỗn loạn đã đối mắt nhìn gương mặt này, cậu ta lại chớp mắt đến vài cái mới nhìn rõ người này.

Mặt áo liền mũ, mũ trùm kín gương mặt từ mũi trở lên, nửa mặt dưới trông có vẻ hung hăng mà khắc nghiệt.

Cướp bóc trắng trợn như vậy! Ban ngày ban mặt trời đất sáng tỏ lại cướp người giữa công viên giải trí!

“Tiền ở trong túi…” Giang Việt nhíu mày, vừa định động đậy cổ đã cảm thấy hai thứ bên cổ siết lại, cậu vội vàng dừng lại không nhúc nhích, “Anh tự lấy là được.”

“Người sói?” người đó lại dán sát tới trước, xem ra có phần hoang mang.

“Cái gì?” Giang Việt ngây ra một lát, ngửa ngửa đầu ra sau, người này áp quá gần, mũi cũng sắp chạm vào mặt cậu ta rồi, cũng không biết là đang nhìn mình hay đang ngửi mình.

Phản ứng của Giang Việt dường như ngoài dự liệu của người này, gã cũng ngây ra theo, nhất thời cũng không có động tác tiến tới.

Kiên trì được mấy giây, người đó đột nhiên nghiêng nghiêng đầu, giống như đã nghe thấy âm thanh gì đó, buông mạnh Giang Việt ra, lùi về sau đến mấy bước, không đợi Giang Việt phản ứng lại, gã đã xoay người vụt rời đi.

Nhìn theo phương hướng bóng lưng người này biến mất ở cổng, Giang Việt có hơi hoang mang thò tay sờ sờ cổ mình, người này đến đi vội vã, trước sao cộng lại không quá một hai phút, người xung quanh đều không chú ý phía hòn giả sơn này xảy ra chuyện gì.

“Người sói?” Giang Việt cắn cắn môi, vòng qua hòn giả sơn, thò đầu nhìn nhìn, Lang Cửu tóm cánh tay đứa bé, đứa bé này đã ôm cậu trèo lên đến eo.

Lang Cửu tháo cả mồ hôi, không biết nên làm sao với mấy đứa trẻ này, đột nhiên nhìn thấy Giang Việt đi ra từ phía sau hòn giả sơn bên đường, vẫy vẫy tay với cậu ta.

Lang Cửu thở phào, Giang Việt xem ra không sao.

Nhưng mùi hương vừa nãy đó là thế nào, lẽ nào mình nhầm lẫn?

“Bạn nhỏ,” cô em hổ đi phía trước phát hiện cảnh khó của Lang Cửu, chạy trở về, giang tay ra bao quanh đứa trẻ nhảy tới nhảy lui, “Có muốn chơi game cùng Tigger không?”

Trong mắt bạn nhỏ, Tigger hoạt bát đáng yêu đương nhiên đáng yêu hơn gấu Winnie đứng như cây cột này nhiều, cô em hổ còn chưa nói hết câu này, mấy đứa trẻ đã buông Lang Cửu ra, lao lên người cô.

“Mẹ các em ở đâu? Chị dẫn các em đến chỗ mẹ có được không?” cô em hổ kẹt trong tay bọn trẻ đi đến sạp quà vặt bên cạnh, lại quay đầu nói với Lang Cửu, “Winnie đi trước đi.”

Lang Cửu bưng đầu vừa chạy vừa nhảy chạy đi, cậu cảm thấy cô em hổ này rất lợi hại, hai câu đã khiến một đám con nít đi theo cô.

Đến bên tàu hải tặc, Lang Cửu lại đảo hai vòng, nhìn thấy Giang Việt ở một bên ngoắc tay gọi cậu, cậu theo qua, Giang Việt dẫn đến ghế dài sau lưng tàu hài tặc.

“Mệt không?” Giang Việt đẩy đầu gấu Winnie của Lang Cửu lên, nhét vào miệng cậu miếng bánh, “Biết làm thế nào chưa?”

“Trẻ con rất phiền.” Lang Cửu gỡ đầu xuống, mặt đầy mồ hôi.

“Kiên trì, đến trưa là lấy được tiền,” Giang Việt lại lấy ra miếng khăn giấy đưa cho cậu, “Lau mồ hôi, cậu đã bắt đầu cống hiến cho cái đầu mùi lạ này rồi đó…”

“Mua một con gà nướng cho Từ Bắc.” Lang Cửu cười cười.

“Ối chào, một mối tình thâm mà,” Giang Việt vui vẻ, vỗ vỗ vai cậu, “Qua đó đi, lát nữa mệt lại đến đây lén nghỉ một lát, tôi sẽ ngồi ở đây.”

Từ Bắc vẫn là không ngạt chết, một mình trong nhà có chút ăn không ngồi rồi rảnh đến đau trứng, thực ra trước đây phần lớn thời gian hắn cũng đều ở một mình, nhưng từ sau khi có thêm Lang Cửu, không biết bắt đầu từ khi nào hắn đã quen có thể nhìn thấy một người khác trong nhà.

Lúc người này bất chợt không ở nhà, hắn liền cảm thấy nhàm chán.

Cộng thêm đây là ngày đầu tiên Lang Cửu đi làm, làm thành thế nào trong lòng hắn không yên, vì thế vẫy xe đến công viên giải trí, hắn cảm thấy hành vi của mình rất ấu trĩ, Giang Việt đã nói hôm nay sẽ trông Lang Cửu, hắn lại vẫn không yên tâm.

Nhưng nếu nói không yên tâm chuyện gì, hắn lại không nói được.

Cổng công viên giải trí đã có hai người bong bóng đứng như đồ chơi, từ chiều cao có thể phán đoán hai người đều không phải Lang Cửu, phỏng chừng Lang Cửu đi lòng vòng trong công viên, phải vào tìm xem.

Hắn mua vé xong lại rất hối hận, bên trong không có cái nào hắn muốn chơi, tiền này tiêu hơi uổng.

Lúc vào cổng nhìn thấy mấy con cá lớn, bà mẹ dắt theo con thường đều rất sơ ý, rất nhiều lúc túi đều vung ra sau lưng, tay Từ Bắc giấu trong túi mấy lần đều muốn động thủ, nghĩ nghĩ lại nhịn xuống.

Còn chưa đến lúc hết đạn cạn lương. Có đều với tác phong ăn cơm như chạy đua của Lang Cửu, phỏng chừng cũng không xa nữa. Nếu hắn còn không trộm, có thể làm gì chứ, nhiều năm như vậy hắn đã quen cuộc sống không chịu gò bó, thận sự bảo hắn đi tìm việc làm, có lẽ không làm được mấy ngày đã phiền chết.

Lang Cửu lại là bộ dạng tràn đầy tin tưởng, như thể chỉ dựa vào người bong bóng cậu nhảy tới nhảy lui là có thể nuôi sống hai người.

Từ Bắc ngậm thuốc chầm chậm đi dạo không mục đích trong công viên giải trí, bên cạnh đều là người lớn trẻ con chuyện trò vui vẻ, hắn cảm thấy có chút cô đơn, chủ yếu là mình trông có vẻ rất ngu ngốc.

Chẳng mấy chốc, hắn phát hiện người quen không ngờ còn có thể chạm mặt ở đây.

Bệ Nhã và một người đàn ông đang vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, rõ ràng cô không nhìn thấy Từ Bắc đang đi tới thẳng mặt, xem ra tâm trạng không tốt lắm, lúc nói chuyện sầm mặt, bộ dạng có hơi kích động.

“Lão đại đã nói đừng hành động một mình,” Bệ Nhã rất bất mãn thấp giọng nói với người bên cạnh, “Lần trước lúc anh một mình đi tìm sói tuyết lão đã đại không vui rồi, bây giờ anh lại chạy ra đây là ý gì!”

“Tôi chỉ không hiểu, con sói tuyết này có gì đáng sợ, các người đều rụt tay rụt chân như vậy,” nửa gương mặt người đàn ông che dưới mép mũ, khóe miệng mang vẻ khinh thường, “Lần trước nếu không phải gặp…”

“Anh đừng phí lời, lần trước nếu không phải Thẩm Đồ hạ thủ lưu tình anh đã chết rồi!” Bệ Nhã cắt lời gã, “Đối thủ của anh không phải sói tuyết, một mình Thẩm Đồ bây giờ anh đã không xử nổi, lại thêm…”

Bệ Nhã chợt ngừng lời, cô nhìn thấy Từ Bắc cười đi về phía mình.

“Chú hai, sao chú chạy tới đây,” Bệ Nhã vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, rất nhanh lại nhíu nhíu mày, sáp đến bên cạnh Từ Bắc, “Có phải đến làm việc xấu không?”

“Nói cái gì đấy…” Từ Bắc cười nhìn lướt qua người đàn ông sau lưng Bệ Nhã, người này mặt mày u ám như mất hai trăm vạn, “Đây là bạn học em? Hay là… không giới thiệu chút sao?”

“À, đây là bạn trai em,” Bệ Nhã bật cười, lập tức kéo người nọ qua, “Đây là chú hai hàng xóm của em.”

Từ Bắc cảm thấy mình ở trước mặt cô là danh hiệu chú hai ném hoài không đi, cười khổ gật gật đầu với người kia, người kia phản ứng rất hời hợt, mặt không biểu cảm cũng gật gật đầu, trong lòng Từ Bắc thấy không vui, bộ dạng người này giống như ai trăm vạn gã mất là do mình trộm vậy.

“Các người tiếp tục đi, tôi đi tìm Lang Cửu, hôm nay nó đến đây làm việc.” Từ Bắc vẫn luôn nghĩ Bệ Nhã và Giang Việt quan hệ không bình thường, không ngờ Bệ Nhã lại có bạn trai, hơn nữa còn là một… cool boy khổ đại sầu thâm.

Từ Bắc cuối cùng tìm được Lang Cửu bên tàu hải tặc, mặc quần áo gấu Winne ngồi dưới đất chụp ảnh với một đứa trẻ.

Nhận ra đây là Lang Cửu cũng không phải vì cái gì khác, cậu ngồi, Từ Bắc cũng không nhìn ra đầu, sở dĩ có thể phát hiện, là vì chụp xong tấm hình, con gấu Winnie này lại sải bước chạy đến chỗ hắn, tiếp đó hai cánh tay giương ra ôm hắn vào lòng.

“Đệt mợ,” Từ Bắc không kịp tránh, mặt bị bịt trong lòng cậu, mũi chạm vào quần áo cậu, mùi lạ sặc cho hắn ho liên tục, “Mày giết người đấy à, mẹ nó quần áo này có mùi gì vậy!”

“Thối,” Từ Bắc ngại ngùng cười, buông hắn ra, gỡ đầu xuống ôm, “Sao lại đến?”

“Tao rảnh,” Từ Bắc nhìn thấy Lang Cửu đang mùa đông lại có thể mồ hôi đầy mặt, có hơi nhói lòng, “Đệt mợ, mày đang thụ hình à, sao toàn thân mồ hôi thế này.”

“Không thông khí, ngộp.” Lang Cửu chỉ chỉ áo.

“Còn bao lâu thì được nghỉ, chi bằng mình không làm nữa…” Từ Bắc trước giờ chưa từng cực khổ kiếm tiền như vậy, tiền của hắn đều là duỗi tay cái là tới, nhìn thấy Lang Cửu như vậy, phản ứng đầu tiên chính là công việc này quá bõ mẹ, không làm cũng được, trăm tám chục đồng lại kiếm tội nghiệp như vậy.

“Không được, không lấy được tiền,” Lang Cửu rất nghiêm túc liều mạng lắc đầu, “Lấy tiền mua gà nướng.”

“Ôi…” Từ Bắc có phần bất đắc dĩ, “Giang Việt đâu, không phải nói ở cạnh mày sao?”

“Phía sau,” Lang Cửu vì Từ Bắc xuất hiện mà vui vẻ vô cùng, cậu lần nữa đội đầu lên, giơ hai tay với Từ Bắc, “Love!”

“… ngu ngốc,” Từ Bắc đẩy cậu một cái, “Đi đi, tao đến ngồi với Giang Việt, đợi mày nghỉ ngơi.”

Cảm giác ngồi trên ghế dài ở công viên giải trí đón gió trưa vô cùng đau khổ, bởi vì Lang Cửu thỉnh thoảng sẽ từ cổng rảo đến bên tàu hải tặc, vừa qua cậu sẽ vòng ra phía sau xem thử Từ Bắc và Giang Việt có đó không, cho nên hai người vốn đã quyết định đến sạp quà vặt tránh gió, cuối cùng cũng bỏ cuộc, quyết định thủ vững trận địa.

“Chi bằng cậu về đi,” Từ Bắc nhìn Giang Việt co thành một nhúm nấp bên cạnh hắn dùng thân mình hắn cản gió, thực ra Giang Việt hoàn toàn không cần dốc lòng dốc sức canh chừng như vậy, “Mẹ nó cậu cũng sắp co lại thành thai nhi rồi…”

“Chú hai, câu này sao chú không nói sớm, tôi ngồi đây cũng mấy tiếng rồi chú rốt cuộc mới giác ngộ à.” Giang Việt nhét một miếng bánh quy vào miệng.

“Cậu có lòng ghê,” Từ Bắc vỗ vỗ vai Giang Việt, “Lúc đầu may mắn gặp được cậu.”

“Tôi cần cảm động một chút không,” Giang Việt cười cười, “Thực ra tôi làm gia sư đều là lừa gạt thôi, quấy quá cho xong, chỉ có điều Cửu ngoan có hơi khác biệt, tôi cảm thấy có chút nghiêm túc với cậu ấy.”

“Nó có gì khác biệt, đặc biệt ngốc sao.”

“Chú hai, chú thật là, chú không cảm thấy cậu ấy học cũng giỏi, làm việc cũng giỏi, toàn vì chú sao,” Giang Việt lại cầm lấy một cục kẹo cao su, “Rất liều mạng, làm gì cũng lấy ‘Từ Bắc hài lòng’ làm tiêu chuẩn.”

“Hở?” Từ Bắc sững người.

“Chú hoen gỉ rồi à, hay là quá trì độn,” Giang Việt tấm tắc nhìn hắn, vẻ mặt bi thương, “Tôi nhìn Cửu ngoan mà sốt ruột thay, chú không có chút cảm giác nào sao? Cảm giác được người ta cần ấy đấy?”

Sau khi công việc hôm nay của Lang Cửu kết thúc, Giang Việt về thẳng trường học, Từ Bắc dẫn Lang Cửu đi mua gà nướng, dùng một trăm đồng cậu kiếm được hôm nay. Dọc đường Lang Cửu đều nói chuyện đi làm hôm nay bên tai Từ Bắc, nhưng hắn không sao nghiêm túc nghe được, chỉ đáp à ừ, trong đầu hắn đều là mấy câu của Giang Việt, cảm giác được người ta cần.

Loại cảm giác này hắn thật không quen thuộc lắm, có lẽ từ rất nhỏ từng có, thời Từ Lĩnh ở sau lưng hắn gọi anh, thời té khóc gọi anh, thời bị người ta bắt nạt tìm anh… tóm lại, có lẽ hắn lớn thế này rồi, người từng cần hắn, chỉ có Từ Lĩnh.

Nhưng đáng tiếc Từ Lĩnh sớm đã không cần hắn nữa, cũng không ai cần hắn nữa.

Từ Bắc đã sắp quên mất đây là loại thể nghiệm như thế nào, giống như Lang Cửu vậy sao, hắn nhìn mặt Lang Cửu tràn ngập nụ cười, có chút cảm xúc không thể hiểu.

Lang Cửu xách gà nướng, vừa vào cửa đã ôm vào nhà bếp, Từ Bắc cầm một túi lớn bánh rán và bánh mì hấp, một trăm đồng của Lang Cửu cũng không thể khiến hắn một bữa cơm chỉ ăn gà nướng đến no, cho nên bọn họ mua rất nhiều bánh và bánh mì.

“Biết làm không, để tao.” Từ Bắc thấy Lang Cửu lấy đĩa đựng gà nướng.

“Biết, để tôi,” Lang Cửu trút gà nướng ra, nhìn một đĩa thịt gà ngẩn ra giây lát, quay đầu nhìn Từ Bắc, sắc mặt có phần ảm đạm, “Kiếm tiền rất khó.”

Đây là lần đầu tiên Lang Cửu có nhận thức rõ ràng về tiền, cậu chui trong bộ quần áo gấu có mùi lạ nửa ngày, kiếm được một trăm đồng, mà một trăm đồng này lại chỉ có thể mua được một con gà nướng cùng một gói bánh và bánh mì không có thịt.

“Khó sao?” Từ Bắc cầm đĩa đi vào phòng khách.

“Ừm, mới mua được chút này.” Lang Cửu rất phiền muộn, cũng không có tâm trạng tốt như trước đây lấy được tiền, như vậy sao mà ăn no được.

“Cũng không hy vọng chỉ sống dựa vào tiền của mày, lại nói,” Từ Bắc xé chân gà đưa cho cậu, “Cũng không ai cả ngày đều mua gà nướng ăn, nếu chúng ta tự mua đồ nấu, mày ăn no cũng tiêu không bao nhiêu tiền.”

“Nhưng mà…” Lang Cửu ngồi trên ghế, có hơi do dự nhìn Từ Bắc, muốn nói gì đó lại không nói ra được.

“Sao thế?”

“Tôi đã dùng rất nhiều tiền,” Lang Cửu nhìn chân gà trên tay, “Nhưng kiếm không được nhiều như vậy… có khi nào bố…”

Giọng điệu Lang Cửu rất uể oải, nghe qua còn lộ mấy phần lo lắng, Từ Bắc lập tức hiểu cậu muốn nói gì, trong một chốc hắn có cảm giác mình như đối diện với Từ Lĩnh mười năm trước, nơi rất mềm yếu nào đó trong lòng đau nhói dữ dội.

“Không đâu,” Từ Bắc đi đến bên cạnh Lang Cửu, vò vò tóc cậu, nghĩ nghĩ lại ôm cậu vào lòng, “Sẽ không bắt mày đi, sẽ không mặc kệ mày…”

Lang Cửu vùi mặt trong áo Từ Bắc, tay ôm eo Từ Bắc: “Thật sao?”

“Ừm, thật.”

———

Tác giả: Ai từng đoán Bệ Nhã là người tiếp ứng của Thẩm Đồ? He he


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.